Phó thị trưởng Chu Minh Hoành, Trưởng ban thư ký Tạ Truyền Thắng cũng tham gia cuộc họp.
Tạ Truyền Thắng đề nghị Mạnh Thiên Nguyên chấp nhận yêu cầu của người nhà người bị hại, đồng ý bồi thường. Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố cũng sẽ cố gắng hết sức làm tốt công tác trấn an sau tai nạn, giải quyết vấn đề, giảm nhẹ ảnh hưởng với cấp trên, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố ý kiến thống nhất, có hai điểm chính, nguyên tắc thứ nhất là dùng hết sức trấn an người nhà người bị hại, không cho người nhà gây rối. Thứ hai là có thể giải quyết bồi thường tốt nhất có thể, khống chế sự việc trong phạm vi càng nhỏ càng tốt.
Tạ Truyền Thắng chậm rãi nói, một hơi nói xong, Chương Quốc Vĩ ngồi một bên chỉ không ngừng hút thuốc, bộ dạng lộ vẻ lo lắng, y không nói lời nào, hiển nhiên là đồng ý với đề nghị của Tạ Truyền Thắng.
Vương Hải Cảnh vừa liếc Chương Quốc Vĩ một cái, ánh mắt nhấp nháy lại nhìn sang Chu Đắc Chí.
Chu Đắc Chí không nhìn ai, chỉ là vẻ mặt lộ vẻ căng thẳng, trông vô cùng nghiêm túc.
Phó chủ tịch huyện Tần Siêu chờ Tạ Truyền Thắng nói xong, thì liền khuyến khích Mạnh Thiên Nguyên:
– Thiên Nguyên, Trưởng ban thư ký Tạ đưa ra ý kiến rất tốt, cá nhân tôi cho rằng đáng suy xét. Chỉ cần trấn an người nhà, để người nhà không gây rối, thì tương đương với việc giải quyết vấn đề rồi, về số lượng người tử vong có thể báo ít, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố cũng có thể ổn thỏa, mà cá nhân ông cũng tránh được nguy cơ phá sản.
Tuy nhiên Mạnh Thiên Nguyên lại phất tay, nói:
– Tôi nghĩ trước hết nên nghe ý kiến của Bí thư Vương đã.
Một câu nói khiến Tần Siêu đỏ cả mặt, cũng phải, có Bí thư và Chủ tịch huyện ở đây, thật đúng là không tới phiên Ủy viên thường vụ Phó chủ tịch huyện như gã lên tiếng trước.
Vương Hải Cảnh ngẩn người:
– Trên nguyên tắc tôi đồng với ý kiến của Trưởng ban thư ký Tạ.
Nhưng Chu Đắc Chí vừa hé miệng, dường như quyết tâm rất lớn:
– Tôi không đồng ý quan điểm của Trưởng ban thư ký Tạ, công tác cứu giúp còn đang trong tiến hành, nay mới qua hai ngày, đã xác định cho là người phía dưới gặp nạn, không phù hợp với sự phát triển của khoa học. Tiếp theo, nói về bồi thường thì vẫn chưa xác định cụ thể số lượng nạn nhân, cũng rất không thích hợp. Ý kiến của tôi chỉ có vậy.
Lời nói của Chu Đắc Chí nói có phần hơi gượng gạo, dễ nhận thấy có chút tức giận.
Mạnh Thiên Nguyên bèn nói:
– Mỏ than Hải Phong có tổng cộng 120 công nhân, hiện tại có 117 người an toàn, nhưng Phó Chủ tịch huyện Tần lại nói dưới mỏ có 36 công nhân, không biết lấy đâu ra con số chính xác đây? Bây giờ tự dưng ở đâu ra rất nhiều gia đình nạn nhân, nói thật, tôi đều không biết, bọn họ khóc lóc kêu gào để được tiền bồi thường thiệt hại chứ không hề quan tâm đến tính mạng của người thân bị kẹt dưới mỏ, họ không giống người nhà mà giống… Thôi, không nói nữa.
Mạnh Thiên Nguyên cũng là người có hiểu biết sâu rộng, sẽ không bị Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Tạ Truyền Thắng dọa cho sợ.
