Người phụ trách của bốn bộ máy lớn nhất – Thành ủy, Hội đồng nhân dân thành phố, Ủy ban nhân dân thành phố, Mặt trận Tổ quốc thành phố, đều có mặt đầy đủ, náo nhiệt vô cùng, long trọng hoan nghênh Phó chủ tịch tỉnh Đàm và Phó chủ nhiệm Lôi đến đây.
Khách sạn Kim Vạn Thịnh Hào là địa điểm thường xuyên của Thành ủy, hễ là tiếp khách quý, hay những người quan trọng, đều được sắp đặt ở Kim Vạn Thịnh Hào, cũng đã là quy củ bất thành văn rồi. Sau khi Hạ Tưởng nhậm chức, ông chủ Kim Vạn của Kim Vạn thường xuyên mời hắn đến ăn cơm, hắn cũng biết là Kim Vạn sợ rằng sau này hắn sẽ đổi địa điểm của những buổi tiếp đón khách quý của Thành ủy sang một khách sạn khác.
Hạ Tưởng có một ưu điểm lớn nhất là, không để những chuyện nhỏ nhặt lọt vào mắt. Thực tế, đừng xem thường một số địa điểm khách sạn xác định của Thành ủy, điểm tiếp đãi được chỉ điểm cũng còn rất nhiều chuyện để nói, quan trọng nhất chính là cơ hội để được ưu đãi quyền lực. Nếu Hạ Tưởng có ám thị gì đó, mỗi năm thu tiền biếu cũng không dưới tiền triệu, đặc biệt Tần Đường lại là thành phố có nền kinh tế phát triển, làm một Bí thư Thành ủy, trên vấn đề đề bạt cán bộ, điều chỉnh nhân sự…nâng cao tay một chút, rồi thỉnh thoảng lấy cớ tĩnh dưỡng nhập viền vài lần, mượn cơ hội thu tiền, mỗi năm thu chục triệu cũng là chuyện dễ dàng.
Hạ Tưởng không thiếu tiền, cũng không phải người thích thu tiền của người khác, đối với vấn đề tiền bạc hắn khá xem nhẹ. Vấn đề tiền bạc thanh bạch như tờ giấy, đây cũng là điều khiến hắn vẫn không bị đối thủ trong chốn quan trường nắm lấy nhược điểm. Đến cấp bậc của Hạ Tưởng, việc duy nhất có thể đánh ngã hắn chính là vấn đề kinh tế. Nhưng hắn lại quá cứng rắn trong vấn đề kinh tế, đừng nói nắm điểm yếu, một chút nhược điểm cũng khiến người ta khó tìm ra được, điều này khiến tất cả những người trong chốn quan trường đã từng làm việc với hắn đều tán thưởng thật lòng.
Lần tiếp đãi này còn thật sự được sắp xếp ở Kim Vạn Thịnh Hào, khiến Kim Vạn thật sự vui mừng, đồng thời cũng khiến lão đánh giá cao hơn về cách đối nhân xử thế của Bí thư Hạ.
Sau khi sắp xếp chỗ ngồi xong, theo thường lệ sẽ là Hạ Tưởng phát biểu lời chào đón.
Cùng ngồi với Đàm Quốc Thụy ngoài Phó chủ nhiệm Hội đồng nhân dân tỉnh Lô Quốc Viễn ra, còn có thư ký của y và Phó ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh, nếu toàn bộ Ủy viên thường vụ Thành ủy Tần Đường cùng đến tiếp đón, chắc chắn không có chỗ để ngồi, chỉ có mấy người đại diện. Ngoài Hạ Tưởng và Chương Quốc Vĩ ra, còn có Lưu Kiệt Huy, Phạm Tiến, Thường Công Trị và Chu Minh Hoành.
Sau khi Hạ Tưởng đọc lời chào mừng, đến lượt Đàm Quốc Thụy phát biểu. Đàm Quốc Thụy hôm nay rất vui, trước tiên khen ngợi công tác của Tần Đường trên các phương diện đều rất tốt, lại khẳng định công lao của ban lãnh đạo Tần Đường, biểu dương sự dẫn dắt của Hạ Tưởng. Nhưng sự biểu dương đối với Hạ Tưởng chỉ lướt qua mà thôi, nhưng lại dùng đến hai phút để biểu dương các hạng mục công tác của Ủy ban nhân dân thành phố dưới sự dẫn dắt của Chương Quốc Vĩ đã làm rất tốt, chỉ ra sự trong phát triển kinh tế của Tần Đường, không thể không nhắc đến công lao của Chương Quốc Vĩ.
