Lý Đinh Sơn đột nhiên nói:
– Tiểu Hạ, cậu có muốn làm quen Trương Tín Dĩnh một chút không? Dọc đường đi, Phó trưởng ban Trương chẳng phải luôn nói sẽ giới thiệu bạn gái cho cậu sao?
Câu nói đầu tiên đã dời lực chú ý của mọi người lên người Hạ Tưởng.
Đột nhiên bị ánh mắt của mười ủy viên thường vụ huyện Bá nhìn chăm chú, Hạ Tưởng thật sự cảm giác bị áp lực. Tuy nhiên hắn cũng biết, không phải Lý Đinh Sơn cố ý lấy hắn ra làm bia đỡ đạn mà làm như vậy là cho tất cả mọi người thấy, Hạ Tưởng là người thân tín của ông ta, là người ông ta tuyệt đối tín nhiệm. Thứ hai, đây cũng là cử chỉ bất đắc dĩ. Dù sao Hạ Tưởng còn trẻ, không cấp bậc, có nói gì không ổn cũng sẽ không ai quá để ý.
Hạ Tưởng cũng hiểu chỗ khó xử của Lý Đinh Sơn. Trương Thục Anh hơi quá đáng. Lý Đinh Sơn vừa mới tới huyện Bá, còn chưa biết tình hình thực tế như thế nào, còn chưa kịp đứng vững gót chân, chắc chắn sẽ không đưa ra lựa chọn ngay. Trương Thục Anh hành động khoa trương như vậy có lẽ là do tính cách, cũng có lẽ là cố tình kéo ông ta xuống nước. Ông ta không thể không phòng tránh, lại không thể hoàn toàn bàng quan, lại không thể tỏ thái độ, cũng chỉ có thể kéo mình ra làm lá chắn, cũng là lấy lui làm tiến.
Hơn nữa ngay từ đầu Trương Thục Anh đã đưa Hạ Tưởng ra làm danh nghĩa, vậy để Hạ Tưởng ra mặt cũng coi như danh chính ngôn thuận.
Không ai ngờ, hóa giải trường hợp xấu hổ hôm nay lại nằm ở một thanh niên mới hơn 20 tuổi. Tất cả mọi người đều đã làm quan nhiều năm, quen với mưa gió, cũng đều có tâm tư riêng đối với chuyện vừa rồi. Hiện tại thấy Hạ Tưởng bị Lý Đinh Sơn kéo ra, ai cũng có ý tưởng của mình.
Hạ Tưởng hơi cúi người, nối với giọng kính cẩn và khiêm tốn:
– Đầu tiên là cảm tạ Phó trưởng ban Trương và Bí thư Lý quan tâm tới vấn đề cá nhân của tôi. Tiếp theo là cũng cảm tạ các vị lãnh đạo đang ngồi ở đây dù vô cùng bận rộn cũng bớt chút thời gian nghe vấn đề tình cảm cá nhân của tôi. Cuối cùng tôi muốn nói chính là, tôi còn trẻ, tuy rằng thân thể thành thục nhưng tư tưởng vẫn chưa chín chắn hẳn. Hơn nữa tôi đối nhân xử thế hơi hướng nội, luôn không thuộc mẫu người các cô gái thích, cho nên tôi muốn chờ khi tư tưởng thành thục hơn một chút, tính cách lớn mật hơn một chút mới cân nhắc tới vấn đề tình cảm cũng không muộn. Kỳ thật cũng không sợ các vị lãnh đạo chê cười, tôi cũng không tự tin về bản thân lắm, sợ khi Phó trưởng ban Trương giới thiệu bạn gái cho tôi, kết quả bị người ta chướng mắt thì thật là mất mặt.
Hạ Tưởng trả lời vừa nghiêm túc lại hoạt bát, cung kính nhưng vẫn có cảm giác thoải mái. Thạch Bảo Lũy cười trước tiên, nói:
– Bí thư Lý, chàng trai Hạ Tưởng này rất khá, nói chuyện khôi hài. Ha ha… Tuy nhiên tôi vẫn phải phê bình cậu một câu. Tiểu Hạ, không thể chỉ biết công tác, vấn đề cá nhân cũng cũng phải suy xét thích hợp, đúng không? Nếu không, các cô gái tốt đều bị người khác đoạt mất, hối hận thì có thể đã muộn.
