Hạ Tưởng có số điện thoại của Cao Hải, trước khi đến Huyện Bá cũng gọi cho y, nói cảm ơn y giúp mình, cũng đem việc thiết kế bản vẽ nói cho Lý Đinh Sơn. Lý Đinh Sơn có thái độ vui vẻ, trong lòng cũng không có ý gì. Lý Đinh Sơn cũng biết vì sao Cao Hải lại coi trọng Hạ Tưởng, đây là vì câu nói sau khi uống rượu của Hạ Tưởng hôm đó.
Cải tạo thôn trong thành gặp khó khăn, chẳng lẽ là sự kiện thôn Đỗ rất nhanh sẽ bộc phát?
Sự kiện thôn Đỗ là một sự kiến mà Trần Phong cải tạo thôn trong thành dùng biện pháp cứng rắn để làm. Nói là nổi tiếng vì việc này đã gây chấn động một thời gian, qua đó cũng tạo lên uy danh của Thị trưởng Trần Phong mạnh mẽ. Sau khi sự kiện thôn Đỗ xảy ra thì xu thế cải tạo thôn trong thành diễn ra như chẻ tre, không còn ai dám chống cự việc giải phóng mặt bằng.
Lúc ấy trong thôn Đỗ có hơn 20 thanh niên trai tráng cầm dao làm bếp, xẻng, xà beng không chấp nhận cho máy ủi đi qua. Trần Phong dẫn hơn trăm cảnh sát đến, trên người mặc y phục giả vờ làm quần chúng vây xem. Y thân phận Thị trưởng một mình đi đến trước tường người, không hề sợ hãi và lùi bước trước vũ khí như dao, xẻng, rất bình tĩnh đàm phán với người cầm đầu quần chúng. Kết quả đối phương chính là dù chết cũng không nhường bước, đòi bồi thường gấp ba giá quy định nếu không dù chết cũng không nhường.
Trần Phong nói chuyện với đối phương hai tiếng liên tiếp, đối phương không hề nhân nhượng. Trần Phong cuối cùng vỗ vai đối phương và nói:
– Cậu thanh niên, tôi đã hết lòng hết nghĩa với cậu, sau đây cũng đừng trách tôi không khách khí.
Trong quá trình đàm phán thì hơn 100 cảnh sát đã vây quanh bọn họ. Trần Phong vừa xoay người đi thì hơn 20 thanh niên này đã bị khống chế và bắt đi hết.
Chuyện đến đây cũng không kết thúc, lúc muốn phá một căn nhà thì trong đó còn có một ông lão hơn 70 tuổi, lớn tiếng nói ai đẩy đổ nhà của lão, kẻ đó là hung thủ giết lão. Lão dù chết cũng phải chết trong nhà, tuyệt đối không ra ngoài nửa bước. Trần Phong vào trong nhà, đầu tiên nói mấy việc nhà khiến ông lão bớt cảnh giác, sau đó nói với lão:
– Tôi là Thị trưởng, ông lão, ông nói xem nếu nhà này mà không bị phá thì làm như thế nào mới giữ được tốt?
Ông lão tin là thật, nghĩ Trần Phong là Thị trưởng thì nói lời giữ lời, thật sự thay đổi suy nghĩ giữ lại nhà của lão. Lão có nhiều lời để nói nên liền cùng Trần Phong đi ra sân chỉ trỏ nhà cửa và nói cái nhìn của mình. Trần Phong một bên làm như thật ghi vào sổ, y cùng ông lão đi càng lúc càng xa, chờ khi rời khỏi nhà mấy trăm mét liền vung tay lên nói:
– Phá.
Ông lão vừa tức vừa vội, mắng to Trần Phong là Thị trưởng mà nói như rắm. Trần Phong không hề cãi lại, còn giơ tay để ông lão đánh:
– Ông lão, thành phố phát triển thì cần một bộ phận người hy sinh, cũng phải có người chấp nhận làm kẻ ác, bị người chỉ vào sau lưng chửi cả tổ tiên. Nếu trong phạm vi năng lực của tôi mà có thể làm chút chuyện vì sự phát triển của Thành phố Yến, cho dù bị người ta mắng cũng đáng. Cho dù làm kẻ có tội trong mắt mọi người thì tôi cũng chấp nhận.
