Dương Kiếm cực kỳ phấn khích, lập tức lấy điện thoại gọi cho Nguyên Dã, nhưng điện thoại không thể nào gọi được. Vốn y cũng muốn hỏi Thị trưởng Hạ một chút, nhưng sợ như vậy là rất liều lĩnh, vì vậy lại lấy điện thoại gọi cho Bành Vân Phong.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 10 tại nguồn: http://truyensex.vip/quan-truong-quyen-10-full/
Hành trình của Thường Hào tại thành phố Yến có hiệu quả rất rõ ràng, số lượng người tham gia trên mạng đã giảm bớt một cách rõ rệt, đồng thời Phó Trưởng ban Thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Phó Hồng Muội ra mặt làm công tác với Kỷ Công, do đó Kỷ Công lại ở trên mạng phát biểu thừa nhận rằng tin đó đưa ra dựa trên lời đồn đại, do nhất thời kích động mới tung lên mạng, hiện tại đã được kiểm chứng là không phải nên thu hồi những lời trước kia, hy vọng mọi người tha thứ.
Mặc dù rất nhiều cư dân mạng không tin, cho rằng Kỷ Công chắc chắn là bị người uy hiếp, còn có một số người nhiệt tình tìm thấy được đơn vị công tác của Kỷ Công và công bố rằng nếu công tác của Kỷ Công bị điều chỉnh, chuyển sang các vị trí không tốt khác thì điều này sẽ chứng minh y đang bị chính quyền Thiên Trạch uy hiếp, như vậy bọn họ sẽ tiến hành những yêu sách để đòi lại công bằng cho anh ta.
Cũng may không nghe theo chỉ thị của Trần Khiết Văn, bằng không nếu thật sự khai trừ Kỷ Công, nói không chừng cư dân mạng sẽ tổ chức thành đoàn thành lũ tiến đến thành phố Thiên Trạch thị uy, lúc này thành phố Thiên Trạch sẽ thật sự nổi danh cả nước, đồng thời Tỉnh ủy muốn che giấu thay cho thành phố Thiên Trạch thì cũng không che nổi.
Dường như một trò khôi hài trên Internet không thu được hiệu quả như mong muốn, nhưng không có nghĩa những đương sự ở trong vụ việc này không cảm nhận được uy lực thật lớn trong đó. Đầu tiên là Bì Bất Hưu rất cứng rắn, mạnh mẽ cự tuyệt ý kiến của Thị trưởng Hạ đề nghị y nghỉ ngơi một thời gian, một ngày sau y liền chủ động đề xuất, xin phép Thành ủy nghỉ phép một tuần để đến Bắc Kinh tĩnh dưỡng. Khi xe của y đang đi trên đường cái của thành phố Thiên Trạch thì không biết từ nơi nào bay tới một viên gạch, ngay lập tức đập nát tấm kính xe, thiếu chút nữa làm bị thương lái xe. Lái xe rất tức giận, sau khi dừng xe lại ra khỏi xe rồi quát to:
– Ai? Con mẹ nó, không có mắt à? Dám đập phá xe của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật.
Vừa dứt lời, không ngờ có ai đó hô lên một tiếng:
– Đây chính là xe của tên Bì đấy, đồ chó Nhật, đánh hắn đi.
Nhiều người nổi lên cơn tức giận, trong chốc lát xung quanh xe đã bị một đám người tràn đầy lửa giận vây quanh, gạch, trứng gà… tới tấp bay đến. Lúc này lái xe bị đánh cho đầu rơi máu chảy, ngay cả cái rắm cũng không dám thả ra, vội chui vào trong xe, cũng không dám diễu võ giương oai nữa.
Quần chúng tiếp tục đập phá xe, có người còn hô lớn:
– Đả đảo quan tham, lật xe chúng nó đi.
Một đám người xúm lại vừa hô một hai ba vừa đẩy xe, nếu không phải là cảnh sát đúng lúc tới nơi thì chiếc xe chuyên dụng của Bì Bất Hưu chỉ thiếu chút nữa nằm ngửa chổng đít lên trời.
Bì Bất Hưu ở trong xe sợ tới mức cả người phát run, thiếu chút nữa thì ngất xỉu. Bình thường thì người khác luôn lạy lạy lục lục, y luôn cho rằng tất cả các cán bộ Đảng chính trong Thành ủy Thiên Thạch thì người nào cũng phải sợ y ba phần, bây giờ mới biết được y đã làm cho bao nhiêu người tức giận, trong mắt của dân chúng thì ngay cả heo bò thì y cũng không bằng.
