Do đó, Hạ Tưởng không nghi ngờ gì tấm lòng của Lý Tòng Đông, bởi vì Lý Tòng Đông đã hoàn toàn đối nghịch với đội nhóm của Lâm Hoa Kiến, anh ta không còn đường lui nữa.
Dù Lý Tòng Đông có dũng cảm thế nào, thì mâu thuẫn giữa anh ta và Lý Tòng Đông cũng không thể điều hòa được, theo đạo dùng người, Hạ Tưởng cũng đồng ý thu nạp Lý Tòng Đông.
Duy nhất một điều làm hắn cảm thấy tiếc chính là, Lý Tòng Đông làm việc gì, cũng quá cẩn thận, nhiều lúc vì trở thành nhát gan, nhìn nhận vấn đề rất phiến diện, không linh hoạt.
Nhưng cũng tốt, anh ta có tài là được rồi, không cần phải quá hoàn thiện.
Lý Tòng Đông báo cáo xong hết mọi chuyện , vừa đi khỏi, Hạ Tưởng liền nhận được điện thoại do chính Trịnh Thịnh gọi đến.
– Chủ nhiệm Hạ, đến văn phòng tôi một chút, chúng ta cần hội ý một chút.
Bình thường những cuộc họp bàn công việc Bí thư do Thư kí bí thư Đồng Phàm thông báo, hội nghị Ủy viên thường vụ do Trưởng ban thư kí Trịnh Hải Kỳ thông báo, không ngờ Trịnh Thịnh đường đường là Bí thư tỉnh ủy lại trực tiếp thông báo với hắn đến tham dự cuộc họp. Có nghĩa là người có địa vị cao hơn lại nhân nhượng trước người có địa vị thấp hơn, và ý nghĩa bên trong việc này cũng rất phong phú, Hạ Tượng liền biết một việc, trong cuộc họp bàn công việc bí thư hôm nay, Trịnh Thịnh cần sự hợp tác của hắn.
Vừa gác máy, Hạ Tưởng liền thu dọn đồ đạc rồi đứng lên định đi, Bí thư Tỉnh ủy trực tiếp gọi điện thoại, sao có thể chậm trễ được, bỗng nhiên lại có chuông điện thoại, vốn dĩ hắn chẳng muốn nghe nữa, nhưng lại là điện thoại cá nhân đang reo, hơn nữa còn là một bài hát rất quen thuộc “Đóa hoa lê tuyệt đẹp”, đó chính là tiếng chuông điện thoại của Nghiêm Tiểu Thì.
Nếu như bình thường, Hạ Tưởng cũng lười nhấc máy, đợi lát nữa gọi lại cũng không sao, nhưng tại tối qua điện thoại của Nghiêm Tiểu Thì bị tắt máy, trong lòng hắn thấy hơi lo lắng, thế là quay lại nghe máy.
– Chủ nhiệm Hạ, báo cho anh một tin tốt.
Tiếng của Nghiêm Tiểu Thì cho thấy cô đang rất háo hức.
Hạ Tưởng tực giận nói:
– Em còn có tin gì tốt nữa? Không làm anh tức giận là tốt lắm rồi. Trước mặt thì khác, sau lưng lại khác. Đồng chí Nghiêm Tiểu Thì, tinh thần Đảng của em đâu mất rồi?
– Xin lỗi, em không phải là Đảng viên.
Nghiêm Tiểu Thì cười khanh khách:
– Hình như anh rất giận thì phải, em đã đắc tội gì với anh sao?
Hạ Tưởng xem như là cũng hiểu Nghiêm Tiểu Thì, vừa nghe giọng của cô là biết không có chuyện gì xảy ra, hơn nữa tâm trạng còn rất tốt, nên không muốn nói nhiều với cô:
– Đợi một chút nữa hẵng nói, bây giờ anh phải đi họp.
– Không được, ngay bây giờ em muốn nói với anh một chuyện,.
Nghiêm Tiểu Thì lại nói giọng đùa bỡn, bởi vì cô nghe thấy giọng Hạ Tưởng rất thân thiết, phụ nữ chỉ thích làm nũng với người đàn ông mà họ thích và cũng quan tâm lại họ, với sự thông minh của cô, sao lại không nắm bắt thời cơ này chứ:
– Hôm qua em đã thay anh đi lấy những tài liệu về Công ty cầu đường tỉnh Tương rồi, suýt chút nữa phải hi sinh thân mình rồi, anh nói xem anh cảm ơn em như thế nào đây?
