Dương Kiếm đi công tác ở huyện Bào Mã phát hiện ra nhiều vấn đề vi phạm quy định chuyển giao ruộng đất, Ủy ban nhân dân huyện và Đông y Thiên Trạch kết hợp lại để ép giá thu mua thảo dược của nông dân, còn cưỡng chế tịch thu ruộng đất của nông dân, một loạt vấn đề khiến người ta đau lòng được tìm ra, hơn nữa còn có dấu hiệu cho thấy Đông y Thiên Trạch lật lọng, hứa hẹn giá cả thu mua thảo dược để người dân tiến hành gieo trồng, nhưng năm sau lại lấy lí do thị trường bão hòa để từ chối thu mua.
Người dân mất một năm vất vả ấy vậy đến mùa thu hoạch lại bị bỏ rơi nên rất bức xúc, sau đó Ủy ban nhân dân huyện ra mặt giải quyết, cuối cùng Đông y Thiên Trạch giả vờ tỏ thái độ sẽ ra tay giúp đỡ người dân nhưng đưa ra giá chỉ bằng một phần ba giá đã hứa hẹn lúc đầu.
Dược tiện thương nông.
Huyện Bào Mã cái gì cũng thiếu nhưng lại không thiếu những mảnh đất hoang có thể gieo trồng thuốc Đông y, chịu bao nhiêu thiệt thòi về mình vẫn bị mắc mưu, vẫn không ít người dân gia nhập đội ngũ lao động giá rẻ, độc quyền thị trường chính là do địa phương không can thiệp theo đúng đạo lí.
Nếu nói Đông y Thiên Trạch thao túng giá cả miễn cưỡng cũng chấp nhận được đi, lấy lí do từ kinh tế thị trường thì cũng không thể nào chỉ trích họ được, nhưng có mấy trăm mẫu đất vi phạm quy định chuyển nhượng đất đai là hoàn toàn do Đông y Thiên Trạch và Ủy ban nhân dân huyện liên kết lại để giở trò, có thể nói rất vô trách nhiệm với sự sống chết của người dân.
Dùng biện pháp hành chính để mua đất của nông dân với giá cực thấp, sau đó bán lại cho Đông y Thiên Trạch với giá cao hơn, phần chênh lệch kếch xù rơi vào túi ai có trời mới biết được.
Dương Kiếm phát hiện ra vấn đề rất tức giận, trực tiếp tiến thẳng đến Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, Ủy ban nhân dân thành phố sẽ truy tới cùng việc này và nghiêm túc xét xử. Biện Hữu Thủy và Trương Hòa Hưng cũng không cảm kích nhưng Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện có thái độ rõ ràng, sẽ phối hợp với Ủy ban nhân dân thành phố để điều tra, một khi chân tướng sự việc được làm rõ sẽ nghiêm túc xử lý trách nhiệm của từng người.
Thái độ của Biện Hữu Thủy và Trương Hòa Hưng khiến người ta không nói được lời nào, hai người tỏ ra rất cung kính đối với Dương Kiếm, thái độ đó khiến người ta không tìm được vấn đề mấu chốt nằm ở đâu, Dương Kiếm hoài nghi hai người điều gì cũng không thể thẳng thừng nói ra được, điều tra một cán bộ là việc hết sức nghiêm túc, nhất là nhân vật đứng đầu của một huyện, với cương vị là Phó thị trưởng thường trực anh chỉ có quyền đề nghị chứ không có quyền quyết định.
Dĩ nhiên Ủy ban nhân dân thành phố có thể thành lập đội điều tra, nhưng chỉ điều tra về vấn đề vi phạm quy định lĩnh vực đất đai tại huyện Bào Mã, Ủy ban nhân dân thành phố không có quyền điều tra về vấn đề kinh tế của cán bộ, cho dù Ủy ban Kỷ luật thành phố có căn cứ xác thực để điều tra cũng cần có sự đồng ý của Bí thư và Thị trưởng.
Dương Kiếm ở lại hai ngày rồi quyết định trở về Thiên Trạch, tới Thành ủy báo cáo vấn đề, vừa lúc Nguyên Dã cũng đang tới huyện Bào Mã, hai người gặp mặt nhau. Lần đầu gặp mặt, Dương Kiếm không mấy ấn tượng về Nguyên Dã, cảm thấy con người này có chút ba hoa khoác lác, hơn nữa đối nhân xử thế cũng không đứng đắn cho lắm, không hứng thú nói chuyện và có ý muốn lảng tránh anh ta.