Chuyện này truyền rất xa trong Thành phố Yến. Chẳng những không ai chỉ trích Trần Phong quá ngang ngược, hơn nữa còn thấy y thật đáng yêu, không có vẻ quan liêu, đây là một người kéo lại quan hệ với quần chúng. Gần như khi mọi người nhắc đến Trần Phong đều không nhịn được giơ tay lên nói:
– Thị trưởng Trần của chúng tôi đúng là tốt, là một người đàn ông.
Chẳng qua Hạ Tưởng cũng biết sự kiện thôn Đỗ là tai họa ngầm, sau đó bị đối thủ nói y là Thị trưởng dã man, Thị trưởng bạo lực, Thị trưởng lừa đảo … tóm lại luôn phê phán y. Thực ra quần chúng Thành phố Yến đều hiểu vấn đề thôn trong thành là khó xử, ngăn cản sự phát triển của thành phố. Hầu hết thôn trong thành bị vây quanh nhà cao tầng, nhà đã cũ, thậm chí nơi thoát nước không có, mùi hôi thối ngập trời, nghiêm trọng ảnh hưởng tới hình ảnh của Thành phố Yến. Hơn nữa còn tạo thành nhiều đường chết, thậm chí có vài thôn trong thành tự lập rào chắn vào trong thôn, thành lập vương quốc thôn trong thành, thôn trong thành có nhiều tệ nạn, phải cải tạo, nếu không làm sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tình hình an ninh trật tự.
Hạ Tưởng còn nhớ rõ ngay sau khi Trần Phong bị bỏ tù, còn một thôn trong thành chưa được cải tạo. Thị trưởng tiếp theo thấy thôn trong thành như một mối họa lớn nên không dám chạm. Kết quả mấy năm sau trong thôn phát triển một đám xã hội đen hơn trăm người thành lập bang Đầu Búa, làm rất nhiều chuyện xằng bậy, nhiều năm sau mới bị bắt. Sau đó mười mấy người của bang này bị xử tử hình. Theo tên đại ca khai thì trong bang Đầu Búa có không ít người năm đó dùng dao làm bếp ngăn cản Trần Phong. Tuy rằng không cùng thôn nhưng bọn họ đều tìm tới xin vào bang Đầu Búa. Hơn nữa vì mong được khoan hồng nên khi đó y còn khai một chuyện cũ. Chính là lúc đó hơn 20 thanh niên sở dĩ dám công khai chống đối Thị trưởng Trần đó là có người sai khiến phía sau. Người chủ mưu là Công ty xây dựng Phương Nam.
Công ty xây dựng Phương Nam là Công ty xây dựng do vợ của Bí thư tỉnh ủy Cao Thành Tùng – Cảnh Hiểu Ảnh làm ra.
Nhắc đến Công ty xây dựng Phương Nam, tất cả các Công ty xây dựng của Thành phố Yến, thậm chí tỉnh Yến, dù lớn hay nhỏ đều nghiến răng nghiến lợi, hận thấu xương.
Công ty xây dựng Phương Nam mới đầu chỉ là một công ty xây dựng nhỏ không tên tuổi. Bởi vì không có thực lực nên lăn lộn mãi ở phía nam không được. Sau này không biết dựa vào quan hệ của ai mà biết Cảnh Hiểu Ảnh. Kết quả Cảnh Hiểu Ảnh liền lợi dụng quyền lực trong tay mà gần như đem tất cả công trình do chính quyền Thành phố Yến đầu tư giao cho Công ty xây dựng Phương Nam thi công. Sau đó Công ty xây dựng Phương Nam phát triển đến toàn tỉnh, cuối cùng làm cho hơn 100 Công ty xây dựng lớn nhỏ của tỉnh Yến hoặc bị phá sản hoặc bị thua mua. Ngay cả Công ty xây dựng số 3 là công ty mà mới đầu Hạ Tưởng bố trí đến làm việc cũng bị Công ty xây dựng Phương Nam làm phá sản. Hơn nữa bởi vì bàn tay của Công ty xây dựng Phương Nam thò ra quá dài, nhúng vào quá nhiều việc làm cho Tào Vĩnh Quốc phải rời đi; Trần Phong bị bỏ tù đều là do chống đối với Công ty xây dựng Phương Nam. Rất nhiều người không ngờ được vị Bí thư tỉnh ủy có tác phong cứng rắn lại vì giữ lợi ích của Công ty xây dựng Phương Nam mà thậm chí công khai bảo vệ Công ty xây dựng Phương Nam.
