Nghệ Phong không để ý nói, lập tức quay sang đám người Băng Hồn:
– Mặt mũi đã lấy xong rồi, chúng ta cũng kết thúc công việc. Khụ, còn không đã nghiền mà!
Nghệ Phong thở dài một tiếng, nhún nhún vai với đám người Băng Hồn.
Đám người Băng Hồn nghe Nghệ Phong nói những lời này, trên mặt cũng lộ ra dáng tươi cười. Chuyến này bọn họ đã hoàn toàn lấy lại thể diện, hơn nữa ác khí tích tụ trong lòng cũng được giải phóng hết. Chỉ bất quá, trong lòng mấy người Băng Hồn cũng hạ quyết tâm, khi chuyến tỉ thí này kết thúc, cũng là lúc bọn họ tốt nghiệp rồi. Khi trở về cần phải sử dụng một chút bí pháp đề cao thực lực mới được. Bằng không lần này cũng không đến nỗi bị đối phương áp chế như vậy.
– Đã muốn đi? Các hạ có phải là quá khinh thường người khác hay không?
Người mới tới ngăn cản trước mặt Nghệ Phong, lạnh giọng nói.
Nghệ Phong thản nhiên liếc mắt nhín đối phương:
– Thật đúng là không thú vị! Ngươi quả thật không đáng lọt vào mắt ta!
– Ngươi…
Những lời này chính là lời miệt thị đến cực điểm, khiến người khác giận quá hóa cười:
– Được! Được! Được! Ta đây xin lãnh giáo cao chiêu của các hạ một phen. Xin mời!
Nghe đối phương nói như thế, Nghệ Phong hơi nhíu mày, suy nghĩ một chút, dừng chân lại. Mấy người Họa Thủy thấy thế vội chặn trước mặt hắn, kêu lên:
– Nghệ Phong, ngươi…
Họa Thủy còn chưa nói hết, Nghệ Phong đã cười ngắt lời:
– Yên tâm đi! Không có việc gì! Một tên Tôn Cấp mà thôi, cũng không phải chưa từng đánh qua. Hơn nữa, lần này nếu không tiếp, e là đối phương lập tức sẽ nói Học viện Trạm Lam chúng ta bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh. Ha ha, tiếng thơm này chúng ta mang không nổi!
Nói xong, Nghệ Phong khẽ gạt bàn tay nhỏ bé mềm mại của Họa Thủy, bước về phía trước một bước, thản nhiên nói:
– Ngươi muốn đánh, vậy xin mời!
Nghe Nghệ Phong nói những lời này, đám người Họa Thủy cũng thở dài một hơi, chỉ có thể lui ra phía sau… Trong lòng đều trở nên lo lắng cho Nghệ Phong. Tuy rằng Nghệ Phong quả thực đã từng đánh qua rất nhiều cường giả Tôn Cấp, nhưng tên Tôn Cấp trước mặt cũng không tầm thường. Tuổi còn trẻ như vậy đã đạt được Tôn Cấp, nếu nói không có đòn sát thủ tuyệt đối không có khả năng. Huống chi còn là lão đại của học viện Xích Viêm, còn thiếu công pháp cao giai sao?
Tuy rằng thực lực Nghệ Phong sánh ngang với Tôn Cấp, nhưng chung quy vẫn chưa đạt tới Tôn Cấp. Nếu như đối phương thi triển vũ kỹ cao giai, hắn cũng chưa chắc có thể tiếp được. Tôn Cấp và Vương Cấp dù sao cũng có một khoảng cách không dễ san bằng.
Nhìn thanh niên trước mặt so với Băng Hồn cũng chỉ lớn hơn hai ba tuổi, khóe miệng Nghệ Phong hơi có chút nhếch lên. Là y sư bát giai, hắn liếc mắt là có thể nhìn ra, đấu khí của đối phương cũng không quá hùng hậu, so ra còn kém đấu khí dồi dào của bất kỳ một cường giả Tôn Cấp nào hắn đã từng gặp qua. Điều này khiến sự cố kỵ trong lòng Nghệ Phong đối với học viện Xích Viêm cũng giảm đến cực điểm. Học viện Xích Viêm dường như thích nhất là sử dụng bí pháp đặc thù để đề cao thực lực học viên. Như vậy tuy rằng lúc đầu thực lực của học viên tăng lên cực nhanh, nhưng sau đó sẽ tăng cực kỳ chậm chạp. Cái này hoàn toàn không phải là chuyện tốt gì.