Mọi người cùng nhau mỉm cười.
Lý Đinh Sơn rất vừa lòng với câu trả lời của Hạ Tưởng. Chỉ cần hóa giải được không khí xấu hổ chính là điều mà ông ta muốn. Ông quay người lại hỏi Trương Thục Anh:
– Phó trưởng ban Trương, buổi trưa nghỉ ngơi một chút. Buổi chiều nếu không có việc gì khác, có thể cho Tiểu Hạ gặp Trương Tín Dĩnh một chút được không? Về phần hai người bọn họ có thể tiến triển hay không thì đó là việc của họ. Đúng không nào? Chúng ta chỉ có thể vạch ra bước đầu tiên cho thanh niên, con đường sau này đi được xa hay gần là phải do bọn họ tự đi.
Lý Đinh Sơn ám chỉ rất rõ ràng, chính là nói cho Trương Thục Anh biết, đã cho cô một bậc thang để xuống thang trong việc Trương Tín Dĩnh, tốt nhất là nên dừng ở đây. Trương Thục Anh không thu được kết quả như mong muốn, mặc dù không tình nguyện nhưng cũng không có cách nào. Cô lơ đãng liếc Trưởng ban Tổ chức cán bộ Hoàng Bằng Phi ngồi đối diện, thấy y ngồi như lão tăng nhập định, mắt nhìn mũi, mũi nhòm mồm, thờ ơ. Cô không kìm nổi thầm mắng một câu: Kẻ dối trá!
Bữa tiệc chấm dứt, mọi người đi ra theo thứ tự. Ủy viên thường vụ, Chánh văn phòng Huyện ủy Ngô Anh Kiệt cố ý dừng ở cuối cùng, sóng vai đi cùng với Hạ Tưởng. Ngô Anh Kiệt khoảng 35 tuổi, mặt tròn, hơi béo, điệu cười tủm tỉm làm người ta cảm thấy cực kỳ thân thiết. Không biết là vì bản tính chân thật hay là vì cố tình biểu hiện, y vỗ vai Hạ Tưởng nói:
– Tiểu Hạ, lần đầu tới huyện Bá hả? Cuộc sống có gì khó khăn thì cứ thoải mái nói. Cần phải coi huyện Bá trở thành nhà của mình. Tôi chính là quản gia. Có gì cần cứ nói với tôi. Nếu không thể giải quyết thì cứ để Bí thư Lý phê bình tôi.
Chánh văn phòng Huyện ủy mặc dù xếp hạng gần cuối trong các ủy viên thường vụ nhưng vì quan hệ công tác nên thường xuyên tiếp xúc với bí thư huyện ủy, có thể nói là một vị trí cực kỳ mấu chốt trong huyện ủy. Hoặc là được bí thư tín nhiệm trọng dụng, hoặc là không được bí thư tán thành thì sẽ bị lạnh nhạt và xa lánh. Cho nên y cố ý tiếp cận Hạ Tưởng, muốn để lại cho Lý Đinh Sơn một ấn tượng tốt cũng là bình thường.
Hạ Tưởng không hề mất cung kính, đáp:
– Đa tạ Trưởng ban thư ký Ngô quan tâm. Tôi cũng không có yêu cầu gì. Bí thư Lý cũng không có dặn dò gì đặc biệt. Để sau tôi hỏi tỉ mỉ ý kiến của Bí thư Lý một chút, chuyển đạt ý tứ của Trưởng ban thư ký Ngô tới ông ấy.
Nụ cười trên mặt Ngô Anh Kiệt vẫn không hề biến mất, ánh mắt híp lại thành một đường thẳng, rất hài lòng với câu trả lời của Hạ Tưởng. Y cảm thấy chàng trai này không tệ lắm, năng lực lĩnh ngộ tốt, chỉ một chút đã hiểu, khó trách Lý Đinh Sơn mang theo tới tận đây, lại còn lôi ra trên tiệc rượu. Trong lòng y càng thêm kiên định không được coi thường chàng trai trước mặt. Đừng nghĩ hắn trẻ tuổi mà coi thường, hắn làm việc trầm ổn, nói chuyện có chừng có mực, lại được Lý Đinh Sơn thưởng thức, về sau hắn chắc chắn có một vị trí trong huyện Bá.