Sự việc quả thật có rất nhiều kỳ quái, Mạnh Thiên Nguyên cũng càng ngày càng cảm thấy có thể bị người ta tính kế ám hại. Bởi vì theo y biết, dưới mỏ dù thể nào cũng không có khả năng có đến hơn 30 người, nhưng nếu không phải là Phó chủ tịch huyện Tần Siêu che đậy, cứ nói rằng số người nhiều hơn, thủ đoạn quá nhiều.
Làm gì có Phó chủ tịch huyện hi vọng sự cố mỏ than do mình cai quản càng nhiều người bị nạn càng tốt chứ?
Hơn nữa hiện tại công tác cứu hộ vẫn chưa có kết quả, vẫn còn chưa xác thực được con số chính xác, mà vội vã đề xuất vấn đề bồi thường, Mạnh Thiên Nguyên cũng không phải người không có kiến thức, lại càng cảm thấy kỳ quái.
Chương Quốc Vĩ lên tiếng, y vẫy vẫy tay:
– Công tác bồi thường và công tác giải cứu tốt nhất nên tiến hành cùng lúc, nếu không người nhà nạn nhân gây rối đến thủ đô, đến tỉnh, sự việc dù một chút cũng che không được, lại có tin tức truyền thông châm ngòi thổi gió thì việc nhỏ cũng có thể trở thành việc lớn.
Mạnh Thiên Nguyên cương quyết đáp lại một câu:
– Tôi nghĩ nên nghe ý kiến của Bí thư Hạ một chút.
Trên quan trường, ngay trước mặt nhân vật số hai đề cập đến nhân vật số một, là tối kỵ. Chương Quốc Vĩ lại có kiềm chế, mặt cũng biến sắc, nếu như nói Mạnh Thiên Nguyên không phải người trong quan trường, thì còn dễ nói một chút. Mấu chốt là ngay sau đó Chu Đắc Chí cũng nói một câu:
– Chỉ thị chủ yếu của Bí thư Hạ là, giúp người là nguyên tắc thứ nhất, những việc khác, đều phải nhường đường cho việc cứu người.
Thân là Chủ tịch huyện, ngay trước mặt của Thị trưởng đem chỉ thị của Bí thư Thành ủy ra thì không phải là cách làm hay.
Chương Quốc Vị mặt biến sắc, một lát sau mới lấy lại bình tĩnh, không nói câu nào, xoay người bỏ đi ra ngoài.
Tạ Truyền Thắng nhìn đầy thâm ý, liếc Chu Đắc Chí một cái, cũng đi ra ngoài.
Vương Hải Cảnh sắc mặt trầm xuống:
– Đắc Chí, sao anh có thể nói năng lung tung như thế?
Chu Đắc Chí không để ý tới lời phê bình của Vương Hải Cảnh,lại nói:
– Bí thư Vương, tôi chỉ có một câu, chuyện này rất phức tạp, nếu không lo xử lý, chúng ta sẽ bị miễn chức ngay tại chỗ, nói không chừng còn phải làm người chịu tội thay. Tôi tin tưởng Mạnh Thiên Nguyên không nói lời bịa đặt.
Chưa nói dứt lời, Chu Minh Hoành đẩy cửa vào.
– Hải Cảnh, Đắc Chí chịu sự ủy thác của Bí thư Hạ, tôi đến để xem xét tình hình.
Chu Minh Hoành vừa vào cửa liền nói một câu khiến cho Vương Hải Cảnh và Chu Đắc Chí giật mình kinh hãi
Ý của Chu Minh Hoành là, y tạm thời đại diện cho Bí thư Hạ? Nhưng vấn đề là ai chẳng biết trước kia y và Bí thư Hạ bất hòa, hiện tại làm sao Bí thư Hạ lại phó thác trọng trách cho y?
Không đợi hai người hiểu, Chu Minh Hoành liền hướng về phía Tần Siêu nói một câu:
– Đồng chí Tần Siêu, mời anh tránh ra một chút.
Tần Siêu còn muốn nghe xem có bí mật gì nữa không, liền đỏ mặt, cúi đầu bước nhanh đi ra ngoài.
Chu Minh Hoành cũng không nhìn Mạnh Thiên Nguyên, giữa y và Mạnh Thiên Nguyên dù sao cũng từng có khúc mắc, tuy nhiên được Hạ Tưởng phó thác, y phải biết rõ chân tướng sự thật, nhưng lại không thể trực tiếp đối mặt với Mạnh Thiên Nguyên.