Chỉ là, mặc dù đấu khí của đối phương có vẻ cực kỳ yếu ớt, nhưng Nghệ Phong vẫn lộ ra một tia ngưng trọng. Tôn Cấp dù sao cũng là Tôn Cấp. Tuy rằng đấu khí yếu hơn một chút so với các cường giả Tôn Cấp khác, nhưng so với hắn lại mạnh hơn rất nhiều.
Đối với các học viên đứng đầu các học viện lớn, Nghệ Phong cũng không tin rằng bọn họ thiếu vũ kỹ cao giai. Đặc biệt, Nghệ Phong vẫn thường xuyên sử dụng vũ kỹ cao giai, càng hiểu rõ sự kinh khủng một khi thi triển vũ kỹ cao giai là thế nào.
Tuy nhiên, phiền phức thì phiền phức, Nghệ Phong cũng từng trải qua không ít tinh huống như vậy, còn không đến mức sợ đối phương…
Nhìn Nghệ Phong thản nhiên chắp tay đứng trước mặt, trong lòng người kia càng nổi trận lôi đình. Là đệ nhất nhân trong học viện Xích Viêm, hắn tâm cao khí ngạo thế nào có thể hiểu được. Hắn nổi giận, đấu khí trong cơ thể mạnh mẽ tuôn trào, một quyền hung hăng đánh thẳng về phía Nghệ Phong, rất có xu thế một quyền khiến Nghệ Phong trọng thương.
Nhìn Nghệ Phong vẫn chắp tay đứng đó, mọi người cũng vì hắn mà sợ toát mồ hôi, đồng thời nội tâm cũng cảm thấy nặng nề. Trọng quyền hung hăng đánh lên người Nghệ Phong.
– Tàn ảnh?
Nhìn “Nghệ Phong” bị một quyền đánh tiêu tán, ánh mắt người kia mạnh mẽ co rút lại. Thân ảnh cũng vừa chuyển, đưa mắt nhìn chăm chú Nghệ Phong đang lơ lửng trên hư không.
– Hừ!
Người kia hừ lạnh một tiếng, khí thế khổng lồ mạnh mẽ trào ra, bao phủ khắp bầu trời, tập trung về phía Nghệ Phong. Cánh tay hắn khẽ vung lên, một cỗ năng lượng bắn nhanh về phía Nghệ Phong…
Lực lượng bay nhanh mà đến lần này cũng không làm khó được Nghệ Phong. Đấu khí trong cơ thể hắn cũng mạnh nẽ bùng lên, hội tụ trên nắm tay. Nắng lượng Phệ Châu bao bọc quanh đó, một quyền thẳng tắp đánh tới.
Ầm!
Một tiếng nổ mạnh mẽ vang lên, hai cỗ lực lượng va chạm cùng một chỗ, hư không cũng bị chấn động. Mà dưới một quyền của Nghệ Phong, năng lượng kinh khủng của đối phương bị đánh triệt để nát vụn, hóa thành từng đạo kình khí văng đi, khiến mọi người dưới đài vội vã lui về phía sau, trong mắt đều có chút kinh hãi nhìn hai người Nghệ Phong.
– Đấu khí rõ ràng kém hơn so với đánh giá của ta. Xem ra hắn sử dụng bí pháp đề cao thực lực không chỉ một hai lần…
Sau khi dùng một quyền đánh tan công kích của đối phương, Nghệ Phong hơi lắc đầu. Trước đó hắn còn có chút cố kỵ đối phương, hiện tại dưới một quyền này, những cố kỵ kia cũng gần như hoàn toàn tiêu tán. Nghệ Phong thật không ngờ, bằng vào lực lượng của hắn, không cần thi triển kỹ năng, chỉ bằng vào vận dụng năng lượng Phệ Châu là có thể đánh với đối phương tới bất phân thắng bại. Điều này không thể nghi ngờ nói cho hắn biết, cho dù đối phương thi triển vũ kỹ cao giai cũng vô dụng. So về vũ kỹ cao giai, Nghệ Phong khẳng định không ít hơn hắn.
