Nhưng phải miễn chức của Tần Tài Lai cũng phải Bí thư Trần gật đầu mới được, Bí thư Trần có đồng ý hay không còn phải xem đã. Bùi Nhất Phong khi suy nghĩ chưa xác định thì Bành Vân Phong lại vội vã chạy tới báo cáo với Thị trưởng Hạ :
– Thị trưởng Hạ, Bí thư Trần đồng ý rồi.
– Được
Hạ Tưởng đập bàn một cái.
– Bây giờ Bí thư Trần và tôi đều đồng ý miễn chức tại chỗ Tần Tài Lai. Các anh có ý kiến gì?
Bí thư và Thị trưởng đều đồng ý thì còn ai dám phản đối nữa? Dương Kiếm, Bùi Nhất Phong, Thường Hào và Trần Thiên Vũ liền đều gật đầu. Về cơ bản thì coi như là thông qua nghị quyết bằng một hội nghị thường vụ nhỏ.
Vận mệnh của Tần Tài Lai từ giờ phút này trở đi chắc chắn đã là bi kịch rồi. Nhưng cũng không thể trách anh ta được. Trong thời khắc quan trọng của việc thúc đẩy liên hợp, anh ta chống lại thì chống lại, lại cứ phải gây sức ép tạo ra sự kiện quần chúng. Không xử lý anh ta chẳng lẽ lại mời anh ta ăn cơm?
Đương nhiên, Tần Tài Lai có ý tạo ra sự kiện tập thể hay không thì không phải là vấn đề Hạ Tưởng phải quan tâm. Tần Tài Lai là con tốt của người khác. Hắn trực tiếp bắt anh ta, không hề khách khí coi anh ta là vật hi sinh, chính là vì muốn cho nhân vật phía sau bức màn kia thấy rõ quyết tâm của hắn.
Dám đảm đương vị trí chim đầu đàn thì phải có dũng khí chịu một phát súng bắn trúng bất cứ lúc nào.
Trần Khiết Văn đồng ý cũng nằm trong dự tính của Thị trưởng Hạ. Bà ta không dám xuất đầu lộ diện. Hạ Tưởng không trách bà ta. Vốn là sự vụ của Uỷ ban nhân dân. Bí thư nấp sau bức màn cũng là hợp lý, nhưng những việc mà Tần Tài Lai đã làm thì đã động đến điểm mấu chôt của Trần Khiết Văn. Bà ta không thẹn quá hóa giận mới là lạ.
Ai cũng không muốn chịu trách nhiệm chính trị liên quan. Bất cứ một nhân vật số một số hai nào của thành phố, thì điều sợ nhất chính là những sự việc tập thể và những vụ khiếu kiện. Tỉnh Yến có quy định, nếu như một huyện trong một năm xảy ra ba lần sự kiện khiếu kiện tập thể thì Bí thư và Chủ tịch huyện toàn bộ miễn chức ngay tại chỗ.
Quần thể khiếu tố – năm người trở lên khiếu tố thì gọi là quần thể khiếu tố rồi.
Xác định trước vận mệnh của Tần Tài Lai, Hạ Tưởng liền hoàn toàn nắm được quyền chủ động của sự việc. Lòng tin lớn hơn nhiều. Thậm chí hắn còn có chút cảm ơn Ngô Tài Dương ra tay kịp thời – Nếu như ác ý mà nói, thì là cha vợ con rể so chiêu. Điều đáng tiếc là Ngô Tài Dương luôn luôn xem thường hắn, lại không biết rằng hắn rất thấu hiểu ông ta – nên mới để ông ta có được cơ hội tốt, cũng cho ông ta một cơ hội trọng đại mở ra cục diện chỉnh hợp bế tắc trước mắt.
Ngô Tài Dương không chỉ xem nhẹ trí tuệ chính trị của hắn mà cũng đánh giá thấp thủ đoạn cứng rắn của hắn. Hiển nhiên, cũng là do hắn ở Thiên Trạch thời gian gần đây khiến cho ông ta sinh ra ảo giác. Cho rằng sau khi lên chức Thị trưởng thì sẽ thiếu đi tinh thần xông pha hướng về phía trước?
Ngô Tài Dương sai lầm rồi.