– Bí thư Lý an bài ở tòa nhà thường vụ phía sau tòa nhà huyện ủy. Tiểu Hạ, cậu ở phòng 301, dãy nhà 3, tòa nhà thường vụ. Đây là chìa khóa. Bên trong đã thu thập tốt rồi. Nếu có yêu cầu gì thì cứ nói, đừng khách khí.
Ngô Anh Kiệt giao một chiếc chìa khóa cho Hạ Tưởng, không nói tới chìa khóa của Lý Đinh Sơn, khẳng định là muốn tự mình biểu hiện.
Hạ Tưởng nhận lấy chìa khóa, cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng hỏi:
– Nhà tập thể độc thân à?
Ngô Anh Kiệt cười không nói gì, chỉ ừ một tiếng, chỉ tay về phía xa:
– Có người tìm tôi, tôi đi trước một bước.
Đến giữa trưa, Cổ Hợp lặng lẽ lái xe tới huyện Bá. Y không cùng với Hạ Tưởng ngồi xe thành ủy tới mà một mình lái xe từ thành phố Chương Trình đến đây, chính là vì muốn giấu diếm người khác. Y đã tìm thuê một căn phòng ở thị trấn, sau khi đỗ xe thì đi vào huyện ủy tìm Hạ Tưởng.
Đến trưa, Lý Đinh Sơn cố ý bảo hắn đón Cổ Hợp, cho nên sẽ không đi cùng với hắn. Hắn dẫn Cổ Hợp đi vào chỗ ở, tới dãy nhà số 3 liền cảm thấy không ổn. Dãy nhà không lớn, cũng rất bình thường, nhưng Hạ Tưởng học chuyên ngành xây dựng, liếc mắt liền có thể thấy được tòa nhà này kết cấu phức tạp, bên trong thường có không gian khác.
Mở cửa phòng ra, hắn lập tức sợ ngây người.
Năm 1998, nhà ở xây dựng tại thành phố Yến đa số là diện tích 60 – 70 m2. Phòng 90 – 100 m2 không dễ bán lắm vì kinh tế của người dân không chịu được. Với mức độ phát triển của thành phố Yến còn như vậy, thành phố Chương Trình là thành phố nghèo nhất tỉnh Yến, mà huyện Bá lại là huyện nghèo số một, số hai của thành phố Chương Trình, vậy mà khi Hạ Tưởng vừa đẩy cửa phòng đi vào, thấy bố trí trong phòng cực kỳ đầy đủ tiện nghi, chỉ riêng diện tích phòng chừng 90 m2 đã đủ khiến hắn trọn mắt há hốc mồm.
Lại nhìn mọi thứ dụng cụ đầy đủ trong nhà, tuy rằng không tính là xa hoa nhưng chỉ nhìn bề ngoài đã biết ít nhất chất lượng cũng đảm bảo tiêu chuẩn. Còn chưa nói tới TV, tủ lạnh, điều hòa, thậm chí đồ làm bếp đều được trang bị đầy đủ hết, vừa vào là có thể thoải mái ở.
Hai phòng ngủ một phòng khách, ban công rất rộng, còn có đồ ngủ mới tinh. Hạ Tưởng âm thầm lắc đầu. Hắn còn tưởng rằng đây là một căn phòng đơn, không ngờ Ngô Anh Kiệt lại nhiệt tình quá độ, cho hắn một chỗ ở vượt xa quy cách. Điều này khiến hắn không khỏi cảm thán ma lực thật lớn của quyền lực. Hắn chỉ là một thư ký nho nhỏ không hề có cấp bậc gì, vậy mà bố trí cho ở một căn phòng thậm chí còn vượt cả tiêu chuẩn của chủ tịch huyện. Cũng không biết huyện Bá nghèo nàn như vậy, sao lại có tiền để chi cho căn phòng xa hoa như thế? Thật sự là xa xỉ.
Không đúng. Cho dù Ngô Anh Kiệt muốn thể hiện thiện ý với Lý Đinh Sơn cũng không cần phải ra sức như vậy. Đưa một căn phòng tốt như vậy cho một thư ký nho nhỏ là hắn làm gì chứ? Trực giác của Hạ Tưởng nói cho hắn thấy sự việc không hề đơn giản…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 14:58 (GMT+7) |