– Bí thư, chúng ta đã đến Huyện Bá một thời gian mà không có cơ hội xuống dưới xem. Hôm nay vừa lúc rảnh hay là đến xã một chuyến?
Hạ Tưởng thấy tâm trạng Lý Đinh Sơn hơi kém nên đề nghị.
– Được.
Lý Đinh Sơn không hề suy nghĩ đã đồng ý.
– Tôi sớm nghe thảo nguyên Huyện Bá rất đẹp, nếu chúng ta muốn phát triển du lịch thì tự mình không đi xem thì sao có thể thuyết phục ai khác? Đi, gọi Cổ Hợp, chúng ta cùng đi.
Trên giấy tờ chỉ thể hiện một góc vấn đề, không khảo sát thực địa thì luôn có cảm giác xem hoa trong sương mù.
Cổ Hợp nhận được điện của Hạ Tưởng nói là Lý Đinh Sơn muốn đi, y liền rất kích động lái xe số 1 Huyện ủy ra, lau chùi sạch sẽ đợi dưới lầu. Lại nói y thấy Hạ Tưởng nhanh chóng đến gần Lý Đinh Sơn, thay mình thành người mà Lý Đinh Sơn tin tưởng nhất thì trong lòng ít nhiều có chút khó chịu, cũng có chút mất mát. Chẳng qua y và Hạ Tưởng ở cùng nhau, tối hàng ngày Hạ Tưởng đều nói chuyện Huyện ủy với y, ngay từ đầu y còn có chút hứng thú. Sau đó nghe thấy đều là những từ ngữ đánh nhau, đấu trí nên dần không có hứng thú. Khi Hạ Tưởng nói việc này, y liền chuyển đề tài, nói mấy chuyện khác thú vị hơn. Không phải y không muốn thảo luận chuyện thị phi trong Huyện ủy cùng với phát triển kinh tế Huyện Bá như thế nào, mà y nghe không hiểu, cũng không biết vấn đề sâu như vậy.
Trong lòng Cổ Hợp cũng dần bình tĩnh, chút oán giận trong lòng cũng biến mất. Nếu y có ánh mắt và đầu óc như Hạ Tưởng, Lý Đinh Sơn nhất định sẽ trọng dụng và tin tưởng y, chuyện gì cũng bàn với y. Đáng tiếc y không có, việc này không trách được Hạ Tưởng, cũng không thể trách được Bí thư Lý. Hơn nữa do Hạ Tưởng khuyên nên Bí thư Lý mới đổi ý đi làm Bí thư huyện ủy. Nếu là y thì không có năng lực này. Hơn nữa y bây giờ hàng ngày ở ban lái xe cũng rất thoải mái, tốt hơn nhiều so với ở công ty trước đây, có một đám người luôn nịnh bợ y, coi y là trung tâm. Y rất thích cảm giác hơn người này.
Xe số 1 Huyện ủy là một chiếc xe Toyota cũ, xe này cũng được. Cổ Hợp rất linh hoạt lái xe, một đường đi về phía Bắc. Hạ Tưởng ngồi bên cạnh y, hỏi y về tình hình ở ban lái xe. Y đắc ý nói những gì mình được ưu đãi, cuối cùng còn than thở nói:
– Chờ sau này khi Bí thư Lý làm Bí thư Thành ủy, Bí thư tỉnh ủy thì tôi có phải coi như là quan?
Xe Nhật có một điểm rõ ràng là thiết kế không cứng, đường núi không dễ đi, đường gồ ghề, thi thoảng lại xóc lên truyền vào xe, cả xe lay động như ngồi thuyền. Xe Nhật tuy tốt nhưng không thích hợp đi đường núi, khi tốc độ xe thấp thì thoải mái hơn đi xe của Đức cứng cáp. Chẳng qua khi đi ở đường cao tốc, xe chạy tốc độ cao thì xe Nhật lại có một khuyết điểm chết người là dễ lật xe.
Tốc độ xe không cao, nhiều lắm là 60, 70km, chẳng qua vấn đề giao thông ở đây quá kém, xe lắc rất mạnh. Lý Đinh Sơn đột nhiên nói:
– Tiểu Cổ, lái chậm một chút, không có người giục thì lái nhanh như vậy làm gì?
Giọng Lý Đinh Sơn hơi cứng ngắc, Cổ Hợp theo Lý Đinh Sơn nhiều năm thì biết Lý Đinh Sơn đang có chút khó chịu nên vội vàng nói:
– Bí thư Lý, tôi có phải có điểm nào làm không đúng? Ngài trực tiếp phê bình tôi, ngài cũng biết đầu óc tôi ngu muội, có đôi khi không nghĩ ra, cũng không thể đoán ra.
Lý Đinh Sơn thở dài một tiếng nhìn Hạ Tưởng. Y thầm nghĩ rằng sao Cổ Hợp không thể giống Hạ Tưởng, lúc nào cũng có thể nắm chắc chừng mực thì tốt. Chẳng qua y cũng biết đây là làm khó người khác, không phải mọi người đều có thể từ hiện tượng mà thấy bản chất vấn đề.
– Bình thường ăn uống, chơi đùa với người khác cũng không sao. Nhưng cậu phải nhớ không được lấy danh nghĩa của tôi làm việc vi phạm pháp luật, càng không thể nhận quà người khác, mở miệng nói giúp người khác với tôi.
