“Thằng Hưng nó cầm cái gì thế nhỉ? ” – Tôi nhét cọng cỏ vào miệng, đầu óc mờ mịt quay sang hỏi Thùy.
“Hình như là phiếu điểm thi học kỳ. ”
“Sao Thùy biết hay vậy? ” – Tôi cười.
“Có gì đâu, nãy ngồi sau nghe Hân nói chuyện với Thảo là ra xíu chơi Hưng đi lấy phiếu điểm cho lớp thôi. ”
“Đã hiểu, vậy lên lớp đi. ” – Tôi gật gù nói.
Nhìn quanh quẩn chậu cây cảnh gần đó, lựa được một viên đá nhỏ nhỏ vừa tầm. Tôi cong tay ném thẳng hòn đá vào thằng Đức đang đá cầu với đám A5 gần đó. Nó quay lại nhìn thì tôi nói trỏng – “Lên lớp coi điểm thi. ” Sau đó nghênh ngang kéo tay em Thùy lên lớp, mặc kệ khuôn mặt nhăn nhó của nó khi bị tôi ném đá vào đầu.
Gật gù nhìn tờ phiếu điểm, Lý được 8. 5 Khiến tôi phải trợn mắt mà nhìn. Sau khi xăm xoi xem có đúng tên mình không thì mới chậc lưỡi… chấp nhận kết quả, Anh văn trên 7 đã khiến tôi cười ngoác cả miệng. Toán với Hóa điểm cao vời vời, mấy môn kia học làng nhàng nên cũng tàm tạm gọi là. Thùy sau khi xem xét qua thành tích của tôi cũng cười rạng rỡ, nhưng câu nói chả biết vô tình hay cố ý khiến tôi phải nhíu mày.
“Điểm cũng ổn đấy chứ, sao trước kia kém vậy ta… ”
Thằng Đức đang đứng gần đó, nghe thấy câu nói của Thùy, nó cũng quay lại nhìn tôi lắc đầu thở dài rồi bỏ đi về chỗ ngồi.
Còn thắc mắc nữa sao, trước kia tôi lẹt đẹt Lý và Anh. Vậy mà chỉ có vài tuần, kết quả đã khác hẳn. Thùy là người thông minh nên tôi biết chắc chắn cô ấy cũng có phần nghi ngờ, nhưng cô ấy chọn cách im lặng mà thôi. Niềm vui về thành tích cao nhoáng cái đã bay sạch bách không còn một mống.
2 Tiết sau tôi ngồi cắm đầu ghi bài cùng với nghĩ ngợi lan man. Đến chiều tập sáo với Thục cũng không có cảm hứng, tôi thổi dạo 3 4 lượt cho cô nàng nghe thử, cùng với để cho nàng chỉ cách khớp tiếng sáo với piano sao cho nhuần nhuyễn. Tôi ù ù cạc cạc gật đầu xong cũng vào từ đi về, với lý do trong người không khỏe.
Cũng đã 2 tuần, kể từ ngày tôi nhẫn tâm nói ra câu nói đó. Mọi thứ vẫn chỉ như vừa xảy ra trước mắt. Một buổi tối se se lạnh, sau khi vui chơi thỏa thê, tôi còn cảm thấy hôm đó nàng thực sự rất vui. Nhưng rồi thì sao, câu nói cuối cùng của tôi thay cho một dấu chấm hết lạnh lùng – “Chúng ta sẽ vẫn như thế, nhưng không như đã từng. ” Tôi đã cố gắng để không nghĩ về quãng thời gian trước đó, hay nói cách khác là cố để đầu óc của tôi không còn bất cứ gì liên quan đến nàng.
Và để sau đó, chính là bây giờ, tôi đang tự hỏi mình làm như vậy có đáng không. Chỉ một câu nói vu vơ, nhưng cuối nàng lại kiên nhẫn lên ngồi xem chúng tôi đã bóng, mặc dù đôi bên cũng chỉ nói chuyện qua lại đôi ba câu. Chỉ với một câu mời gọi của tôi, nàng cất công sang tận nhà, để tôi hôm đó có thể vui cùng bạn bè.
Chỉ vì để tôi không phải khó xử với mẹ, ngày nào nàng cũng sang kèm tôi học tận tình… Nhưng tôi làm được gì cho nàng, ngoài những câu nói lạnh lùng tàn nhẫn gạt bỏ hết thảy, xem mọi thứ như chưa hề tồn tại. Tôi lại đi ngang qua cái ngã 4 đó, tâm trạng hụt hẫng khi không còn thấy nàng đứng nép mình vào trạm xe bus như thường lệ. Khẽ lắc đầu tự cười một mình – “Mày muốn như nào nữa, mày đã nhẫn tâm vậy rồi. Còn muốn người ta đứng ngây ngốc chờ mày hay sao, mà cho dù là có đi, mày làm được gì cho người ta sao. Mày đủ can đảm để làm sao… ”
Về nhà, tôi vứt cái xe qua một góc rồi lê cái thân xác mệt nhọc lên phòng. Khi đi ngang qua bé Thảo, nó cũng khẽ gật đầu chào tôi như thường lệ. Cũng lạ, kể từ sau hôm tôi nạt nộ trên lớp, sau đó tôi và Thảo như có một tầng ngăn cách vô hình ở giữa 2 đứa. Ở trên lớp tôi và nó cũng không ai đụng chạm đến ai, về nhà thì cũng chỉ gật đầu chào nhau như thường lệ chứ không cãi nhau chí chóe như mọi khi. Nó cũng không còn hay chạy sang phòng tôi nằm khểnh ra, thích thú nhìn tôi đau đầu suy nghĩ một vấn đề nào đó. Kể cả cái ngày tôi nhăn nhó đi lên cầu thang, vì cơ thể bị căng cơ. Thảo nhìn thấy rồi cũng xem như chuyện bình thường. Mấy hôm đầu tôi cũng khá để ý, nhưng sau đó thì mặc kệ. Nó muốn ra sao thì kệ nó, cũng chả liên quan gì tới mình. Nhưng nay đang đầy tâm trạng, nên tôi quay sang hỏi luôn.
“Dạo này em sao thế? ”
“Em có sao đâu, vẫn bình thường mà. ” – Thảo quay lại nheo mắt nhìn tôi.
“Tại dạo này thấy em lạnh nhạt, hình như là giận anh hay gì đó? ” – Tôi nhún vai nói.
“Ủa, anh có làm gì cho em giận à? ”
“Thế bị gì mà sao dạo này em thay đổi thái độ thế? ” – Tôi cũng cau mày khó chịu.
“Em chả sao cả, thôi em xuống nhà. ” – Thảo nói xong quay người đi xuống cầu thang.
“2 Đứa ở chung nhà, thế nên có gì khó chịu thì cứ nói. Đừng có ôm hết trong lòng rồi làm mình làm mẩy như vậy, em người lớn tí đi. ” – Tôi bực bội phun ra một câu.
“Vậy anh nghĩ mình lớn lắm à? ” – Thảo cũng lạnh nhạt để lại một câu đốp lại tôi, sau đó con bé bỏ xuống dưới nhà.
“Cái quái gì thế này? ” – Tôi bực bội đấm mạnh vào cái khung cửa, tiếp đó vào phòng vứt cái cặp vào gầm bàn rồi nằm úp mặt xuống giường.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mưa chiều |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 30/07/2018 10:21 (GMT+7) |