“Mình ngồi cùng được không? ” – Tiếng Thùy nhẹ nhàng vang lên bên cạnh, ngay cả em đến lúc nào tôi cũng không biết. Tôi ngạc nhiên nhìn em rồi sau đó gật đầu nhè nhẹ. Em cũng cực kỳ thoải mái, dứt khoát ngồi bệt xuống mặt đường như tôi. Sau đó cả 2 đồng thời im lặng, mỗi người tự đuổi theo những suy nghĩ của bản thân, mỗi người đều có một tâm trạng riêng.
“Sao Thùy biết mình ở đây? ” – Cho tới một lúc lâu sau, tôi mở miệng hỏi.
“Trưa nay mình gọi cho Hiếu nhưng Hiếu tắt máy, mình gọi cho Thảo thì nghe nói Hiếu ở trong phòng không muốn ra. Ban nãy đi học về mình có gọi lại, thì Thảo nói Hiếu ra ngoài rồi. Mình biết Hiếu đang buồn, nên đoán được là Hiếu tới đây. ” – Tiếng em ấy khe khẽ vang lên bên cạnh, tay em nhẹ nhàng đặt lên bàn tay tôi đang hờ hững gác qua đầu gối.
“Đúng là có buồn thật, nhưng Thùy yên tâm. Chỉ mai tỉnh dậy là mình quên béng hết cho mà coi, mọi thứ lại trở lại bình thường ấy mà. ” – Tôi cố gắng nặn một nụ cười an ủi em ấy.
Thùy chỉ nhìn tôi ấm áp, hơi lắc đầu. Tôi chán nản với lấy bao thuốc, tự châm cho mình một điếu rồi ngước mặt lên trời, lơ đãng nhìn những vì sao đang lấp lánh trên cao. Vừa mới nói được vài câu, không khí giữa 2 người lại trở lại im lặng một cách quỷ dị. Xưa nay tôi luôn là người đưa đẩy câu chuyện trước, bây giờ tôi ngồi im như đống thóc, Thùy cũng không quen nói lan man nên em cũng chỉ mỉm cười nhìn cảnh vật xung quanh.
“Hiếu này. ” – Thùy khẽ gọi.
“Sao vậy? ” – Tôi trả lời, nhưng vẫn lẳng lặng nhìn bầu trời đen thăm thẳm.
“Mình nghĩ, Hiếu nên đi tìm bạn ấy đi. ”
“Tìm ai? ” – Tôi quay sang nhìn nàng thắc mắc.
“Hiếu đi tìm Linh đi, mình biết hiện giờ người Hiếu cần ở bên cạnh nhất là cô ấy, chứ không phải mình. ” – Thùy nhẹ nhàng đưa tay vuốt lại những sợi tóc lạc quẻ do bị gió hất tung của tôi, mỉm cười nói.
“Thùy nói gì… Mình không hiểu. ” – Tôi đờ đẫn hỏi lại.
“Vậy để mình nói lại chuyện cũ một chút nhé. Hiếu còn nhớ hôm mình mời Hiếu đến dự sinh nhật mình không? ”
“Còn. ” – Tôi gật đầu.
“Ừa, lúc đầu Hiếu đã vui vẻ đáp ứng, nhưng ngay lập tức Hiếu lại đắn đo suy nghĩ, dường như đang e ngại một điều gì. Ngay từ hôm đó mình đã thắc mắc, có thể Hiếu đã có người trong lòng. Buổi tối hôm đó như nào, mình cũng không nhắc lại. Nhưng Hiếu nhớ lại đi, Hiếu chưa gật đầu đồng ý. Nào, đừng mở miệng để nghe mình nói hết đã. Sau đó mình bắt đầu kể cho Hiếu nghe về hoàn cảnh của mình, nhưng lúc đó Hiếu nắm tay mình, mình thực sự rất vui vì coi như đó là lời đồng ý. Nhưng cách đây không lâu, mình có nghĩ lại, chẳng qua lúc ấy Hiếu có chút đồng cảm với mình, hoặc nói chính ra là Hiếu làm vậy để an ủi mình thôi. ”
“Mình không hề có… ” – Tôi mở miệng phản bác, nhưng bị bàn tay nhỏ bé che miệng lại, Thùy vẫn mỉm cười lắc đầu.