Hạ Tưởng chưa bao giờ thiếu sự nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán. Chỉ cần cho hắn cơ hội, chỉ cần hắn nhìn rõ được sự việc thì trong quyền hạn của mình hắn sẽ không tiếc một trận chiến.
Hạ Tưởng tiếp tục ra mệnh lệnh:
– Hãy cho công nhân viên chức cử người ra nói chuyện đã. Nhiều nhất là năm người. Đồng thời cho giới truyền thông duy trì tiếp xúc với họ. Lão Bùi, chú ý cảnh giác, bảo vệ trật tự. Lão Thường, theo dõi sát sao mạng internet, ngăn chặn bên ngoài đến phỏng vấn đặc biệt là truyền thông của Bắc Kinh. Thiên Vũ duy trì mối liên hệ và kịp thời báo cáo tình hình với Bí thư Trần. Hiểu Mẫn, Vân Phong, Tử Kỳ cùng với các nhân viên có liên quan của văn phòng Ủy ban nhân dân hỗ trợ Kim Nhan Chiếu và Lan Mẫn Mẫn, làm tốt công tác phỏng vấn. Cần đảm bảo tuyệt đối không có sai sót nhầm lẫn xảy ra.
Hỗ trợ phóng viên phỏng vấn. Nghe thì hay, thế nhưng trên thực tế vẫn là giám sát các phóng viên.
Hạ Tưởng sắp xếp chu đáo như vậy. Bùi Nhất Phong và Thường Hào ở mặt ngoài không nói nhưng trong lòng âm thầm khâm phục. Lúc đầu vốn tưởng rằng vị Thị trưởng ba mươi mốt tuổi này quá trẻ, kinh nghiệm xử lý những sự việc quần thể như thế này không nhiều. Không ngờ hắn ta lại có thể bình tĩnh, không hề bối rối như vậy. Thủ đoạn chẳng những kín đáo mà lại còn rất mạnh mẽ, cững rắn. Không khâm phục không được.
Thị trưởng Hạ càng ngày càng có xu thế là nhân vật trụ cột của việc liên hợp toàn bộ thành phố Thiên Trạch. Ngay cả lão già thành tinh Bùi Nhất Phong cũng phải thầm gật đầu, trầm trồ khen ngợi cách thức thủ đoạn không chút sơ hở nào của Thị trưởng Hạ.
Về lập trường chính trị có sự phân kỳ nhưng trong việc xử lý các sự kiện tập thể thì cần duy trì sự thống nhất cao độ, đối ngoại nhất quán.Bùi Nhất Phong vẫn là biết phân biệt rõ nặng nhẹ.
Không lâu sau, đại biểu cho công nhân viên chức cử ra năm người. Tất cả đều là những ông già bà già đầu tóc bạc phơ. Hạ Tưởng liền mời họ đến tòa nhà Thành ủy tọa đàm. Sau khi rất lịch sự mời họ ngồi xuống, lại còn nhờ nhân viên đi pha trà cho họ. Hắn thể hiện một thái độ khiêm tốn và công bằng.
– Các bác, tuổi của các bác cũng tầm như ba cháu. Nên cháu gọi mọi người là các bác các cô cũng không uất ức cho mình.
Hạ Tưởng đặt từng cốc nước trà trước mặt từng người. Giọng điệu rất thân thiết.
– Các bác, các cô đều đã nghỉ hưu rồi. Vốn là nên an hưởng tuổi già nhưng lại vẫn phải đến Ủy ban nhân dân thành phố yêu cầu. Cháu thân là Thị trưởng, cảm thấy rất đau lòng. Là do công tác chính phủ của chúng cháu làm chưa được tốt khiến cho mọi người chịu thiệt thòi.
Lời lẽ thân tình tha thiết của Hạ Tưởng khiến cho mấy ông bà già ngơ ngác nhìn nhau, có chút kinh ngạc đến nói không ra lời. Vốn tưởng rằng Thị trưởng Hạ sẽ giở giọng qua loa hỏi một số vấn đề không liên quan. Sau đó làm theo việc công ghi chép lại, rồi sau đó đuổi bọn họ ra ngoài. Họ cũng chẳng phải là chưa biết sự đời, họ thừa biết quan liêu là gì.
Thị trưởng Hạ thái độ thành khẩn, giọng điệu hiền lành, thực sự là muốn giải quyết vấn đề của bọn họ?
Mấy người liền anh một câu tôi một câu nói chuyện.