Theo lịch sử trước đó thì Công ty xây dựng Phương Nam là ác mộng của nhiều người tỉnh Yến. Hạ Tưởng day day thái dương và có chút đau đầu. Hắn cho dù biết hành vi quá quắt của Công ty xây dựng Phương Nam nhưng sau lưng lại là Bí thư tỉnh ủy, là một ngọn núi quá lớn, hắn căn bản không có năng lực ngăn cản cơn ác mộng kia xảy ra.
Trừ phi Cao Kiến Viễn có thể xuất hiện đúng như kế hoạch của hắn, có lẽ còn có một tia thay đổi cơ hội.
– Có khó khăn gì?
Hạ Tưởng suy nghĩ và không nhịn được mở miệng nói.
– Không rõ lắm, không nói cụ thể.
Lý Đinh Sơn có chút khó hiểu nhìn Hạ Tưởng và thầm nghĩ chuyện của Thành phố Yến xa tận chân trời, cậu suy nghĩ làm gì? Lý Đinh Sơn mặc dù hơn Hạ Tưởng gần 20 tuổi nhưng thật không biết Hạ Tưởng biết hướng đi của lịch sử. Y càng không biết Hạ Tưởng có thể từ một việc nhìn như rất bình thường mà nhìn ra ảnh hưởng rất sâu rộng.
Hạ Tưởng lo lắng chính là bởi vì hắn xuất hiện khiến cho việc cải tạo phố Bắc Đại hoàn thành sớm. Nếu là thực sự bởi vì một cái vỗ cánh nhỏ nhoi của hắn mà khiến sự kiện thôn Đỗ vốn xảy ra nửa năm sau lại xảy ra sớm, như vậy có phải cho rằng Nam Phương Nhất Kiến cũng sẽ tiến vào Thành phố Yến sớm hơn thời gian dự định không, và đã bắt đầu nhúng tay trên quy mô lớn vào thị trường xây dựng Thành phố Yến? Nếu là như vậy thì rất nhiều chuyện phải làm từ trước.
– Bí thư, ngài nếu tiện thì gọi cho Trưởng ban thư ký Cao, hỏi Trưởng ban thư ký có gì khó khăn? Nếu như cũng là mấy việc như cải tạo phố Bắc Đại thì tôi có lẽ có ý tưởng gì đấy.
Hạ Tưởng cố nói một cách đầy ẩn ý, chuyện lần trước thì Lý Đinh Sơn cũng biết rõ mà.
– Cũng đúng, bảo sao Cao Hải lại chủ động nhắc đến chuyện công tác của anh ta, hóa ra trong đó có ý đồ. Tôi sẽ hỏi anh ta một chút. Tiểu Hạ, cậu học ngành xây dựng nên cũng là chuyên gia bên quy hoạch.
Lý Đinh Sơn không nghĩ nhiều mà rút điện thoại di động ra gọi thì thấy bên kia không có tín hiệu nên đành cười cười bất đắc dĩ.
Nếu đã xảy ra sự kiện thôn Đỗ, Hạ Tưởng không quá tự tin làm như thế nào thuyết phục Cao Hải phải nghiêm khắc điều tra người chủ mưu phía sau. Có lẽ Trần Phong chỉ coi đây là chuyện ngẫu nhiên xảy ra, mà không phải có kẻ chủ mưu. Chẳng qua Hạ Tưởng đến bây giờ vẫn phục Trần Phong. Nếu không phải lúc ấy y dùng hành động quyết đoán ngoài suy nghĩ của mọi người, nếu y yếu đuối một chút hoặc là xử lý không thoải đáng thì đã lập tức đã bị người nắm nhược điểm. Dù thật ra thủ đoạn của Nam Phương Nhất Kiến không cao, nhưng thường thường biện pháp ngu ngốc đối phó với đám cán bộ quốc gia nhát gan lại có tác dụng nhất.
