Trác Xảo Nương hơi ngạc nhiên, song không nói gì, ngồi xuống giúp y cởi quần.
Lại, lại còn cởi quần nữa à? Mặc dù cơ bắp ở chân đùi thì khó nhận ra hơn, nếu không dùng sức thì cơ bắp không hiển lộ. Có điều khi Trác Xảo Nương định cởi quần mình, Lãnh Nghệ vẫn có cảm giác phạm tội, lần nữa giữ tay nàng: “Trời lạnh, không cần cởi quần đâu.”
Chưa đợi nàng kịp phản ứng đã chui tọt vào trong chắn.
Trác Xảo Nương ngây ra đó nhìn y, không biết nghĩ gì.
Không ổn, đừng nói là nàng nhìn ra sơ hở gì rồi chứ? Lãnh Nghệ lòng lo thon thót, vẫn khống chê cơ mặt thật tự nhiên, hỏi như không biết gì: “Sao thế?”
“Không, không có gì ạ.” Trác Xảo Nương bê chậu gỗ ra ngoài đổ nước, rồi lại tự lấy nước rửa chân, lấy khăn vải lau chân, bê chậu thùng đặt ở góc phòng, cài then cửa. Xoay lưng về phía Lãnh Nghệ cởi áo.
Lãnh Nghệ nãy giờ kỳ thực vẫn len lén quan sát hành động của nàng, lúc này còn đang nghĩ chân của Xảo Nương rất xinh xắn, không thô như bàn tay, năm ngón chân tinh xảo khép vào nhau, mu bàn chân mềm mại, mắt cá chân tròn trịa êm dịu, da tuy hơi đen nhưng rất mịn. Vậy mà thất thần khoảnh khắc ngắn thôi đã thấy nàng từ từ cởi áo trên, lập tức lộ ra vai thơm gầy gò, sống lưng mượt mà ở cổ buộc giây áo lót màu đỏ. Từ mé bên có thể nhìn thấy một phần bầu ngực tròn trịa lấp ló.
Không nhỏ đâu, vừa nghĩ thế, Lãnh Nghệ nổi lên cảm giác phạm tội mạnh mẽ, nhắm mắt lại, vờ như lạnh lắm, rúc đầu vào trong chăn.
Rất nhanh, đèn trong phòng thổi tắt, có tiếng loạt xoạt, Lãnh Nghệ cảm giác được nàng bò qua chân mình, sau đó bò vào mé trong giường.
Hết thảy trở nên tĩnh lặng.
Lãnh Nghệ cố gắng khiến mình đừng nghĩ linh tinh, bởi vì trong hoàn cảnh này từ ý nghĩ chuyển sang hành động chỉ là một khoảnh khắc. Trước kia dù là ở nơi ồn ào, dù là nằm trên nền đất cứng, dù ngồi, Lãnh Nghệ sớm luyện được bản lĩnh, muốn ngủ là ngủ. Thế mà chả hiểu sao lần này lại khác, càng muốn mau chóng ngủ lại càng ngủ không nổi.
Đột nhiên trong bóng đêm có tiếng gọi nhỏ: “Quan nhân.”
Lãnh Nghệ có tật giật mình, ngập ngừng không biết có nên vờ ngủ không, mất một lúc mới ừ một tiếng.
Giọng Trác Xảo Nương cứ như đứa bé làm sai chuyện gì, vừa sợ sệt vừa tủi thân, làm người ta nghe mà thương: “Có phải quan nhân giận thiếp không?”
“Ta, ta… Ta giận nàng gì chứ? Vì sao nàng lại hỏi thế?”
“Vậy vì sao quan nhân không cởi hết quần áo như trước kia, cũng không ôm thiếp ngủ?”
Thì ra phu thê họ có thói quen này à, Lãnh Nghệ toát mồ hôi lạnh, đối phó: “Ta, ta hôm nay đi đường hơi mệt, với lại không phải đã nói rồi sao, hôm nay hình như đặc biệt lạnh, cởi hết quần áo ra lạnh lắm.”
“Nhưng chàng nói, khi càng lạnh ôm thiếp càng ấm mà.”