– Sau khi liên hợp, tiền lương hưu của chúng tôi sẽ giảm xuống còn một nửa phải không?
– Sau khi liên hợp, hiệu quả và lợi ích của Thiên Cương giảm xuống. Mai đây phúc lợi sau khi chúng tôi nghỉ hưu cũng sẽ giảm xuống?
– Thị trưởng Hạ, chúng tôi vì Thiên Cương đã bán cả mạng của mình. Không thể đến khi về già rồi mà lại không còn chỗ dựa. Thiên Cương nếu như sát nhập vào Tập đoàn gang thép tỉnh Yến. Như thế có phải là sẽ lấy mức đãi ngộ thấp nhất làm chuẩn hay không?
Mấy người nó liền một mạch. Hạ Tưởng coi như hiểu ra được một số điều. Tiêu điểm của vấn đề vẫn là tập trung ở vấn đề lợi ích. Xem ra là có người tạo tin đồn nói là sau khi liên hợp thì Thiên Cương không những bị phụ thuộc mà ngay cả đãi ngộ của công nhân viên chức Thiên Cương cũng sẽ theo tiêu chuẩn thấp nhất của toàn tỉnh. Đặc biệt là đối với những công nhân viên đã nghỉ hưu thì không những tiền lương hưu giảm còn một nửa mà còn có khả năng cắt giảm cả phúc lợi.
Những người đã về hưu sự nhất chính là không được đảm bảo về tiền lương hưu và phúc lợi. Việc họ gây rối do bị kích động về tình có thể lý giải được. Nhưng nếu nói về bản chất sự việc thì là hành vi không thể dễ dàng tha thứ được. Bởi vì chuyện nhân viên về hưu gây rối, Tần Tài Lai vừa không muốn khống chế sự việc trong phạm vi Thiên Cương mà sau khi chuyện xảy ra chỉ thông báo cho Ủy ban nhân dân thành phố, thì không làm gì nữa. Rõ ràng là muốn trưng ra một bộ dạng uy hiếp Ủy ban nhân dân thành phố, tự cho rằng mình là công thần của Thiên Cương, cho rằng mình có người nâng đỡ phía sau, không ai dám làm gì mình.
Đúng vậy, Trần Khiết Văn sẽ không chủ động đề xuất việc điều tra anh ta. Bởi vì Trần Khiết Văn không dám đắc tội nhà họ Ngô. Nhưng Hạ Tưởng thì lại dám.
Hạ Tưởng liền kiên nhẫn giải thích mấy điểm quan trọng trong kế hoạch liên hợp cho mấy người.
Tỉnh sẽ không tiến hành chính sách áp dụng hàng loạt đối với các nhà máy thép. Như thế không hiện thực mà cũng không phù hợp với tình hình thực tế. Bởi vì mỗi vùng có sự phát triển không như nhau. Sau khi liên hợp, các nhà máy thép vẫn sẽ chấp hành chế độ tiền lương và chế độ phúc lợi của mình, sẽ không thống nhất. Nếu như cuối cùng thống nhất được thì sẽ cao chứ không thấp.
Sau khi giải đáp vấn đề công nhân viên chức quan tâm nhất, Hạ Tưởng lại nói, trên thực tế việc liên hợp các nhà máy thép toàn tỉnh thì có lợi cho công nhân viên chức. Bởi vì những nhân viên có kỹ thuật, có năng lực thì sẽ càng được trọng dụng hơn. Có thể đến Tần Cương hoặc Đan Cương đảm nhiệm chức vụ kỹ thuật chủ chốt. Thu nhập và đãi ngộ sẽ tăng lên rất nhiều. Đương nhiên cũng có mặt bất lợi, chính là rất nhiều lãnh đạo của Thiên Cương sẽ không đảm nhiệm những chức vụ quan trọng trong Tập đoàn gang thép tỉnh Yến nữa. Họ mới chính là những người chịu thiệt thòi. Nhưng có điều kế hoạch liên hợp chắc chắn sẽ có khó khăn tạm thời. Về lâu dài, có lợi cho sự phát triển lâu dài của Thiên Cương.
Đạo lý lớn đạo lý nhỏ nói một hồi xong thì thời gian cũng đã qua hơn nửa tiếng đồng hồ. Nhưng xem ra mọi người có vài người bán tín bán nghi. Vẫn chưa hoàn toàn giải quyết được công việc, Hạ Tưởng giơ tay lên nhìn đồng hồ.