Hạ Tưởng rút điện thoại di động ra thì thấy không có tín hiệu, xem ra sóng di động vẫn chưa có ở khu vực miền núi. Hắn đứng lên thầm nghĩ Hoàng Hải kia sao mãi vẫn chưa về. Hắn gật đầu với Lý Đinh Sơn rồi vén rèm cửa chuẩn bị đi ra ngoài hít thở không khí. Nhưng khi hắn đang cúi đầu nhét điện thoại di động vào túi thì không lưu ý đến dưới chân và bước ra ngoài cửa nửa bước.
Hạ Tưởng không thịp ngừng lại nên lao về trước, chỉ nghe “bịch” một tiếng, hắn và một người đập đầu vào nhau. Tuy rằng không quá mạnh nhưng đầu va vào nhau khá đau. Hắn đau đến độ hít sâu một hơi. Đối phương kêu “ôi” một tiếng, hai tay ôm đầu, mắt đầy nước mắt, mở to mắt như đầy uất ức, như kinh ngạc, như thấy chuyện khó thể tin nhất trên đời, rất kinh ngạc nhìn hắn.
Hạ Tưởng xoa xoa đầu còn chưa kịp đứng vững đã thấy mắt như đầy sao, giống như vô số ngọn lửa hiện lên trước mặt, lại giống như ký ức toàn bộ hiện về. Trước mắt hắn hiện ra một cô gái đẹp và trong trắng nhưng lại làm người ta không thể tin. Cô gái mặc áo tím nhạt, bên dưới là quần bò màu xanh da trời, đầu buộc đuôi ngựa, vừa có vẻ ngây thơ trong sáng của sinh viên, lại có vẻ đẹp thành thục mà học sinh, sinh viên không có. Mặt cô rất sinh động, ánh mắt như trăng lưỡi liềm rất quyến rũ. Nhất là miệng cô như luôn cười trông có vẻ bướng bỉnh, đáng yêu.
Dương Bối …
Sâu trong lòng Hạ Tưởng khẽ gọi một tiếng. Thật là Dương Bối, không ngờ còn có thể gặp cô ở đây, hơn nữa còn gặp nhau với cách buồn cười như vậy. Hắn thậm chí còn chưa kịp gọi tên cô đã nghe thấy bên cạnh có tiếng gầm giận dữ:
– Mẹ nó chứ, mày mắt mù à. Dám đụng vào bạn gái tao, không muốn sống hả?
Hạ Tưởng dù sao cũng có chút thân thủ, cảm thấy không đúng liền nhảy dựng về sau nên mới miễn cưỡng tránh một đấm của đối phương, nhưng không tránh được cú đá của đối phương. Đùi hắn trúng một cú nên không đứng vững. “Bịch” một tiếng ngã xuống mặt đất.
Đối phương không chịu dừng mà muốn tiến lên đánh tiếp thì Cổ Hợp từ phòng đã nhảy ra vung chân đá vào sau lưng y, làm cho y ngã xuống mặt đất.
Hạ Tưởng mặc dù trúng một đá nhưng không hề cảm thấy đau. Hắn vốn nghĩ Huyện Bá rất lớn nên dù Dương Bối ở đây thì muốn gặp cô cũng không khác gì tìm kim đáy bể, gần như là không thể. Hắn tuy có số điện thoại của Dương Bối nhưng vẫn cố chịu đựng không gọi. Cũng không biết là trốn tránh hay là không muốn đối mặt quá khứ.