“Có một hôm, mình thấy trên bàn của Thảo có quyển tập, mã cái nhãn ghi tên người khác. Lúc ấy mình nghĩ chắc Thảo mượn của ai đó lớp khác, nhưng mình cũng thầm ghi nhớ cái tên đó. Cái tuần mà Hiếu nằm ở nhà nguyên tuần đó, mình có gặp cô ấy, mình khá ngạc nhiên khi trên phù hiệu của cô ấy có tên trùng với quyển tập. Mình thử suy nghĩ, có thể người đó là bạn của Thảo, nhưng nếu chỉ là bạn của Thảo thì không đến mức phải lo lắng cho Hiếu như vậy, nên mình đã ngờ ngợ người mà mình nghĩ ban đầu trong lòng Hiếu là người này. Lúc đó mình cũng hơi lo, nhưng mình không muốn làm khó Hiếu vì mình biết Hiếu không thích bị trói buộc. Mình vẫn để mọi việc diễn ra theo một cách bình thường, cho dù sau này kết quả có ra sao đi nữa, mình cũng gật đầu vui vẻ chấp nhận, vì lúc ấy mình đã làm hết khả năng bản thân có thể làm rồi. Trước hôm thi học kỳ, mình có thấy Hiếu chở cô ấy đi đâu đó trên Cách Mạng Tháng 8, hai người có vẻ khá vui vẻ, đúng lúc hôm đó mình đi học thêm ra nên nhìn thấy, nhưng mình vẫn lựa chọn im lặng. Tiếp theo, Hiếu nhớ hôm thi học kỳ, mình có hỏi thử xem có phải có phải cô ấy là người kèm Hiếu học không. Hôm đó Hiếu nổi nóng, nhưng trước khi nổi nóng, Hiếu đã suy nghĩ một số chuyện. Hiếu có thói quen mỗi khi suy nghĩ một điều gì đó, tròng mắt lại đảo liên tục, nên lúc ấy cho dù Hiếu phát hỏa, mình thực sự… cũng không mấy tin tưởng. Mình chỉ là đang cố bấu víu lại chút ít ỏi của niềm tin, là Hiếu chỉ coi người đó là bạn, nhưng mình đã lầm. Trước hôm nghỉ Tết, cũng là lần đầu tiên mà mình đưa Hiếu ra đây, hôm đó mình thật sự rất đắn đo xem có nên tiếp tục duy trì mối quan hệ này hay không. Mình đã định chấm dứt nó, nhưng mình không đủ can đảm để làm, mình sợ rằng sau này sẽ không có ai ở bên cạnh an ủi mình mỗi khi mình có chuyện buồn, không ai ở bên chọc ghẹo làm cho mình cảm thấy vui vẻ, không có chen chân trong cantin để mua nước cho mình… Thật sự, mình rất muốn có cảm giác đó. ” – Nói đến đây, mắt em đã nhòa lệ.
Tôi nhẹ nhàng đưa tay lên gạt đi những giọt nước trong suốt, lòng đã cực kỳ hoảng sợ – “Đây là nhân tài đó, nắm bắt suy nghĩ của người khác cực kỳ chuẩn xác, chỉ dựa vào một số dấu hiệu nhỏ nhoi đến đáng thương mà suy diễn câu chuyện cực kỳ hợp lý. Rốt cuộc để có kết quả như thế này, cô nàng đã phải nghĩ đến như thế nào, loại bỏ bao nhiêu đáp án trong đầu… ”
“Quãng thời gian nghỉ Tết, mình mới thực sự suy nghĩ một cách hợp lý. Tất cả mọi chuyện đã xảy ra, về cả thái độ của Hiếu, của mình. Hiếu biết đáp án lúc đó là như nào không? ”
“… ” – Tôi ngơ ngẩn lắc đầu.