Nhìn nắm tay một lần nữa đánh về phía mình, Nghệ Phong cũng không chuyển động, đấu khí trong cơ thể mạnh mẽ trào ra, hội tụ trên nắm tay hắn, đón thẳng đỡ thẳng.
Ầm…
Kình khí văng khắp bầu trời, từng khối đá lớn trên lôi đài cũng bị nhấc tung lên, hung hăng ném xuống phía dưới. Đám người vốn đứng gần lôi đài sớm đã lùi ra thật xa… Những tảng đá khổng lồ đập trên mặt đất tạo thành những hố sâu thật lớn…
Mà hai người tựa hồ đều không thèm để ý, vẫn dùng phương thức trực tiếp như trước, liên tiếp va chạm với nhau. Tiếng trầm muộn như sấm sét vang lên, khiến lỗ tai mọi người rung động có chút tê dại.
Thấy đối phương không thi triển kỹ năng gì, Nghệ Phong đương nhiên cũng không thi triển kỹ năng. Chỉ là, một người từng đối mặt với vô số lần chiến đấu sinh tử như Nghệ Phong, cứ đánh thế này cũng cảm thấy vô cùng nhàm chán. Bất kỳ cường giả Tôn Cấp nào trước đây hắn từng gặp qua đều mạnh hơn người này vài phần. Đương nhiên đây là dưới tình huống đối phương không thi triển kỹ năng.
Đám người Băng Hồn và Họa Thủy thấy hai người bay qua bay lại trong hư không, không ngừng va chạm nắm tay với nhau, cũng không biết hai người này rốt cuộc đang làm cái gì? Đánh nhau cũng có thể như vậy sao? Rõ ràng không làm gì cả, chỉ va chạm nắm tay?
Đương nhiên, đám người Băng Hồn cũng không biết, hiện tại Nghệ Phong chính là lười vận dụng kỹ năng… So về khả năng chịu đựng va chạm, cho dù đối phương thêm mấy người như vậy, Nghệ Phong cũng không ngại. Hiệu quả hồi phục của y sư bát giai và Lăng Thần Quyết, đối phương muốn so sức bền với hắn, quả thực là tìm chết.
Trước sự va chạm của Nghệ Phong và đối phương trên hư không, đoàn người vây xem lại một lần nữa thối lui. Kinh khí bạo phát khiến trong lòng bọn họ thầm kinh hãi. Đặc biệt hai tảng đá khổng lồ cấu thành lôi đài, dưới dư kình của những lần va chạm này đã bị đánh nát vụn, bắn tứ tung ra phía xung quanh.
Mười mấy lần va chạm liên tiếp khiến đối phương hơi nhíu mày. Hắn vốn có chủ ý là, Nghệ Phong không thi triển kỹ năng hắn cũng không thi triển. Dù sao bên trong giới chỉ của hắn có rất nhiều đan dược cao giai, nếu cứ tiếp tục va chạm như thế này, khi lực lượng của Nghệ Phong tiêu hao gần hết, hắn lại dùng đan dược, nhất định sẽ toàn thắng… Thế nhưng thật không ngờ chính là, liên tiếp va chạm như vậy, hắn phát hiện, Nghệ Phong cũng không như hắn suy đoán. Ngược lại hắn mới là người tiêu hao sức lực cực đại, mơ hồ có khuynh hướng bị Nghệ Phong áp chế.
Tình huống như vậy khiến hắn khẽ cau mày, lập tức hít sâu một hơi, một quyền mạnh mẽ đánh về phía Nghệ Phong, đấu khí trong cơ thể lập tức tăng vọt. Hắn rốt cuộc nhịn không được chuẩn bị thi triển kỹ năng.
Nghệ Phong thấy đối phương như vậy cũng không ngăn trở, đang chuẩn bị ngưng tụ Tinh Bạo Thiên Hạ, lại nghe xa xa có tiếng gầm lên. Cùng với tiếng gầm này, một thân ảnh lăng không hạ xuống lôi đài.