Để Chu Minh Hoành ra mặt chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch của Hạ Tưởng, bởi vì hắn đã nhìn ra, Chu Minh Hoành và Chương Quốc Vĩ đã bằng mặt mà không bằng lòng. Hiện tại đang là cơ hội tốt để thử thách Chu Minh Hoành.
Bước thứ hai, đương nhiên chính là trấn an tốt Nga Ni Trần, để Tiêu Ngũ có thể làm thủ hạ cho Nga Ni Trần, tiếp tục âm thầm điều tra chân tướng sau lưng sự cố mỏ than Hải Phong.
Hai ngày trôi qua, công tác cứu hộ không có chút tiến triển nào, cũng khiến Hạ Tưởng đau đầu. Đồng thời cũng nghe từ bên kia giải thích sự việc tuyệt đối có nhiều nội tình.
Tối hôm qua hắn và Mạnh Thiên Nguyên nói chuyện nửa giờ với nhau, cũng tin lời nói của Mạnh Thiên Nguyên, dưới giếng không hơn 30 người, công nhân chỉ thiếu 3 người, nhưng tới mấy chục người nhà đến đòi bồi thường… rõ ràng có người trốn ở phía sau hậu trường thao túng hết thảy.
Không cần phải nghĩ, liền biết là bút tích của ai.
Hơn nữa gần như là cùng một thời gian, việc kinh doanh của Nga Ni Trần đã bị đả kích, có người âm thầm quấy rối, đầu tiên là bỏ thuốc vào thức ăn, làm cho vài người khách tiêu chảy, lại có một vài người trong lúc ăn cơm ăn phải ruồi bọ, chuột rắn, cho dù trong đồ ăn có cái thứ ghê tởm gì, thì người ta liền thừa dịp để gây huyên náo, ở huyện ai cũng biết.
Nga Ni Trần kinh doanh một số loại rượu vang, xuống dốc không phanh.
Nga Ni Trần đương nhiên sẽ không bó tay chịu chết, đã bắt đầu phản công. Cái chết của Lão Tặc, Tiêu Lương trọng thương, doanh nghiệp lại bị ảnh hưởng, Hoa Nhài Vàng, Bạc tính mạng bị uy hiếp v..v.. Một loạt thủ đoạn nói rõ, Ngưu Lâm Quảng muốn tấn công toàn diện, quan trọng là phải đưa ông ta vào chỗ chết, ông ta không có đường lui, chỉ có đạp lên khó khăn, chính diện đối mặt.
May mắn thay, Hạ Tưởng đang công kích trên mọi mặt, đang mở rộng toàn diện
Đầu tiên là sau khi nhà đầu tư thủ đô bị thương tỉnh lại, liền lập tức làm chứng rằng Ngưu Lâm Quảng là người gây ra tai nạn xe hơi, và cung cấp thông tin chiếc xe để kiểm tra, là một thủ hạ đắc lực của Ngưu Lâm Quảng tên An Chí Cường gây nên.
Lịch Phi không nói hai lời, tự mình dẫn người đến khu công nghiệp bắt giữ, không ngờ An Chí Cường đã đi trước một bước chạy trốn tới thủ đô, đang chuẩn bị từ thủ đô trốn ra nước ngoài.
Sao có thể để cho gã ta nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật? Hạ Tưởng giận dữ, lập tức điện thoại cho Tưởng Tuyết Tùng, thỉnh cầu cảnh sát thủ đô giúp đỡ, lẽ ra vụ án không lớn, chưa đủ để làm kinh động đến Ủy viên bộ chính trị, Bí thư Thành ủy Bắc Kinh, nhưng Hạ Tưởng chính là Hạ Tưởng, thể diện to bằng trời, một cuộc điện thoại gọi đi, Tưởng Tuyết Tùng lập tức tự mình ra lệnh chặn An Chí Cường lại.
Cảnh sát thủ đô lập tức điều động phong tỏa sân bay, bắt An Chí Cường ngay tại chỗ!
Tưởng Tuyết Tùng nể mặt Hạ Tưởng, trước khi cảnh sát thành phố Tần Đường đến thủ đô, thì đã cho cảnh sát thủ đô trực tiếp áp giải đến Tần Đường.
An Chí Cường bị bắt giữ ngay lập tức thành tin sét đánh, là cú sốc với Ngưu Lâm Quảng.
