Tần Vi Vi không có từ chối, chỉ nói ngươi lại thiếu ta một món nợ nhân tình.
Lúc nhất nhất bái phỏng cao thủ ba đại môn phái ở Nam Tuyên phủ, Miêu Nghị chuẩn bị một ít lễ mọn, chuẩn bị lôi kéo quan hệ.
Thế nhưng người ta chỉ tỏ thái độ lạnh nhạt đối với hắn, lễ vật thì nhận nhưng lại không chịu hứa hẹn gì. Nếu không phải là nể mặt Tần Vi Vi, có lẽ không thèm tiếp kiến Miêu Nghị.
Có người nói rõ ràng, Trấn Hải sơn kéo nhân mã của ba đại môn phái xuống ngựa, nếu muốn thân cận với nhau, hy vọng Miêu sơn chủ có thể kịp thời hối cải.
Ý trong lời ấy hết sức rõ ràng, đó là bắt Miêu Nghị phải gạt đệ tử Lam Ngọc môn ở Trấn Hải sơn sang bên, đưa đệ tử ba đại môn phái lên vị trí cao, bằng không không bàn nữa.
Thật ra thì lúc trước Miêu Nghị đưa người của ba đại môn phái xuống, cũng không ngờ rằng sẽ có ngày Lam Ngọc môn bị diệt.
Lúc ấy hắn nâng đỡ đệ tử Lam Ngọc môn cũng là vì lợi ích của mình, mấy đại môn phái đều tranh đoạt lợi ích ở hai phủ cả ngoài sáng lẫn trong tối, không ai có thể lôi kéo hết được. Sau này Miêu Nghị đi Tinh Tú Hải đừng hy vọng mọi người sẽ vây quanh liên thủ với mình, chắc chắn người ta sẽ không coi hắn ra gì.
Cần phải biết ba đại môn phái cũng không chỉ có đệ tử ra sức ở hai phủ, đến khi đi Tinh Tú Hải ngay cả Dương Khánh cũng không thao túng được ba đại môn phái. Nhưng Lam Ngọc môn lại khác, ích lợi của đệ tử Lam Ngọc môn ở Trấn Hải sơn liên quan trực tiếp đến bản thân Miêu Nghị, đến lúc đi Tinh Tú Hải nhất định Lam Ngọc môn phải dặn dò môn hạ đệ tử bảo vệ hắn cho tốt, lúc ấy nên lựa chọn thế nào là rất dễ phán đoán.
Nhưng ai có thể ngờ được Lam Ngọc môn lại đột nhiên bị diệt, làm Miêu Nghị ứng phó không kịp, cũng không thể làm gì được.
Tuy rằng hắn không báo thù cho Lam Ngọc môn, nhưng cũng sẽ không đuổi các đệ tử Lam Ngọc môn khỏi các vị trí ở Trấn Hải sơn. Nếu hắn thật sự làm như vậy, rõ ràng là kẻ tiểu nhân phản phúc vô thường.
Miêu Nghị không phải là chính nhân quân tử, cũng không ngại làm tiểu nhân, nhưng chắc chắn hắn không làm loại tiểu nhân bội tín không có nghĩa khí như vậy.
Kết quả có thể tưởng tượng được, Miêu Nghị phí đi lễ vật mà không được ba đại môn phái cam kết hứa hẹn, rốt cục không lôi kéo được quan hệ, không thu hoạch được gì.
– Được rồi, không cần thiết gặp người cuối cùng.
Miêu Nghị từ một phủ đệ tu hành phía sau núi Nam Tuyên phủ ra ngoài cười, ngăn cản Tần Vi Vi dẫn mình đi gặp người cuối cùng.
Thấy hắn liên tiếp bị người làm mất mặt nhưng vẫn còn cười được, Tần Vi Vi cũng cảm thấy buồn thay cho hắn, lại nghi hoặc hỏi:
– Tới cửa cầu xin người như vậy không giống như tính tình của Miêu đại sơn chủ, có phải là có chuyện gì hay không?
Miêu Nghị cười nói:
– Chuyện ta tới cửa cầu xin người còn ít sao, cũng đã từng cầu nàng không biết bao nhiêu lần, vì cầu nàng suýt chút nữa đã lấy thân báo đáp rồi.
Tần Vi Vi chế nhạo nói:
– Lấy thân báo đáp ngươi chỉ nói ngoài miệng, cũng không thấy ngươi hành động, hôm nay ngươi cho người khác không ít lễ vật, ta giúp ngươi nhiều như vậy dường như chưa hề thu lễ vật của ngươi…
Miêu Nghị đáp lại:
– Không phải nàng vẫn nói chúng ta là bằng hữu sao? Bằng hữu tặng lễ vật sẽ làm tổn thương cảm tình.
Tần Vi Vi lườm hắn một cái, hỏi:
– Thật không đi người cuối cùng sao?
– Không cần, ta không có nhiều lễ vật tặng không cho người ta như vậy, trở về đi thôi, hẳn là phủ chủ cũng sắp xuất phát.
Miêu Nghị khoát tay áo một cái, hai người cùng nhau đi xuống chân núi.