Nhưng sau một hồi nói chuyện, cách nhìn của Dương Kiếm về Nguyên Dã thay đổi rất nhiều, bởi vì Nguyên Dã có hiểu biết nội tình huyện Bào Mã, so với những gì anh đang có thì những cái Bào Mã biết xác thực và tỉ mỉ hơn, tuy rằng nguồn gốc không rõ ràng lắm nhưng chó mực mà bắt được thỏ mới là con chó tốt, hơn nữa hiện tại đúng là Dương Kiếm đang rất cần những thông tin về huyện Bào Mã.
Dương Kiếm tiếp chuyện Nguyên Dã, tiếp tục nghe anh ta nói về huyện Bào Mã, ví như Phạm Minh Vĩ là con quỷ háo sắc, thường xuyên lấy lí do tăng ca để quan hệ với nhân viên nữ cấp dưới, tuy rằng ở xã rất ít nhân viên nữ cấp dưới nhưng gã ta rất cao tay, lôi kéo cả ở huyện, đừng nhìn Phạm Minh Vĩ chỉ là một Bí thư Đảng ủy xã thôi, nghe nói gã vừa dụ dỗ lừa gạt một nữ nhân viên cấp dưới, nữ nhân viên tạp vụ đến hơn 20 người.
Còn như Lại Quang Minh, gã ta là trùm buôn thuốc phiện lớn nhất huyện Bào Mã, việc buôn bán thuốc phiện ở huyện Bào Mã không ngừng phát triển cũng vì Lại Quang Minh.
Thông tin mà Nguyên Dã có được không biết bắt nguồn từ đâu, lai lịch không rõ, nhưng nói được đạo lý rõ ràng không thể không tin được. Anh ta còn nói Biện Hữu Thủy là một kẻ gian, Trương Hòa Hưng cũng vậy, hai người này cấu kết với nhau làm việc xấu, hiếm thấy giữa họ có xảy ra mâu thuẫn, hai người phối hợp rất ăn ý, liên kết dối trên lừa dưới tiến hành kinh doanh ở huyện Bào Mã.
Bởi vậy Nguyên Dã cũng đoán những chuyện phát sinh ở huyện Bào Mã thì Biện Hữu Thủy và Trương Hòa Hưng chắc chắn biết rõ, nhưng không thẳng thừng chỉ trực tiếp họ, nghiễm nhiên họ trở nên vô can.
Nguyên Dã còn nói với Dương Kiếm rằng Biện Hữu Thủy là người có thủ đoạn bỉ ổi. Trước kia ở huyện Bào Mã có một Phó chủ tịch huyện rất chính trực, không bao giờ nghe theo lời của Biện Hữu Thủy. Sau đó Biện Hữu Thủy tìm cách điều tra về vị Phó chủ tịch này, đầu tiên là điều tra về kinh tế của anh ta, kết quả thấy anh ta rất thanh liêm, sau đó lại điều tra về cuộc sống cũng nhận được kết quả rất trong sạch.
Không còn cách nào Biện Hữu Thủy dùng thủ đoạn đê hèn để ra tay.
Phó chủ tịch huyện có một thói quen là mỗi lần đến một chỗ nhất định phải tắm rửa trước, có lẽ do trước đây trong nhà thiếu nước, mỗi lần ở nhà khách phải tắm rửa mất 40 phút. Thói quen này không thể nói là tốt hay xấu, nhưng có người lại lợi dụng đúng điểm này mà ra tay, một lần anh ta đi công tác, đến khách sạn theo thói quen anh ta lại đi tắm, sau khi từ phòng tắm bước ra thấy trên giường xuất hiện một cô gái, trên người không có một mảnh vải che thân.
Anh ta còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì có một đám người xồng xộc tiến vào, có người chụp ảnh, có người hét lớn rằng anh ta ngoại tình với vợ mình đòi bồi thường 50.000 nhân dân tệ. Anh ta giải thích rằng mình không biết chuyện gì, không thừa nhận mọi việc kết quả là bị đánh một trận tơi tả, còn bị dẫn tới đồn công an.