Ngưu Lâm Quảng nghĩ đến An Chí Cường có thể ung dung chạy trốn, không để lại chứng cứ, không ngờ mạng lưới quan hệ của Hạ Tưởng quá lớn làm An Chí Cường sa lưới. Tuy rằng không trở thành mối đe dọa trực tiếp với y, nhưng lại khiến y thua một ván nhỏ, mất mặt lớn.
Càng làm cho Ngưu Lâm Quảng thẹn quá hóa giận chính là, Hoàng Đắc Ích vì điều tra phá vụ án Lão Tặc bị giết, gây huyên náo ở tất cả những chỗ ăn chơi của Tần Đường làm cho gà chó không yên, hơn nữa trong lúc điều tra, chuyên nhằm vào thủ hạ của y, đánh đập tra khảo, chẳng những khiến y giảm thu nhập đáng kể, mà còn làm cho lòng người hoảng sợ, như cận kề ngày tận thế.
Ngưu Lâm Quảng biết, Hạ Tưởng hạ độc thủ rồi.
Ngưu Lâm Quảng lại một lần xông cửa sổ nổ súng, không phải một phát mà là bắn liền hai phát, hù cho Gia Cát Phách Đạo và Hách Tư Vị ở bên sợ tới mức kinh hồn bạt vía.
– Một trong các anh giúp tôi nghĩ cách, một đối phó Hạ Tưởng, một đối phó Nga Ni Trần, đánh đổ toàn bộ hai người đó, các anh chính là người có công thần của thực nghiệp Trung Thiên. Nuôi binh nghìn ngày, dùng binh một giờ, Phách Đạo, Tư Vị phải nhờ vào các anh.
Gia Cát Phách Đạo và Hách Tư Vị liếc nhau, đều biết rằng nếu không đảm đương nổi công thần của thực nghiệp Trung Thiên, có khả năng sẽ trở thành tội nhân trong mắt Ngưu Lâm Quảng. Nếu thật tới cái thời điểm kia, tội nhân sẽ ra gánh tội làm người chịu tội thay.
Tuy rằng lòng dạ thấp thỏm hoang mang nhưng Gia Cát Phách Đạo và Hách Tư Vị không có âm mưu phản bội Ngưu Lâm Quảng, ngoại trừ Ngưu Lâm Quảng lòng lang dạ sói, phản bội y không có kết cục tốt. Bọn họ cũng biết Ngưu Lâm Quảng có hậu phương vô cùng vững chắc, nếu Hạ Tưởng nóng nảy đánh Ngưu Lâm Quảng ngay chính diện, sẽ có áp lực từ trên cao.
Bởi vậy, ở giai đoạn này nhất định phải một lòng với Ngưu Lâm Quảng, nói không chừng Ngưu Lâm Quảng và Chương Quốc Vĩ xuất kích từ hai phía, có thể làm cho Hạ Tưởng tay chân luống cuống, cuối cùng bại trận ở Tần Đường.
Cho đến thời điểm cuối cùng, không ai thừa nhận thất bại, nhất là trong tay người nắm quyền, càng tự tin hơn nữa.
Ngưu Lâm Quảng rõ ràng một điểm, lúc này y không khiêu khích Hạ Tưởng, Hạ Tưởng chỉ sợ muốn chính thức bắt y khai đao. Một khi đã như vậy, chi bằng đổi bị động thành chủ động, dùng một loạt cú đấm, ra sức đánh Hạ Tưởng đến sợ, đánh tới mức hắn phải tự mình lăn ra khỏi Tần Đường.
Tới tay Nga Ni Trần, Ngưu Lâm Quảng âm thầm cười khẩy, một người sa cơ thất thế đến Tần Đường, còn muốn gây sức ép gây chuyện, nếu đã đến đây, cũng đừng mong sống mà rời khỏi.
Trong lúc Ngưu Lâm Quảng dày công bố trí, muốn triển khai tấn công toàn diện đối với Hạ Tưởng và Nga Ni Trần, Hạ Tưởng cũng không được nhàn rỗi, đang tiếp tục khẩn trương giăng lưới, quyết định đánh đòn cảnh cáo với Ngưu Lâm Quảng.
Một ngày sau, Hạ Tưởng cầm gậy trong tay – chân tướng sự cố mỏ than Hải Phong, đã điều tra rõ, phía sau ẩn tình có máu và nước mắt khiến người sởn gai óc.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 12 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 14:58 (GMT+7) |