“Mình nhận ra, thật ra giữa mình và Hiếu không hề tồn tại cái gọi là tình yêu thực sự. Trước tới nay, mình cần một người ở bên cạnh để lắng nghe, để chia sẻ, động viên. Còn Hiếu vì đồng cảm nên đến với mình. Đơn giản chỉ là chúng ta cần nhau, chứ chưa thực sự gọi là tình yêu. Hiếu không cho mình cảm giác mong nhớ mỗi khi xa cách, và mình chắc chắn rằng Hiếu cũng như vậy. Người mà Hiếu cần thực sự, là Linh kìa, và mình biết chắc rằng cô ấy vẫn luôn đợi Hiếu. ” – Thùy khẽ vỗ nhẹ vào má tôi, mỉm cười. Một nụ cười thanh thản, nhẹ nhàng, có thể nói đây là nụ cười đẹp nhất của em từ trước tới giờ.
“Được rồi, ôi… Nói từ nãy giờ mệt chết người ta rồi. Giờ đến lượt của Hiếu đó, còn không mau đi tìm cô ấy đi, nếu không để mất thì lúc ấy đừng có kể lể với mình. Mình sẽ mắng Hiếu cho coi. ” – Thùy nghiêng đầu nhìn tôi cười tinh nghịch.
“Thùy… nói thật chứ? ” – Tôi liếm môi hỏi, trả lời tôi là một cái gật đầu nhẹ nhàng.
“Nhưng mình đã làm khổ cô ấy quá nhiều rồi, mình cảm thấy… không xứng với người ta. ” – Tôi thở dài nói.
“Khờ quá, nếu cô ấy mà nghĩ vậy thì đã không ghé nhà Hiếu suốt cả tuần trước. ”
Tôi ngẫm nghĩ một lát, rồi đứng dậy, hít sâu một hơi cố gắng tìm lấy chút dũng khí – “Dù đôi khi đau nhói giữa những lúc ký ức cựa mình. Nhưng… bắt đầu bây giờ chưa phải là muộn phải không? ”
“Hiện tại thì là chưa, nhưng để vài hôm nữa có thể là muộn đấy. ” – Thùy cũng đứng dậy, phủi chút bụi bặm vương trên quần áo.
“Cảm ơn Thùy, giờ mình sẽ đi. Quên mất, nay là sinh nhật nàng. Ài… thật là mất mặt. ” – Tôi nhớ tới mấy lời hùng hổ lúc sáng, nào là chiến thắng để tặng người ta, giờ thì hay rồi, thua thê thảm. Thật đúng là trời gây nghiệt còn có đường sống, tự mình gây nghiệt thì chỉ có đường chết. Đây chính xác là họa từ miệng gây ra mà.
“Cho mình gửi lời xin lỗi Linh vì đã cướp mất chàng trai của cô ấy lâu đến vậy nhé. ” – Thủy cười khúc khích.
“Nói gì vậy chứ. ” – Tôi buồn bực nói, cầm lấy ghi đông chuẩn bị phóng đi – “Mình đi đây”
“Khoan đã, trước khi đi, hứa với mình 2 việc được không? ” – Thùy níu áo tôi lại, hỏi.
“2 Việc gì? ”
“Qua ngày hôm nay, Hiếu có thể vẫn tốt với Thùy như cũ được không? ”
“Chắc chắn rồi, cái này còn phải hỏi à? ” – Tôi thắc mắc. Giờ tôi cảm ơn Thùy còn không kịp, sức mấy mà dám hắt hủi người ta.
“Điều thứ 2… ”
“Là gì? ”
“Hiếu hứa phải đối xử tốt với Linh, mình mà nghe được Hiếu làm cô ấy buồn thì lúc ấy đừng nhìn mặt mình. ”
“Tuân lệnh. ” – Tôi đưa tay lên đầu chào như sĩ quan, sau đó cầm lấy ghi đông, liếm môi nói – “Bây giờ mình… ”
“Được rồi, đi đi. Hẹn thứ 2 gặp. ” – Thùy gật đầu, vỗ ngực tôi an ủi.
“Yà hú. ” – Tôi ngửa mặt lên trời thét dài, nhảy phốc lên xe đạp cắm đầu cắm cổ đổ dốc. Trở lại con đường hướng về quận 8.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mưa chiều |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 30/07/2018 10:21 (GMT+7) |