Kết quả cuối cùng người đàn bà đó thừa nhận mình đi nhầm phòng, thanh danh anh ta bị hủy hoại. Gây ra sự hiểu lầm này chắc chắn có người đứng sau, điều này không ai dám nói rõ. Từ đó về sau Biện Hữu Thủy làm trời làm đất ở huyện Bào Mã.
Dương Kiếm nghe xong chuyện suýt nữa muốn dùng tay đập bàn, Biện Hữu Thủy quả là bỉ ổi, quả thực rất xấu xa, nhân phẩm như vậy còn đảm nhiệm vị trí đứng đầu Huyện ủy, đó là một sự sỉ nhục cho thành ủy Thiên Trạch.
Dương Kiếm rất phẫn nộ nhưng Nguyên Dã có ý nhắc nhở Phó thị trưởng Dương cần cẩn thận với lời nói của Biện Hữu Thủy. Dương Kiếm cho rằng Biện Hữu Thủy sẽ không dám dùng thủ đoạn với anh, anh không có tật xấu nào để Biện Hữu Thủy lợi dụng cả.
Nguyên Dã cười nói một chi tiết, thói quen của Phó thị trưởng Dương là buổi tối ngủ không khóa cửa, không phải là tật xấu nhưng đó là lỗ hổng, Dương Kiếm mới giật mình, mới biết được rằng không nên coi thường Nguyên Dã, sự quan sát của anh ta rất cẩn thận.
Dương Kiếm liền tiếp thu đề nghị của Nguyên Dã, chủ động đề xuất nghỉ ở khách sạn bên ngoài chứ không ở nhà khách huyện ủy, huyện Bào Mã cũng không có ý kiến gì. Buổi tối đó, Dương Kiếm và Nguyên Dã âm thầm đổi phòng cho nhau, nửa đêm trong phòng Nguyên Dã có tiếng ồn, một cô gái đùng đùng nổi giận ở trong phòng anh ta đi ra, nói rằng thật xui xẻo.
Hóa ra Nguyên Dã không khóa cửa, nửa đêm có một cô gái đã vào phòng anh ta chủ động, Nguyên Dã cũng không phải là chính nhân quân tử, ai đến cũng không cự tuyệt. Nguyên Dã còn phối hợp nhiệt tình với cô gái, cô gái vừa hành sự vừa hỏi anh ta có phải là Thị trưởng không, thời điểm đó anh ta lấp lửng không nói, xong việc anh ta mới cười ha hả nói mình không phải là Thị trưởng, chỉ là một kẻ thất nghiệp lang thang.
Nguyên Dã còn sợ cô gái không tin liền bật đèn lên, vẻ mặt như trêu tức cô ả. Cô gái thấy đó đúng không phải là Thị trưởng mới biết mình bị lừa, xấu hổ vô cùng lại còn đòi tiền phục vụ của Nguyên Dã, Nguyên Dã không chịu còn lấy máy ghi âm trên người cô ta ra, cô ả mới luống cuống vội vàng tìm đường chạy.
Dương Kiếm lạnh hết sống lưng, toát mồ hôi hột, đúng là tránh được một việc động trời, không khỏi nhìn Nguyên Dã với cặp mắt khác, tuy rằng Nguyên Dã cũng có chút khốn khiếp, hành động không đúng mực cho lắm nhưng đôi khi cũng cần có người như vậy, nếu cứ đường đường chính chính mà điều tra e rằng không hiệu quả bằng.
Tuy nhiên việc này không được công khai ra, Dương Kiếm liền ngậm bồ hòn làm ngọt, không hề nhắc tới nữa, trong lòng hận huyện Bào Mã đến chết. Không ai đề phòng được chuyện gì sẽ xảy ra ở Bào Mã, mọi việc phát sinh đều không giống nhau. Được thơm lây chỉ là Nguyên Dã, anh ta chẳng những được ngủ với gái mà còn giành được sự tín nhiệm của Dương Kiếm.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 10 tại nguồn: http://truyensex.vip/quan-truong-quyen-10-full/
Nghe xong những gì mà Dương Kiếm đã trải qua ở huyện Bào Mã, Hạ Tưởng không nói gì thêm, vẻ mặt khá trầm tư. Bành Vân Phong cười nói:
– Phóng viên Nguyên, tôi rất phục anh, có bản lĩnh tùy cơ ưng biến nhanh nhạy và chịu đựng tốt.