Nói chung, bất luận là cấp trên hay cấp dưới, lúc khen ngợi công tác của Tần Đường, đều nhấn mạnh tác dụng của việc đoàn kết bộ máy, cho dù khen ngợi cá nhân, cũng chỉ khen ngợi nhân vật số một. Nhân vật số một là khái niệm gì chứ? Anh ta là người đứng đầu chủ trì mọi công việc trong toàn bộ Tần Đường, là người mà Tỉnh ủy hoàn toàn tín nhiệm.
Nhưng Đàm Quốc Thụy lại có vẻ lạnh nhạt với Hạ Tưởng mà lại đề cao Chương Quốc Vĩ, mọi người ngồi đây đều có thể nhận thấy sự bất thường.
Hạ Tưởng ngồi im không biểu hiện gì, có vẻ rất bình tĩnh, dường như chấp nhận hết mọi thực tế.
Lô Quốc Viễn vẻ mặt mỉm cười, liên tục gật đầu, dường như hoàn toàn tán thành cách nói của Đàm Quốc Thụy.
Đám người trong Thành ủy Tần Đường, Chương Quốc Vĩ cười khiêm tốn, nhưng trong ánh mắt lại lộ vẻ vui sướng, vừa xua xua tay, vừa cung tay với mọi người.
Phạm Tiến lại như có vẻ nhập thiền, trên mặt có vẻ như đang cười, nhưng thực tế lại không hề cười, ánh mắt rõ ràng nhìn Đàm Quốc Thụy, nhưng thực ra tiêu điểm lại không nhìn trên người Đàm Quốc Thụy.
Thường Công Trị không sờ bụng như bình thường, mà hai tay đều đặt trên bàn, cũng đang cười, nụ cười lại đầy thâm ý, cũng hơi hơi gật đầu, dường như đang tán đồng với lời nói của Đàm Quốc Thụy, nhưng lại dường như đang gật đầu vô ý thức.
Chu Minh Hoành cũng cười rất rạng rỡ, ánh mắt còn thỉnh thoảng quét qua trên người Đàm Quốc Thụy và Lô Quốc Viễn, dường như đang tìm một ám thị đặc biệt nào đó. Y còn vô ý nhìn qua Hạ Tưởng, lại cảm thấy có chút không ổn, liền thu hồi lại ánh mắt, nỗ lực để biểu hiện của mình bình thường một chút.
Ngược lại Lưu Kiệt Huy lại bình thường nhất, ngồi rất nghiêm trang, mắt nhìn không chớp, bày ra bộ dạng đang chăm chú nghe lãnh đạo nói chuyện, khiến người ta thầm cảm thấy buồn cười, nhưng lại không dám cười.
– Hành động ủng hộ ngành giáo dục của đồng chí Quốc Vĩ, khiến tôi vô cùng cảm động, tôi trịnh trọng tuyên bố, Ủy ban nhân dân tỉnh thưởng cho đồng chí Chương Quốc Vĩ một chiếc xe mới!
Đàm Quốc Thụy lấy việc khen thưởng bằng chiếc xe mới để chấm dứt bài phát biểu, cuối cùng cũng kết thúc được bài phát biểu dài dòng. Mặc dù có lẽ gã tự cho rằng mình văn chương tài hoa, tài ăn nói hơn người, nhưng thực ra nói cả một loạt dài, cũng chỉ chủ yếu nói nhảm.
Đương nhiên, cũng có rất nhiều ngụ ý, những người ngồi đây đã là những lão làng trong chốn quan trường, trong lòng đều biết rõ Đàm Quốc Thụy đang có ý đề cao Chương Quốc Vĩ mà hạ thấp Hạ Tưởng.
Đàm Quốc Thụy phát biểu xong, Hạ Tưởng vỗ tay đi đầu.
Tiếng vỗ tay vang dậy, Chương Quốc Vĩ đứng lên, cung tay ra hiệu, ánh mắt sáng ngời, vẻ mặt kích động, cảm động nói:
– Cảm ơn Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh đã yêu thương, tôi chẳng qua chỉ làm một việc trong phận sự của mình, lại khiến Chủ tịch tỉnh Đàm cất nhắc tôi như vậy, tôi thật cảm thấy hổ thẹn!