Hắn ngồi dưới đất và muốn đứng lên nhưng không đứng. Tâm trạng hắn rất hoảng loạn, có một cảm giác đau lòng của kiếp trước. Đời sau, khi hắn tốt nghiệp thì chưa từng gặp và liên hệ với Dương Bối. Máy nhắn tin của hắn vẫn giữ đến khi nó bị rơi vỡ mới thôi. Đã nhiều năm qua chỉ vì chờ một cuộc nhắn tin quen thuộc nhưng không có.
Khi hắn biết sẽ cùng Lý Đinh Sơn đến Huyện Bá nhận chức thì trong lòng có một tia mê man. Không rõ là ông trời cho hắn cơ hội tái sinh lần nữa, chẳng lẽ còn cho hắn cơ hội gương vỡ lại lành? Nói thật đời sau hắn tuy rằng hắn vẫn không quên mối tình đầu với Dương Bối, nhưng những tổn thương và lưu luyến với cô khi Dương Bối chia tay đã phai nhạt, bay theo gió. Sau khi đến Huyện Bá công tác, hắn bận đủ các loại việc nên càng không nghĩ đến Dương Bối đang ở đây. Chỉ có điều hắn tuyệt đối không ngờ lại đột nhiên gặp lại ngẫu nhiên như vậy.
Dương Bối cũng đã quên nỗi đau, ngẩn ra đứng đó, không thể tin nhìn chằm chằm vào Hạ Tưởng ngồi dưới đất, trên mặt cô lộ vẻ mê man và chua xót:
– Hạ Tưởng, sao lại là anh? Thật sự là anh?
– Hạ Tưởng? Là bạn trai của con khi con học đại học sao? Bối Bối, sao lại thế này. Hắn sao lại chạy theo đến đây. Mẹ không phải nói cho con là phải chia tay hắn, kiên quyết chia tay hắn, không được có chút quan hệ nào với hắn nữa sao?
Một người phụ nữ béo đột nhiên xuất hiện. Ả không cao và rất béo, eo rất to, lưng rộng và dày, mặt toàn thịt nhất là đôi mắt tam giác nhìn người đầy vẻ khinh thường:
– Một thằng ranh nghèo có gì tốt, ở lại Thành phố Yến là giỏi sao? Còn không phải là một kẻ bình thường.
Ả đi đến trước mặt Hạ Tưởng rồi khinh thường hừ một tiếng:
– Hạ Tưởng, cậu sao còn chưa từ bỏ ý định, từ xa theo đến tận Huyện Bá, đúng là có lòng. Chẳng qua cậu đừng nghĩ chạy đến bên con gái tôi. Nói cho cậu biết, con gái tôi phải lấy con quan to. Cậu đẹp trai thì sao chứ, chẳng qua người đàn ông có đẹp cũng vô dụng, phải có tiền có quyền mới có tác dụng. Tốt nhất mau cút khỏi Huyện Bá, nếu không …
Mắt ả lóe lên và nhìn thấy người đàn ông mới bị ngã xuống mặt đất. Có lẽ Cổ Hợp dùng sức quá mạnh nên người ngã trên mặt đất một lúc không đứng dậy được. Ả phụ nữ béo vội vàng la lên:
– Ai ra tay? Ai dám đánh Lưu Hà? Ai không muốn sống mà đánh con của Phó Chủ tịch huyện?
Lại nhìn Dương Bối đang kinh ngạc đến ngẩn ra, ả đột nhiên quát to:
– Bối Bối, con còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau đỡ Lưu Hà lên? Có người đánh bạn trai con, con còn không đánh lại. Dù sao cũng phải biết ra ngoài gọi người giúp chứ? Mau đi gọi người.
Ả đỡ Lưu Hà lên rồi chống tay vào eo đi đến trước mặt Hạ Tưởng, mặt đầy tức giận nói:
– Cậu biết cậu ta là ai không? Cậu biết tôi là ai không? Nói cho thằng ranh thối tha cậu biết, đó là con của Phó Chủ tịch huyện Lưu, tôi là Trưởng phòng văn hóa. Chuyện hôm này đừng nghĩ xong rồi. Cậu chờ, lập tức sẽ có người đến xử lý cậu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 14:58 (GMT+7) |