Nguyên Dã cười ha hả:
– Tôi tự mình biết mình. Anh đừng chế nhạo tôi. Quang minh chính đại chiến đấu tôi còn nể nhưng nếu dùng thủ đoạn bỉ ổi với tôi là không xong. Ai dám dùng thủ đoạn với tôi, tôi cũng sẽ dùng thủ đoạn phản lại.
Bành Vân Phong thấy Hạ Tưởng vẫn đang trầm ngâm liền đứng dậy vỗ vai Nguyên Dã:
– Đi vào nhà vệ sinh đi.
Nguyên Dã cũng hiểu ý liền đứng dậy, hướng về Hạ Tưởng và Dương Kiếm chào rồi theo Bành Vân Phong rời khỏi phòng. Hai người vừa đi khỏi Hạ Tưởng liền lên tiếng ngay:
– Vấn đề ở huyện Bào Mã đã không chỉ là một điểm vấn đề mà là một mặt.
Dương Kiếm hiểu được ý của Thị trưởng Hạ, huyện Bào Mã đã mục nát tận rễ, muốn nhổ phải nhổ tận gốc mới được, nhưng vấn đề nhân sự lại thuộc quyền Trần Khiết Văn, người khác không chạm được.
Hơn nữa theo lời nói bên ngoài, khó khăn sẽ vô cùng lớn. Biện Hữu Thủy và Trương Hòa Hưng nắm giữ huyện Bào Mã đã vài năm, trên dưới đều là người của bọn họ, nếu điều tra sẽ không ra kết quả gì. Vi phạm quy định đất đai là vấn đề không đơn giản chút nào, việc Thành ủy thông qua đã là một khó khăn, thêm nữa thành lập tổ điều tra chỉ sợ điều tra được vài con tép là xong việc.
– Đông y Thiên Trạch xâm chiếm bao nhiêu vi phạm quy định đất đai?
Hạ Tưởng chuẩn bị nhắc Dương Kiếm một chút:
– Khâu Tự Phong gọi điện cho tôi, bày tỏ sự không hài lòng về anh.
– Tôi biết Khâu gia sẽ nghĩ Mai gia mượn cơ hội hạ bọn họ, bởi vì năm nay Đông y Thiên Trạch làm ăn rất phát triển, sản nghiệp Khâu gia tăng lên đáng kể nhưng lợi nhuận đó đều do áp bức nhân dân mà có cả, thật đáng xấu hổ, tôi cũng đã báo cáo tình hình cho Phó bí thư Mai, Phó bí thư Mai từ chối cho ý kiến, chính là để tôi tùy cơ ứng biến.
Dương Kiếm với vẻ mặt căm phẫn nói tiếp:
– Tôi nhìn không quen cảnh lừa gạt nông dân, Đông y Thiên Trạch chiếm 500 mẫu vi phạm quy định đất đai.
Không nói đến việc Dương Kiếm rốt cuộc xuất phát từ lòng ngay thẳng muốn đem huyện Bào Mã chặt bỏ, hay là vì Biện Hữu Thủy không hợp thời, ở hội nghị Hội đồng nhân dân đưa ra kiến nghị lâm thời, anh ta muốn chống đối lập trường của huyện Bào Mã, cũng phù hợp với nguyên tắc của Hạ Tưởng. Ít nhất trong vấn đề đánh đổ huyện Bào Mã, cả hai đều có lợi.
Khi Bành Vân Phong và Nguyên Dã trở lại cũng là lúc Hạ Tưởng và Dương Kiếm nói xong chuyện, cuộc gặp gỡ kết thúc
Sau khi xong việc Hạ Tưởng và Dương Kiếm đều tự trở về, Hạ Tưởng nói Bành Vân Phong sắp xếp một chút cho Nguyên Dã, nhà khách Thành ủy còn nhiều phòng trống, là một đại quản gia chính phủ anh có thừa quyền hạn để đăng ký phòng.
Bành Vân Phong bố trí phòng cho Nguyên Dã, sau đó cố ý ngồi lại để nói thêm chuyện:
– Nguyên Dã, nghe nói anh cũng biết chuyện Kỷ Phong Thanh tự sát?