– …
Hạ Tưởng dở khóc dở cười, Nghiêm Tiểu Thì đã quá liều mạng rồi, cô rất thông minh, lại có đầu óc tính toán, nhưng một người con gái vừa thông minh vừa mưu lược khi ở trước mặt đàn ông không nên quá thể hiện ra ngoài, không sẽ có ngày phải chịu thiệt thòi, bởi phụ nữ trời sinh ra là phái yếu, hắn không hài lòng nói một câu:
– Cảm ơn em? Anh không mắng em đã là may rồi. Em mau thu dọn đồ đạc đi, không Đường Gia Thiếu phát hiện ra sẽ đi tìm em đó, bây giờ nên đề phòng anh ta một chút, tạm thời đừng liên lạc gì với anh ta.
– Vâng, em biết rồi, em sẽ nghe lời anh.
Nghiêm Tiểu Thời hờn dỗi nói một câu, rồi nói tiếp:
– Tư liệu rất tỉ mỉ xác thực, có thể làm mất hết danh tiếng của Công ty cầu đường tỉnh Tương.
Sau đó, Nghiêm Tiểu Thì nói đơn giản vài câu về những dữ liệu cô xem được, Hạ Tưởng chỉ vừa nghe đã lập tức đưa ra được kết luận, quả nhiên là một bước đột phá ngoạn mục!
Bước chân vô cùng thoải mái của Hạ Tưởng khi đi vào văn phòng Bí thư Tỉnh ủy, mới biết hắn là người đến cuối cùng, trong văn phòng có Trịnh Thịnh, Phó Tiên Phong, Diệp Thiên Nam, Lương Hạ Ninh và Trịnh Hải Kỳ, nhìn tình hình, có vẻ như thảo luận về vấn đề nhân sự rồi, bởi vì có Lương Hạ ở đây.
Nhìn một lượt lại phát hiện ra Hồ Định ngồi bên cạnh, định thần lại, Hạ Tưởng cảm thấy hơi hoài nghi, phía Ủy ban nhân dân có Phó Tiên Phong làm đại diện là được rồi, sao lại có thêm cả một Phó chủ tịch thường trực Tỉnh nữa để làm gì?
Khó hiểu thì khó hiểu, nhưng không thể hỏi được, bởi vì đây là cuộc họp do Bí thư triệu tập nên ai tham gia là do Trịnh Thịnh quyết định.
Hạ Tưởng cười xin lỗi:
– Tôi đến muộn, xin lỗi đã để các đồng chí đợi lâu.
Đừng nhìn Hạ Tưởng là người nhỏ tuổi nhất, nhưng hắn ta lại có chức cao hơn, trong đám người đó chỉ có Trịnh Thịnh và Phó Tiên Phong mới có tư cách để phê bình hắn.
Trịnh Thịnh gật đầu cười, Phó Tiên Phong lại nói:
– Chúng tôi cũng vừa ngồi xuống, không muộn đâu.
Kỳ thực hầu hết mọi người đã ngồi được gần ba đến năm phút rồi, nhưng Chủ tịch Tỉnh đã nói như vậy rồi ai còn dám phản bác gì nữa, chỉ có Hồ Định nhìn Hạ Tưởng một cách rất lạnh nhạt, nhẹ nhàng lắc đầu, dường như nghĩ là Hạ Tưởng cố ý đến muộn, ngựa non háu đá, muốn ra mặt trước những người khác, làm mất điểm rồi.
Sau khi Hạ Tưởng ngồi xuống, Trịnh Thịnh liền nói:
– Hôm nay mời đồng chí đến, chính là để thảo luận về vấn đề đồng chí Trần Công Phương nuôi nhân tình, ăn hối lộ.
Trịnh Thịnh nêu ra ý chính, đi thẳng vào vấn đề về cuộc sống và vấn đề kinh tế của Trần Công Phương, xem như trong lòng Trịnh Thịnh đã có dự kiến trước rồi, biết là giấy không thể gói được lửa, mà Trần Công Phương lại là người của ông ta, bây giờ cũng phải bỏ đi rồi.