Mồ hôi mẹ mồ hôi con ướt trán Lãnh Nghệ rồi, qua lời Trác Xảo Nương nói, Lãnh Nghệ có thể cảm thụ được phu thê vị tri huyện đã chết vô cùng ân ái. Nếu như chép miệng một cái, bảo đã sai rồi cho sai luôn, chà đạp lão bà của người ta thực sự quá đốn mạt rồi, chỉ cần là người còn lương tri, đây là chướng ngại tâm lý không nhỏ.
Hơn nữa thân thể của y quá trạng kiện, khác vị tri huyện kia quá lớn, tin chắc nếu ôm nàng một cái thôi là lộ tẩy ngay. Đành để nàng thương tâm còn hơn là bại lộ, vì thế Lãnh Nghệ cắn răng quay lưng về phía nàng, cố ý nói dứt khoát: “Ta mệt rồi, ngủ sớm đi.”
Trác Xảo Nương có chút ủy khuất vâng một tiếng, chốc lát sau khẽ nói: “Đa tạ quan nhân.”
Dỗi rồi, Lãnh Nghệ nghe ra, nhưng cũng đành, chẳng thể dỗ nàng, vấn đề này cần từ từ: “Đa tạ cái gì?”
“Đa tạ quan nhân mua trâm cho thiếp, đây là món quà đầu tiên quan nhân mua tặng thiếp.”
“Không có gì, ngủ đi.”
Trác Xảo Nương không nói nữa, không bao lâu sau nghe thấy hơi thở đều đặn của nàng, Lánh Nghệ biết, nàng ngủ rồi.
Lãnh Nghệ dần dần bình tĩnh lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm có tiếng rắc cực khẽ, Lãnh Nghệ tỉnh ngay tức thì, lại nghe tiếng rắc nữa, nhận ra là tiếng băng đọng ở hành lang rơi xuống. Mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng Lãnh Nghệ biết nguy hiểm của mình chưa qua, y cực kỳ cảnh giác.
Không biết tên nam nhân trung niên kia bức cung mình tìm cái gì, nhưng chắc chắn phải là thứ vô cùng quan trọng, quan trọng tới mức không sợ giết hại quan viên triều đình, tới mức không ngại hy sinh tính mạng để bảo mật. Một thứ quan trọng tới mức đó, chắc chắn không thể chỉ liên quan tới một mình hắn, tên trung niên đó thất bại rồi, cho nên chắc chắn còn đồng bọn của hắn tới tìm mình.
Hôm nay Lãnh Nghệ đổi toàn bộ phó nhân đi, trừ lý do bọn họ ức hiếp Trác Xảo Nương, còn vì loại bỏ bớt nguy cơ tới từ người lai lịch không rõ, tạo ra hoàn cảnh đơn giản hơn, dễ dàng phát hiện kẻ địch.
Bây giờ y nghe thấy trong sân đáng lẽ không có người lại có tiếng bước chân, trạng thái tinh thần liền đẩy lên mức cao nhất, sẵn sàng đối phó với bất kỳ biến cố gì.
Nương theo bóng đêm lờ mờ, Lãnh Nghệ quay đầu sang, nhìn thấy Trác Xảo Nương ngủ rất say rồi, nàng lại còn cho một ngón tay vào miệng, bất giác hơi buồn cười. Khẽ khàng vén chăn, đi chân đất tới cột nhà, trèo lên xà, đu xà xoay vòng cung đu lên nhẹ như không. Mười đầu ngón chân bám chắc lấy xạ, lấy vali cất giấu bí mật ra.
Đây là cái va li bề ngoài bằng da, nhưng bên trong là loại thép đặc biệt, có dùng búa đập cũng không mở ra nổi, khi cần thiết có thể dùng như khiên chắn đạn, đỡ được đa phần các loại đạn thông thường.
Va li mật mã sáu số, Lãnh Nghệ nhắm mắt cũng có thể mở được.
Tay mở va li, tai vẫn giỏng lên quan sát cửa sổ, lặng lẽ mở vali.
Bên trong chiếc vali đặc chế đặt gọn gàng… một khẩu súng bắn tỉa cảnh sát 5. 8 ml, sản xuất trong nước. Loại súng này có gắn ốm nhòm đêm, có thể chấp hành nhiệm vụ bắn tỉa trong đêm, y chính là một tay súng bắn tỉa.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Update Phần 210 |
Ngày cập nhật | 14/11/2024 20:46 (GMT+7) |