Nguyên Dã biết rất rõ địa vị Bành Vân Phong đối với Hạ Tưởng, lời của Bành Vân Phong chính là lời của Hạ Tưởng nên không giấu diếm gì:
– Kỷ Phong Thanh tự sát cùng ngày gặp mặt với Từ Hân, muốn Từ Hân cho anh ta biện pháp nhưng Từ Hân lại từ chối.
Bành Vân Phong gật đầu, thông tin mà Nguyên Dã nói trùng khớp với sự điều tra của Lưu Nhất Cửu, cho thấy Nguyên Dã không nói sai, cũng đáng tin.
– Hiện nay internet quá lợi hại, tin tức gì cũng có thể tìm trên mạng, hơn nữa vừa tung lên mạng đã thành chuyện khác, chuyện tốt có khả năng thành chuyện xấu, chuyện xấu trở nên xấu hơn, Nguyên Dã, anh nói xem, phóng viên các anh cũng sợ internet đúng không?
Bành Vân Phong không gọi Nguyên Dã là phóng viên Nguyên, hiện tại anh ta đang thất nghiệp, anh ta bị tòa soạn sa thải rồi.
Nguyên Dã hiểu ý Bành Vân Phong, ha hả cười:
– Internet chính là nơi lộn xộn nhất, chỉ cần có người ngẩng đầu lên, có người châm ngòi thổi gió cũng làm việc trở nên kinh thiên động địa. Ví như việc Kỷ Thanh Phong tự sát, cũng có một thời gian được đưa lên mạng nhưng sau đó bị lắng xuống, bởi vì một cán bộ cấp phòng tự sát thật sự không đáng gì. Nhưng nếu người tự sát là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật hay là Trưởng ban Tổ chức cán bộ xem nào, nói không chừng có thể có cháy lớn.
Bành Vân Phong hiểu ý Nguyên Dã, mỉm cười:
– Đúng là đã từng làm phóng viên, rất lợi hại, hiểu biết về internet nhiều hơn so với tôi. Tôi cũng lên mạng cũng xem bài viết, cũng muốn hồi âm nhưng không nắm được thời cơ.
– Đúng đúng, thời cơ rất quan trọng. Tôi sẽ chờ lúc Trưởng ban thư ký lên mạng, sẽ gửi bài.
Nguyên Dã ngầm hiểu nhanh chóng gật đầu.
Ai cũng đều biết rằng mình đang nói cái gì nhưng lại không nói rõ, ngôn ngữ quan trường chính là là đánh Thái Cực, nhìn như đang xoay vòng vòng, kỳ thật trọng tâm là gì trong lòng đều biết, đánh đây không phải bí hiểm, là ngôn ngữ ký hiệu.
– Gần đây Trưởng ban Từ cũng có thay đổi, bình thường anh ta cũng không lên mạng, Kỷ Phong Thanh là bằng hữu của anh ta, sau khi Kỷ Phong Thanh ra đi, xem ra anh ta không được tốt lắm.
Trước khi đi Bành Vân Phong nói thêm một chút.
Nguyên Dã cũng rõ:
– Trưởng ban Từ đã chịu nhiều khổ sở, cũng sẽ không gây thêm phiền phức cho anh ta nữa.
Bành Vân Phong rời phòng, Nguyên Dã liền gọi điện cho Kim Nhan Chiếu.
– Cảm ơn em, Nhan Chiếu, bước đầu coi như thuận lợi, em đúng thật thông minh khiến tôi lấy được lòng tin của Thị trưởng Hạ.
Kim Nhan Chiếu cũng bày tỏ sự vui sướng:
– Anh hài lòng chứ, tôi gần đây bị Thị trưởng Hạ lạnh nhạt. Anh không biết được đâu, Thị trưởng Hạ rất thông minh, không có gì có thể qua mắt được anh ta, cũng lạ thật. Được rồi, không nói nữa, đừng phiền tôi nữa.
– Tuân lệnh, kim đại tiểu thư.
Nguyên Dã cười híp mắt, trong nháy mắt sắc mặt trở nên âm trầm, tự nói:
– Kim Nhan Chiếu, một ngày nào đó tôi sẽ lên giường cùng cô.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 10 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 14:58 (GMT+7) |