Chỉ đành vào ai thì người đấy chịu, Trần Công Phương trở thành vật hi sinh, cũng đã nằm trong dự kiến của Hạ Tưởng, tranh chấp về chính trị, phải chú ý đạo đức và pháp luật.
– Trần Công Phương là cán bộ mà Đảng bồi dưỡng nhiều năm, Tỉnh ủy vốn còn định giao thêm trọng trách cho anh ta, không ngờ lại xảy ra chuyện này, thật làm cho người khác thấy đau lòng…
Trịnh Thịnh tiếp tục:
– Căn cứ theo nguyên tắc chữa bệnh cứu người, ý kiến của cá nhân tôi là, cố gắng hết sức để xuất phát từ góc độ cứu đồng chí Trần Công Phương…
Hạ Tưởng hiểu ý của Trịnh Thịnh, chính là muốn để Ủy ban kỷ luật ra tay một cách thích đáng.
Phó Tiên Phong ho nhẹ một cái, mí mắt nhẹ nhàng nâng lên, chẳng nhìn ai cả, ánh mắt lơ đãng nhìn Hạ Tưởng một cái, sau đó mới thong thả nói:
– Chỉ thị tinh thần của Bí thư Trịnh rất có ý nghĩa dẫn dắt, đồng chí Trần Công Phương cẩn trọng làm việc trong mười mấy năm, đã có rất nhiều thành tích đáng kể, xét về mặt cuộc sống cá nhân của anh ta cũng có những lỗi cần kiểm điểm thật, cũng có những lần cá độ với số tiền nhất định, đã phạm phải những lỗi không đáng phạm vào, về lí mà nói cũng nên nhận sự trừng trị thích đáng của Đảng, nhưng đồng chí Trần Công Phương trong thời gian đảm nhiệm chức vụ Phó chủ tịch tỉnh Thần Đông, đã có những cống hiến rất lớn vì sự phát triển nền kinh tế của tỉnh Thần Đông.
Số tiền nhất định và số tiền lớn, khác nhau rất lớn, đến cấp Tỉnh, khi nói chuyện rất chú trọng nặng nhẹ, rất chú ý khi dùng từ. Đương nhiên, Phó Tiên Phong cố ý nói chuyện to hóa thành nhỏ, cũng cố ý nể mặt Trịnh Thịnh, phải tìm cho Trần Công Phương một con đường thoát.
Những lời nói trong chốn quan trường, những lời nói trước đó có dài có trịnh trọng bao nhiêu đi chăng nữa, thì điều quan trọng vẫn là điểm chuyển ở những lời sau cùng.
Phó Tiên Phong nói rất nhiều, đại ý là tiếp lời và giảng giải về chỉ thị tinh thần của Trịnh Thịnh, cũng thể hiện được lập trường của ông ta, chính là nhất trí với lập trường của Trịnh Thịnh, hi vọng khoan hồng cho Trần Công Phương.
Sự việc của Trần Công Phương không phải quá quan trọng, nhưng cũng là một điểm then chốt, Phó Tiên Phong không thể chống đối lại Trịnh Thịnh được, bởi với đầu óc chính trị của mình, ông ra biết rất rõ Trần Công Phương chính là vật hi sinh trong cuộc đụng độ với tổ cầu đường tỉnh Tương.
Tổ cầu đường tỉnh Tương chính là giao điểm của các thế lực ở Hồ Nam, xử lý không tốt, tất nhiên sẽ dẫn đến sóng to gió lớn, Phó Tiên Phong bây giờ cơ bản cũng không có gì chắc chắn cả, ông ta nếu không liên kết với Trịnh Thịnh thì cũng không còn con đường nào khác, bởi ông ta không thể đổi hướng sang tổ cầu đường tỉnh Tương được, nhưng nếu bảo ông ta cái gì cũng theo Trịnh Thịnh, thì thật không đúng với tính cách của ông ta.
Hạ Tưởng cũng biết rất rõ, Phó Tiên Phong cũng là thân đầy điểm yếu, chẳng hơn gì.
Phó Tiên Phong vừa nói hết, Diệp Thiên Nam liền phát biểu.