Nếu là Hạ Tưởng, Lý Đinh Sơn thậm chí không cần chỉ ra, chỉ cần ám chỉ một chút là được. Nhưng đối với Cổ Hợp thì phải nói rõ ràng y mới hiểu, mới ghi nhớ trong lòng.
– Tôi biết, Bí thư Lý, tôi sẽ không làm ngài mất mặt.
Cổ Hợp lập tức đáp ứng, quay đầu lại nhìn Hạ Tưởng một cái. Hạ Tưởng cười cười vỗ vai y. Có những lời không thể nói quá rõ. Hắn tin Cổ Hợp biết ba người bọn họ là quan hệ đồng tâm hiệp lực, bất cứ một ai lộ ra sơ hở thì sẽ tạo thành chìm thuyền.
Đoạn đường 20km đi rất nhanh đã tới, thôn Cổ Trại nơi có trụ sở chính quyền xã Cổ Trại mà mấy hôm trước Hạ Tưởng đã bảo Cổ Hợp đến. Nơi này thực ra là một thôn lớn, hai bên sườn đều là các nhà của nông dân thấp nhỏ, hơi tốt một chút là nhà ngói đỏ, thậm chí còn có cả nhà vách đất, lọt vào tầm mắt bọn họ là một nơi nghèo khó và lạc hậu, trên đường có đám người túm tụm lại không biết nói gì.
Một cô bé gầy gò mở to đôi mắt sợ hãi nhìn chằm chằm vào đám người Hạ Tưởng. Trong mắt ngoài sự sợ hãi thì không còn gì khác. Còn có một con chó đen gầy gò da bọc xương đang ve vẩy đuôi tìm đồ ăn trong bãi rác, thi thoảng còn ngẩng đầu nhìn vài lần đầy mệt mỏi.
Lại nhìn phía xa xa là những núi nhỏ không cao, giữa núi là thảo nguyên xanh như ngọc. Bây giờ đang là thời điểm cỏ cây tươi tốt, gió thổi qua làm thảo nguyên bập bềnh như sóng, là một biển xanh, bảo tàng của thiên nhiên, chỉ là không có đường nên bảo tàng này chỉ có thể giấu trong lòng núi không ai nhận ra. Lý Đinh Sơn thấy cảnh trước mặt thì càng thêm quyết tâm nên làm chuyện vì quần chúng nhân dân, trong lòng nặng trịch như bị một tảng đá đè nặng.
Cho dù tất cả như lời Hạ Tưởng nói, có thể mượn cơn gió khai phá làng du lịch ở Tam Sơn, chỉ cần làm 20km đường núi là có thể thông đường lên Bắc Kinh. Cảnh trước mặt tuy đẹp, nhưng trước khi đường được thông thì sao có thể thu hút đầu tư để mà khởi công xây dựng? Sao có thể thuyết phục nhà đầu tư về tương lai tốt đẹp? Nếu chờ dự án làng du lịch Tam Sơn được phê duyệt xong rồi tìm nhà đầu tư thì ít nhất cũng chậm nửa năm.
Tâm trạng Lý Đinh Sơn đột nhiên trở nên cấp bách.
– Cháu bé, cháu tên gì?
Hạ Tưởng chào cô bé, hỏi mấy câu. Không ngờ hắn vừa nói thì cô bé như rất sợ hãi xoay người chạy còn thi thoảng quay đầu nhìn vài lần giống như nhìn một con sói trong truyền thuyết vậy.
Cô bé vừa chạy làm mấy người lớn xung quanh đang nói chuyện bị kinh động, mấy người liền vây quanh. Một người đàn ông hơn 30 tuổi răng vàng khè nhếch môi cười nói:
– Khách qua đường? Các người là ở thành phố nào tới? Ở đây cái gì cũng đẹp, cây cỏ cũng tươi tốt.
Hạ Tưởng thấy Lý Đinh Sơn không có ý mở miệng nói, hắn liền hỏi:
– Cỏ tươi tốt như vậy thì có thể thấy đất rất màu mỡ, như vậy có thể trồng hoa mầu mà.
– Ha ha.
– Ha ha…
Mấy người cười cười, người đàn ông răng vàng nói:
– Vừa nhìn là biết anh sống trong thành phố, có thể nói ra là trồng cỏ, trồng hoa màu chắc là xem từ sách phải không?
Người đàn ông răng vàng còn có chút khinh thường mà nói:
– Cỏ sống lâu, sống dai, sức sống rất mãnh liệt, không cần chăm sóc mà tự nó lớn lên. Trời mùa đông rất lạnh, các cây khác đều chết nhưng cỏ lại sống, khi mùa xuân tới lại tươi tốt.
Cô bé kia không biết sao lại chạy về trốn sau lưng người lớn rồi dùng giọng trẻ con mà nói:
– Đốt cũng không chết, gió xuân tới lại sống.
Người đàn ông răng vàng mắng cô:
– Người lớn nói chuyện trẻ con đừng làm loạn. Tiểu Nha, đi ra làm đi.
– Mấy vị khách đến chỗ chúng tôi là có việc gì?
Một nông dân già một bên hút thuốc lá một bên dùng mắt nhìn ba người.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 14:58 (GMT+7) |