Đi được nửa đường núi, Miêu Nghị bị một vị tiểu thị nữ cản lại, nói là phủ chủ có chuyện tìm hắn, chỉ cho hắn thấy một người.
Chỉ thấy nơi xa trên gò đất, Thanh Cúc đang đưa tay vẫy vẫy, Miêu Nghị nói lời từ biệt cùng Tần Vi Vi, bước nhanh đi tới chỗ Thanh Cúc.
– Ra mắt tiểu cô cô.
Miêu Nghị đi tới trước mặt Thanh Cúc chắp tay hành lễ.
Thanh Cúc liếc nhìn Tần Vi Vi đi xa, lại quan sát Miêu Nghị, âm thầm thở dài một tiếng, ngay sau đó vẫy tay bảo hắn đi với mình, vừa đi vừa cười nói:
– Hôm nay ngươi đã đắc tội với tất cả các lộ sơn chủ, nhưng có vẻ Tần sơn chủ không mấy để ý…
– Tiểu cô cô nói quá lời, ta ở dưới quyền Tần sơn chủ nhiều năm, nàng hiểu rõ ta, biết ta chỉ nói ngoài miệng mà không để trong lòng.
Miêu Nghị cười nói.
Thanh Cúc phì cười một tiếng:
– Chỉ nói ngoài miệng mà không để trong lòng, có quỷ mới tin được ngươi!
Lần này Dương Khánh lại không tiếp kiến Miêu Nghị ở lương đình trên núi, Thanh Cúc dẫn hắn đi tới phủ phủ chủ.
Bên trong phòng khách, Thanh Mai theo hầu ở bên người Dương Khánh.
Miêu Nghị bái kiến Dương Khánh, lại ra mắt vị Thanh Mai Đại cô cô mặt lạnh kia.
Trước kia còn không có gì, hôm nay Miêu Nghị cảm thấy Thanh Mai Đại cô cô này đối với mình càng ngày càng lạnh nhạt. Cũng không biết mình đắc tội nàng chỗ nào, trong lòng cũng cảm thấy chán nản.
Dương Khánh lại lộ vẻ bình thản đưa tay bảo Miêu Nghị ngồi xuống nói chuyện, còn cho Thanh Cúc dâng trà, tiếp theo cũng giống như Thanh Cúc, chế giễu chuyện Miêu Nghị đắc tội chư vị sơn chủ trước đó, cuối cùng ra vẻ thản nhiên hỏi:
– Dường như Vi Vi có vẻ thân thiết với ngươi, các ngươi vẫn giữ liên lạc ư?
Miêu Nghị cười khổ trong lòng, hắn đã hiểu đây mới là nguyên nhân chủ yếu cho đòi mình tới, bèn đáp lại:
– Từ sau khi từ biệt ở Trấn Hải sơn, cũng chưa liên lạc qua lại lần nào, lần này gặp mặt là muốn nhờ nàng giúp cho chút chuyện.
Dương Khánh có vẻ hứng thú nói:
– Có chuyện gì cần tìm nàng giúp? Chẳng lẽ ở hai phủ ngươi còn có thể tìm được người giúp thích hợp hơn cả ta sao?
– Chỉ là chuyện nhỏ nào dám làm phiền phủ chủ.
Miêu Nghị than thở:
– Lần trước phủ chủ dặn dò thuộc hạ phải làm tốt quan hệ với người của ba đại môn phái, thế nhưng thuộc hạ đắc tội với đệ tử ba đại môn phái ở Trấn Hải sơn, nếu tìm tới e rằng bọn họ sẽ không chịu tiếp kiến. Nên thuộc hạ mới nhờ Tần sơn chủ ra mặt dẫn kiến, tưởng ít nhiều gì bọn họ cũng nể mặt một chút.
Thì ra là như vậy! Dương Khánh lập tức hiểu nỗi khổ của hắn, khẽ vuốt cằm. Chuyện này quả thật y không tiện ra mặt, mấu chốt là có ra mặt cũng vô ích, ở hai phủ ba đại môn phái sẽ nể mặt y, nhưng đi Tinh Tú Hải người ta không cần nể mặt. Dù sao ở Tinh Tú Hải gây ra cái gì cũng khó mà biết được, Miêu Nghị tìm Tần Vi Vi ra mặt đúng là thích hợp hơn y.
– Bọn họ có ý kiến gì?
Dương Khánh hỏi.
– Đưa chút lễ vật cho bọn họ không thỏa mãn được khẩu vị của họ. Thứ bọn họ coi trọng chính là lợi ích lâu dài ở Trấn Hải sơn, muốn thuộc hạ đuổi người của Lam Ngọc môn xuống đài.
Dương Khánh liếc hắn:
– Ngươi có đáp ứng không?
Miêu Nghị lắc đầu nói:
– Không có, những người Lam Ngọc môn này theo thuộc hạ xách theo đầu xông pha Vạn Hưng phủ, hôm nay Lam Ngọc môn bị diệt, làm sao thuộc hạ có thể bội tín nghĩa khí.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 13:54 (GMT+7) |