Dáng vẻ Diệp Thiên Nam vô cùng trầm tĩnh, kính của ông ta luôn được lau đến sáng bóng, không chỉ có mắt kính không có một hạt bụi nào, mà ngay cả gọng kính cũng rất sạch sẽ, có thể thấy ông ta là một người vô cùng cẩn thận.
– Vấn đề của đồng chí Trần Công Phương vô cùng nghiêm trọng.
Vừa nói đã tỏ ra một bộ dạng vô cùng cắn dứt;
– Hơn nữa có ảnh hưởng rất xấu, bây giờ khắp nơi đều truyền một câu nói là, chính Trần Công Phương đã dùng thực tiễn bản thân mình mà sáng tạo ra một danh từ mới, đó là mỗi nhà một vợ, càng kỳ quái hơn chính là, trên mạng có rất nhiều người lấy Trần Công Phương ra làm ví dụ, nói cán bộ Đảng nhiều nhà nhiều vợ, nhà càng nhiều thì vợ càng lắm, hỏi làm sao người dân không mua nổi nhà, lấy không được vợ.
Mặc dù lời nói của Diệp Thiên Nam có chút bông đùa, nhưng ý của ông ta lại rất nghiêm túc, không đùa chút nào, thể hiện rõ ràng thái độ của ông ta là kiên quyết nghiêm trị Trần Công Phương.
Diệp Thiên Nam lấy ví dụ ra sao, nói như thế nào Hạ Tưởng không quan tâm, hắn chỉ cảm thấy không hiểu được những gì mà Diệp Thiên Nam muốn, việc Trần Công Phương ngã ngựa thì đã đành rồi, cuối cùng bị khai trừ khỏi Đảng, bị đuổi việc, cũng coi như tổ cầu đường tỉnh Tương đạt được thắng lợi. Nhưng cũng không được như những gì mà Diệp Thiên Nam mong muốn, chẳng nhẽ, Diệp Thiên Nam muốn đẩy Trần Công Phương vào chỗ chết cũng mới được?
Chính là nhổ toẹt vào mặt Trịnh Thịnh, còn chưa đủ, còn tát thêm cho một cái, còn muốn bức người đến cùng!
Sắc mặt Trịnh Thịnh quả nhiên không được tốt lắm, nhưng vẫn còn được, giữ được nét mặt bình tĩnh, không nói gì.
– Thế ý kiến của bí thư Diệp là gì?
Hạ Tưởng đột nhiên thêm vào một câu, vẻ mặt rất bình tĩnh nhìn Diệp Thiên Nam.
Đối với câu hỏi của Hạ Tưởng, Diệp Thiên Nam cười và nói:
– Nếu Ủy ban kỷ luật đã nắm giữ được chứng cứ vô cùng xác thực rồi, sự thật đã rõ ràng, đầu tiên tôi đề nghị tỉnh Thần Đông cách chức vụ Phó chủ tịch thành phố của Trần Công Phương, tiếp đó là khai trừ ra khỏi Đảng, cuối cùng là chuyển cho cơ quan tư pháp, xem xét hình thức phạt.
Giống như những gì Hạ Tưởng nghĩ, ý kiến của Diệp Thiên Nam là muốn đẩy Trần Công Phương vào chỗ chết, không chừa lối thoát nào.
– Chủ nhiệm Hạ thấy thế nào?
Diệp Thiên Nam hỏi Hạ Tưởng một câu rất khách sáo.
– Tôi đồng ý với ý kiến trên của Bí thư Diệp.
Chẳng ai ngờ, Hạ Tưởng cũng hùa theo ý kiến của Diệp Thiên Nam.
Phó Tiên Phong vô cùng kinh ngạc, Trịnh Thịnh cũng sửng sốt không kém, không thể tin được nhìn Hạ Tưởng, suýt chút nữa thì trở thành thất lễ, Trịnh Hải Kỳ cũng trợn tròn hai mắt, không thể hiểu được.
Cứ coi là Hạ Tưởng nhất trí với ý kiến của Diệp Thiên Nam nhưng cũng không cần phải trả lời nhanh như thế, chẳng có chút kiềm chế chính trị nào cả.
Phó Tiên Phong, Diệp Thiên Nam, Lương Hạ Ninh, Hà Chí Năng và Trịnh Hải Kỳ cùng nhau nhìn Hạ Tưởng một cách vô cùng khó hiểu!!!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 14:58 (GMT+7) |