Nếu nói thiếu chút nữa bị người đập xe mới chỉ khiến y bị kinh hãi thì vợ con của y ngay tại đơn vị công tác đều bị người khác châm chọc khiêu khích, chỉ cần có người nhắc tới tên của y thì vợ y bị người khác trừng mắt dọa nạt, còn con y thì bị người đùa cợt, giống như chuột chạy qua đường vậy… Rốt cuộc những điều này khiến cho y cảm nhận được uy lực của Internet.
Cũng khiến y vì việc bức tử Kỷ Phong Tranh mà phải trả một cái giá đau đớn và thê thảm.
Bì Bất Hưu đành phải xin đi nghỉ bệnh, bởi vì y là ủy viên thường vụ Thành ủy nên điều này còn cần phải được sự phê chuẩn của Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Y còn tưởng rằng Ủy ban Kỷ luật tỉnh chắc sẽ còn những cân nhắc, không nghĩ tới buổi sáng vừa mới báo lên mà buổi chiều hồi lại tin đồng ý, tốc độ cực nhanh. Điều này khiến y không biết nên cảm tạ sự trân trọng của lãnh đạo Tỉnh ủy đối với y, hoặc là đoán rằng người ta đang chờ y đi để Phó Chủ nhiệm thường trực Ủy ban Kỷ luật thành phố Lưu Phong Thanh được toàn diện chủ trì công tác hàng ngày.
Không sai, Phó Chủ nhiệm thường trực Ủy ban Kỷ luật lại có tên là Phong Thanh, tuy nhiên lại là họ Lưu. Đương nhiên đây cũng chỉ là trùng hợp thôi nhưng vào thời khắc Bì Bất Hưu đi nghỉ dưỡng ở Bắc Kinh thì bỗng nhiên y cảm giác được vẻ tươi cười của Lưu Phong Thanh khi tới tiễn đưa y có chút hơi cổ quái, hơi thần bí, thậm chí nói khó nghe một chút thì có thể nói là có chút hứng thú, điều này làm y khi ngồi trên xe rầu rĩ không vui, cảm giác mình rất mất mặt.
Y không muốn thừa nhận cũng không có cách nào để chống lại, hiện tại lúc cao điểm trên mạng đã trôi qua nhưng thanh danh của y cũng xem như là đã bị hủy hoại, gần như tất cả mọi người đều nhận định là y đã bức tử Kỷ Phong Thanh. Người khác thì không nói, riêng những người làm việc ở Ủy ban Kỷ luật thì y đã cảm thấy sự cung kính với y đã không bằng trước kia. Hơn nữa, y còn cảm giác những người đang tươi cười chào hỏi trước mặt y, thì khi quay người lại lập tức thay đổi sắc mặt, sau đó chỉ chỉ trỏ trỏ nói xấu y.
Cảm giác bị người đâm sau lưng thực sự khổ sở, chẳng khác gì như bị người khác lấy kim không ngừng chích ở phía sau lưng vậy.
Độc, đúng thực là thủ đoạn độc ác, chẳng những làm y mất đi hết uy vọng ở trong Ủy ban Kỷ luật mà ngay trong hội nghị thường vụ thì tiếng nói cũng yếu ớt đi rất nhiều. Là người thì không thể không có uy tín, nhưng khi đã mất đi uy tín rồi thì khi nói năng trở nên rất uể oải.