Khóe miệng Phạm Tiến giật giật, dường như có nói câu gì đó, không ai nghe rõ, cũng chỉ có mình y biết y đang nói gì.
Hai chữ rất có ý nghĩa châm chọc:
– Ảnh đế!
Một phen biểu diễn của Chương Quốc Vĩ qua đi, y lại nâng cao ly rượu:
– Tôi đại diện cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố kính Phó chủ tịch tỉnh một ly.
Lời này vừa nói ra, trong số những người đang ngồi, ngoài Hạ Tưởng, tất cả đều thay đổi sắc mặt.
Trong tình huống Bí thư Hạ còn chưa kính rượu, Chương Quốc Vĩ lại giành kính rượu trước là thể hiện sự bất kính với Bí thư Hạ, hơn nữa trong lúc Bí thư Hạ còn có mặt ở đây, ngay cả tên của Bí thư Hạ y cũng không nhắc đến, quả thật đi quá giới hạn rồi.
Đàm Quốc Thụy dường như không nhận thấy có gì bất ổn, vui vẻ nhận lấy ly rượu, còn cụng ly với Chương Quốc Vĩ, uống một hơi cạn sạch:
– Rượu của Quốc Vĩ kính, tôi phải uống, hơn nữa còn phải uống cạn. Cũng bởi vì Quốc Vĩ là một người thật việc thật, là một Thị trưởng tốt, làm việc rất kiên định.
Không ít người cho đến bây giờ lại nhìn thấy rõ hơn, Thị trưởng và Phó chủ tịch tỉnh kẻ xướng người họa, rõ ràng đang bỏ mặc Bí thư, đả kích uy vọng của Bí thư, hơn nữa còn xem những người khác trong bộ máy Tần Đường như không khí, khiến không ít người ngồi ở đây cảm thấy bị bỏ mặc. Người khác còn dễ nói, vẻ tức giận trên mặt Phạm Tiến càng lúc càng rõ ràng.
Mặc dù việc gì Chương Quốc Vĩ cùng giành trước, nhưng quy tắc trong chốn quan trường cũng không thể thiếu được, Hạ Tưởng vẫn đứng lên kính rượu Đàm Quốc Thụy:
– Tôi cũng kính Phó chủ tịch tỉnh một ly. Phó chủ tịch Đàm vẫn luôn quan tâm đến công tác ở Tần Đường, luôn ủng hộ công việc của tôi, tôi thay mặt cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố cảm ơn anh.
Đàm Quốc Thụy nâng ly rượu lên:
– Đồng chí Hạ Tưởng, tửu lượng của tôi không tốt, không bì được với lớp trẻ các cậu, tôi không thể so tửu lượng với cậu được, cậu uống cạn, tôi uống một nửa, được không?
Giọng điệu rất thân thiết, nhưng vẫn có một chút tự tin và quyền uy bên trong.
Phó chủ tịch tỉnh nói, không muốn cũng phải nghe. Nhưng vấn đề không phải ở chỗ Phó chủ tịch tỉnh uống nhiều hay ít, nhưng ở chỗ Phó chủ tịch tỉnh Đàm đã cạn ly trước với Chương Quốc Vĩ, lại không cạn ly với Hạ Tưởng, chính là thái độ bên trọng bên khinh rất rõ ràng.
Sắc mặt Hạ Tưởng vẫn bình thường, không hề có biểu hiện của sự bất mãn:
– Được, cứ làm theo chỉ thị của Phó chủ tịch tỉnh Đàm.
– Ha ha…
Đàm Quốc Thụy mỉm cười vừa lòng,
– Đồng chí Hạ Tưởng, uống rượu mà còn nói cái gì chỉ thị, không cần quá chính thức, hôm nay ngồi cùng nhau, mọi người cứ tùy tiện một chút.
Có một số lãnh đạo rất uy nghiêm, khi ngồi ăn cơm cùng nhau, lãnh đạo cười, cũng cười vì việc công, như vậy người ngồi cùng sẽ rất khó chịu, ăn không được mà ngồi cũng không được. Có một số lãnh đạo lại tương đối tùy tiện, thích nói chuyện, như vậy không khí sẽ náo nhiệt hơn nhiều, cũng khiến người đi cùng được thoải mái.