Từ Tử Kỳ và Bành Vân Phong đều ở bên ngoài giữ gìn trật tự. Bên cạnh Hạ Tưởng không có người nào có thể dùng được. Cũng may hắn vừa nhìn đồng hồ thì Kim Nhan Chiếu liền từ bên ngoài tức tối chạy tiến vào, giơ tay ra hiệu OK với hắn, ý là phỏng vấn đã kết thúc.
Hạ Tưởng liền vui vẻ gật đầu với Kim Nhan Chiếu một cái. Thật là Kim Nhan Chiếu xuất hiện rất đúng lúc. Hắn ta quay lại nói với mấy người già:
– Các bác, các cô, những lời nói vừa nãy, cháu đại biểu cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố hứa với các cô các bác. Đây cũng là thể hiện cụ thể của hội nghị tinh thần Ủy ban nhân dân tỉnh ở thành phố Thiên Trạch. Mọi người tin cũng được, không tin cũng được. Dù sao thì cháu cũng đã nói xong rồi. Lời cuối cùng cháu muốn nói chính là. Tóm lại, kế hoạch liên hợp chắc chắn sẽ phải toàn lực thúc đẩy. Bất kể gặp phải khó khăn cản trở nào thì Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố nhất định sẽ phải loại bỏ những khó khăn đó.
Hạ Tưởng vừa nãy vẫn giọng điệu nhẹ nhàng. Mới chớp mắt thì lại trở về vẻ mặt nghiêm túc khiến cho một số đại biểu công nhân viên chức không thể thích ứng với sự chuyển biến đó của Hạ Tưởng đến nỗi há hốc miệng ngạc nhiên.
Càng làm cho bọn họ khiếp sợ chính là, Hạ Tưởng còn nói:
– Chuyện ngày hôm nay tuy có nguyên nhân của nó nhưng Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố tuyệt đối không cho phép chuyện gây rối trật tự phát sinh. Chuyện ngày hôm nay có thể hiểu được nhưng không thể tha thứ được. Phải nghiêm túc xử lý người chủ quản và nhân vật phía sau…
Hắn lại dùng tay chỉ vào Kim Nhan Chiếu rồi nói:
– Cô ấy là phóng viên đài truyền hình. Hôm nay những người tham gia vụ gây rối thì đều đã ghi hình lại hết rồi. Không ai thoát được. Ai chủ động nói ra người ở phía sau thì người đó có thể lập công. Nếu không tất cả những công nhân viên chức có mặt ở hiện trường này, sau khi liên hợp tiền lương của mỗi người sẽ giáng xuống một bậc.
Hạ Tưởng lại khoát tay chặn lại:
– Tôi cho mọi người nửa tiếng suy nghĩ. Còn một điều muốn nói với mọi người là Tần Tài Lai sẽ bị miễn chức tại chỗ.
Hạ Tưởng xoay người bước đi để lại mọi người trong phòng ngơ ngác nhìn nhau.
Hạ Tưởng không để ý tới sự kinh ngạc của mấy người, sải bước đi ra bên ngoài, Kim Nhan Chiếu theo sát ở phía sau Hạ Tưởng. Dường như giống thư ký của hắn vậy. Khiến người ta không khỏi cảm thấy buồn cười.
Bên ngoài phỏng vấn đã chấm dứt, đám người lại có dấu hiệu xao động. Hạ Tưởng vừa lộ diện, liền lại có người bắt đầu cổ động đám người, yêu cầu Ủy ban nhân dân thành phố có sự trả lời công khai, chứ đừng có giao dịch bên trong.
Hạ Tưởng cũng không tiếp xúc với đám người. Hắn vừa xuất hiện, Bành Vân Phong liền khẩn trương báo cáo tình hình. Công việc của đài truyền hình đã hoàn thành. Công việc của nhật báo cũng sắp kết thúc. Tất cả coi như thuận lợi.
Hạ Tưởng biết rằng thời cơ đã chín muồi liền khẽ gật đầu với Bành Vân Phong:
– Bảo tất cả phóng viên về đi.
Rồi lại làm một tư thế tay ra hiệu với Bùi Nhất Phong:
– Lão Bùi, bắt người đi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 10 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 14:58 (GMT+7) |