– Đều dừng tay cho ta!
Nghe tiếng gầm này, Nghệ Phong vẫn tiếp tục ngưng tụ lực lượng trong cơ thể, mà đối phương lại hơi ngây ra một chút. Đấu khí vốn đang tăng vọt cũng chậm rãi bị đè nén xuống… Ngay khi Nghệ Phong chuẩn bị bất chấp ra tay, chà đạp đối phương một chút rồi nói sau, Họa Thủy lại bỗng nhiên thi triển thân pháp, chạy tới trước mặt Nghệ Phong, kéo tay hắn nói:
– Viện trưởng học viện Xích Viêm!
Những lời này mới khiến đấu khí của Nghệ Phong tiêu tán, lập tức nhìn về phía lão giả. Lão giả có sắc mặt khô vàng, nếp nhăn đầy khắp khuôn mặt, mái tóc hoa râm, trong mắt toát ra quang mang âm hàn.
– Viện trưởng!
Nam tử vừa đánh nhau cùng Nghệ Phong đi tới trước mặt lão giả cung kính thi lễ.
Lão giả âm hàn ừ một tiếng, ánh mắt lập tức đảo qua dòng chữ hơi nghiêng trên lôi đài, sát ý trong mắt tăng vọt. Trừng mắt nhìn Nghệ Phong quát lớn:
– Ngươi thật to gan!
Nhận thấy sát ý của đối phương, lông mày Nghệ Phong hơi nhíu lại, hừ một tiếng nói:
– Thế nào? Lẽ nào đây chính là phong cách của học viện Xích Viêm? Đánh xong tên trẻ, già lại chạy tới?
Câu nói này khiến sắc mặt vốn âm u của lão giả càng thêm dữ tợn, trừng mắt giận dữ nhìn Nghệ Phong quát:
– Muốn chết!
Nói xong, đấu khí lão già hội tụ lên cánh tay, bắn về phía Nghệ Phong. Nhìn đấu khí đang lao nhanh tới, Nghệ Phong và Họa Thủy đều biến sắc. Cỗ lực lượng này, căn bản không phải bọn họ có thể chống được. Thậm chí ngay cả tránh né, Nghệ Phong cũng không hy vọng có thể làm được.
Ngay khi Nghệ Phong điên cuồng vận chuyển lực lượng, chuẩn bị liều mạng ngăn cản, trước mặt Nghệ Phong bỗng xuất hiện một cỗ năng lượng, mạnh mẽ ngăn cản, khiến cỗ năng lượng đang đánh về phía hắn lập tức biến mất trong hư không, thậm chí ngay cả một tia âm hưởng cũng không có.
– Xích Viêm! Lão gia hỏa ngươi cũng không biết xấu hổ, lại đi xuất thủ với tiểu bối. Học viện Xích Viêm quả không hổ với hai chữ “Rác rưởi” mà Nghệ Phong vừa tặng.
Cùng với câu nói tràn ngập ý xem thường, thân ảnh Quái lão đầu cũng xuất hiện trước người Nghệ Phong. Nhìn thoáng qua Nghệ Phong, lão lộ vẻ tươi cười khó có được:
– Tiểu tử, lần này làm không tồi!
Nghe Quái lão đầu nói, Nghệ Phong cười hắc hắc, quay đầu nhìn về phía Viện trưởng học viện Xích Viêm, phát hiện sắc mặt hắn trở nên rất khó coi. Tuy nhiên, khi lão điều tra khí tức trên người Quái lão đầu, sắc mặt đại biến, kinh hãi nói:
– Ngươi đột phá?
Quái lão đầu liếc mắt nhìn đối phương, khinh thường nói:
– Không phải ai cũng như Xích Viêm ngươi, cả đời không thể đột phá.
Câu nói này khiến sắc mặt viện trưởng Xích Viêm trở nên cực kỳ khó coi. Bởi vì khi còn trẻ lão sử dụng quá nhiều bí pháp, tuy rằng thực lực lúc đó của lão có thể sánh ngang Quái lão đầu, nhưng hiện tại bất kỳ người nào năm đó đều mạnh hơn lão rất nhiều.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Nghệ Phong - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 31/10/2024 20:26 (GMT+7) |