Đàm Quốc Thụy nhìn thì hiền hòa, thực ra nhất cử nhất động đều cố ý, đặc biệt có mấy lần phối hợp giữa gã và Chương Quốc Vĩ, rõ ràng có ý chèn ép Hạ Tưởng, những người ngồi đây đều không phải mắt có vấn đề. Nhìn bằng mắt, nhớ bằng tâm, vì vậy mặc dù Đàm Quốc Thụy nói nghe rất hay, mà dường như cũng không có tính toán gì, nhưng mọi người đều ứng phó cẩn thận, đều có chút câu nệ.
Đúng vậy, Phó chủ tịch tỉnh Đàm có ý phân chia khoảng cách xa gần giữa Bí thư và Thị trưởng, không khí dường như có chút ngại ngần. Lời nói nhiều rồi, dường như là cùng đứng về một trận tuyến với Phó chủ tịch tỉnh Đàm, dìm Hạ Tưởng xuống giếng vậy.
Nhưng nói ít, lại là hành vi lạnh nhạt với Phó chủ tịch Đàm, cũng thể hiện sự bất kính với ban lãnh đạo Tần Đường đối với cấp trên, vì vậy lại không tốt lắm.
Cho dù có người muốn nịnh nọt Phó chủ tịch tỉnh Đàm, cũng không dám thể hiện quá rõ ràng. Phó chủ tịch Đàm vỗ mông một cái là có thể đi, bản thân mình còn làm việc dưới quyền lãnh đạo của Bí thư Hạ, không ai ngu ngốc như vậy, sẽ không làm những hành động thiếu suy nghĩ như vượt cấp.
Thị trưởng Chương thì không cần phải nói nữa, Thị trưởng Chương có kinh nghiệm, có cơ sở, tư cách ở Tần Đường lớn hơn Bí thư Hạ, y có thể công khai đối đầu Bí thư Hạ, người khác thì không được. Thị trưởng Chương đối đầu là có tính quyết đoán, người khác đối đầu thì lại không biết lượng sức.
Thấy không khí hơi nhạt nhẽo, Lô Quốc Viễn hơi không vui nói:
– Kiệt Huy, nghe cậu nói, những công việc của Hội đồng nhân dân ở Tần Đường tiến hành không được tốt lắm, tình hình là thế nào?
Nếu nói hai người Đàm Quốc Thụy và Chương Quốc Vĩ kẻ xướng người họa thì cũng cho qua, Đàm Quốc Thụy dù sao cũng là Ủy viên thường vu Tỉnh ủy, là lãnh đạo cấp tỉnh nắm quyền lớn trong tay, cũng phải nể mặt. Lô Quốc Viễn là một Phó chủ nhiệm Hội đồng nhân dân tỉnh, được thôi, cũng coi như lãnh đạo tỉnh, nhưng cũng nên xem tình huống xem thời khắc để chỉ đạo công việc, bây giờ trên tiệc rượu lại nói gì đến công việc của Hội đồng nhân dân, không phải cố tình hay sao?
Công việc của Hội đồng nhân dân Tần Đường không thuận lợi triển khai cũng do Lưu Kiệt Huy tự chuốc lấy! Hạ Tưởng không nhịn được tức giận, theo bản năng liếc nhìn Phạm Tiến một cái.
Phạm Tiến cũng tức giận lắm, biểu hiện quá đáng hôm nay của Chương Quốc Vĩ còn chưa tính, ý tứ của Lô Quốc Viễn, Lưu Kiệt Huy ngược lại người xấu lại báo cáo trước, đổ hết trách nhiệm cho Thành ủy? Y ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc nhìn thấy Hạ Tưởng nhìn qua, tuy ánh mắt Hạ Tưởng rất tùy ý, nhưng nó giống như một thời cơ vậy, khiến y nhờ đến tài liệt trong tay Thường Công Trị, liền đứng lên, nâng ly kính rượu Đàm Quốc Thụy:
– Phó chủ tịch tỉnh Đàm, tôi kính anh một ly.
Đàm Quốc Thụy mỉm cười gật đầu:
– Đồng chí Phạm Tiến, tôi tùy ý, cậu cạn.
Vẫn là khẩu khí như cũ.
Mọi người đều nghĩ Phạm Tiến sẽ một ngụm uống cạn, không ngờ, y lại không uống, mà mỉm cười:
– Phó chủ tịch tỉnh Đàm, nói một câu đắc tội, anh thật sự phải uống cạn ly này với tôi!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 12 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 14:58 (GMT+7) |