Bì Bất Hưu rời đi, khiến cho người trong chốn quan trường Thiên Thạch, trong lòng mỗi người đều như có cảm giác khác lạ. Trước kia, khi biển yên sóng lặng thì quen nhìn thấy cảnh tượng bất công xúc phạm bắt nạt, hiện tại nhìn thấy đường đường một ủy viên thường vụ Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật cũng phải cụp đuôi rời khỏi Thiên Trạch, bị bắt phải trốn khỏi nơi đầu sóng ngọn gió mà người nhà Kỷ Phong Thanh lại không bị trả đũa như những dự đoán của mọi người, thì trong lòng ai nấy cũng đều có suy tính rằng không khí của thành phố Thiên Trạch thật sự đã thay đổi, tất cả điều này đều do Thị trưởng Hạ mang đến luồng không khí mới.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 10 tại nguồn: http://truyensex.vip/quan-truong-quyen-10-full/
Trải qua một loạt các điều tra phá án và bắt giam cùng với các hỗ trợ về kỹ thuật, cuối cùng Bùi Nhất Phong tra ra được địa chỉ IP nguyên gốc của người tung tin lên mạng, không ngờ là ở nước ngoài, hơn nữa lại còn ở nơi mà được quảng cáo rùm beng rằng tự do nhất thế giới nhưng lại không cho người khác được tự do, đó là nước Mĩ. Bùi Nhất Phong rất là bất đắc dĩ, tra được rồi mà tương đương với việc không tra ra được, chẳng lẽ lại đi tới nước Mĩ để tìm ra hung thủ? Nếu hung thủ ở tỉnh khác thì đúng là thật may mắn, bởi vì có thể bàn giao cho tỉnh để tiến hành việc bắt giữ, nhưng đến nước Mĩ để bắt người, đầu tiên không nói đến việc nước Mĩ có đồng ý hay không mà cái chính là Bí thư Trần cũng sẽ không gật đầu.
Một chuyện rất bé xé ra to, chuyện này lại bị người tung lên mạng, nói là Cục Công an thành phố Thiên Trạch đi tới tận nước ngoài để bắt người được tung tin lên mạng. Nói không chừng thì ngay cả y cũng phải mặt mày xám xịt mà đi nghỉ dưỡng. Được rồi, dù sao sự tình này cũng đã trôi qua, lão Bì cũng không bị oan uổng chút nào, xem như là cũng đã trừng phạt đúng người đúng tội.
Thiên Trạch đừng nên bị đưa tin nữa, bởi vì tác động trên Internet bây giờ rất khó lường. Bùi Nhất Phong tính toán một hồi, cảm thấy mình xem như là trong sạch, ngoại trừ có mấy tình nhân ra thì cũng chỉ thu phong bì, lấy chút cổ phần, đây cũng đều là chuyện thường tình của con người, cũng không thể toàn bộ trách y được. Y cũng rõ ràng rằng toàn bộ sự kiện này thì phía sau có người đạo diễn, nhưng có phải là Thị trưởng Hạ hay không thì khó mà nói, nhưng chắc chắn rằng Thị trưởng Hạ khó thoát được việc có liên hệ tới chuyện này.
Y cũng không thể đắc tội Thị trưởng Hạ, nếu như bị Thị trưởng Hạ sửa trị thì rất thảm. Cứ cho là y tự nhận so với Bì Bất Hưu thì còn mạnh hơn khá nhiều, ít nhất là không có nhược điểm quá lớn bị người tóm được, nhưng cũng không phải là người cực kỳ sạch sẽ. Toàn bộ Thành ủy Thiên Trạch thì cũng vậy, không ai có thể sạch sẽ được, lúc chìm đò thì mới biết đâu là nước nông, đâu nước sâu, nổi ở trên mặt nước thì cũng không có nghĩa là hai chân không bị lấm bùn.
Vốn trong việc đề cử người đảm nhiệm chức vụ Phó Cục trưởng thì y còn muốn đề bạt người nhà, đối với ứng cử viên mà Thị trưởng Hạ đề danh thì vốn có tâm lý mâu thuẫn. Nhưng hiện tại thì y thay đổi chủ ý, bởi vì không chỉ việc Bì Bất Hưu bị sửa trị rất thảm, mà còn ở trong hội nghị thường vụ, cảnh tượng Thị trưởng Hạ trấn tĩnh một cách tự nhiên đã khắc sâu ấn tượng trong đầu y. Bí thư Trần sau đợt xử lý vừa rồi thì uy vọng bên trong Thành ủy đã giảm xuống rất mạnh, nếu tiếp tục xuất hiện cảnh tượng này một lần nữa mọi người đều có cái nhìn khinh rẻ về cô ta.
Đau đầu, thật sự là đau đầu. Bí thư Trần, cô không thể trách tôi không theo sát bước đi của cô, chủ yếu là trong thời điểm mấu chốt thì cô tỏ ra không đáng tin cậy, ai lại muốn đi theo một Bí thư mà lại không đủ bản lĩnh, tỉnh táo và không thể nắm giữ được cục diện như vậy chứ?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 10 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 14:58 (GMT+7) |