Một quản sự bên trong vừa nhìn thấy, liền bước nhanh đi qua đón chào, chắp tay cười nói:
– Lục phu nhân đã tới.
Mắt nhìn hộp đồ ăn trên tay nàng, biết khẳng định là chuẩn bị cho Vương gia, vội vươn tay đi tiếp.
Chu Ưu Mỹ đưa tay ngăn lại hiển nhiên là muốn tự thân đưa vào, cười nói:
– Vương gia đang ở đâu?
Quản sự trả lời:
– Tại thư phòng.
Chu Ưu Mỹ gật đầu, vừa đi vừa hỏi:
– Chỉ một mình vương gia ư?
Quản sự nói:
– Đại tổng quản cũng ở trong, để tiểu nhân đi vào thông báo một tiếng.
– Không cần!
Chu Ưu Mỹ hơi dừng nhịp bước, khẽ nhíu mày, từ khi vương gia đi Ngưu Thiên Vương phủ vừa về liền giam mình trong thư phòng, nàng đại khái đoán được Đằng Phi đang thương nghị yêu sự gì, bèn khoát tay nói:
– Quên đi, ta tạm không tới làm phiền.
Nói rồi xoay người mà về, đi tới góc rẽ lại đột nhiên ngừng bước chân, rón rén quay trở về.
Quản sự ngạc nhiên, làm gì mà rón rén như ăn trộm vậy?
Chu Ưu Mỹ đã thấp giọng dặn dò nói:
– Đừng nói cho những người khác biết ta tới.
Nói rồi tứ xứ nhìn quanh một chút, bước nhanh tới một tiểu lầu phụ cận.
Quân sự không biết nàng nói thể là có ý gì, mù mờ bước tới góc rẽ, liền thấy tam phu nhân Thẩm Nghi hoàn bội leng keng quang thải chiếu người xách theo hộp đồ ăn đi tới, trong lòng hơi ngơ, lập tức ngấm ngầm cười khổ, thì ra vừa rồi vị kia mới nhìn thấy vị này.
– Tam phu nhân.
Quân sự nghênh tới chào hỏi.
– Vương gia ở đâu?
Thẩm Nghi hỏi một tiếng, đồng dạng ngăn quản sự đang giơ tay muốn nhấc đồ giúp.
Được biết tại thư phòng, Thẩm Nghi đến thẳng mà đi.
Chu Ưս Mỹ tránh tại trên lầu các nghiêng người dòm qua khe cửa sổ, mắt thấy Thẩm Nghi đứng đợi trước cửa thư phòng, quản sự đi vào thông báo.
Rất nhanh quản sự lại đi ra, không biết nói gì cùng Thẩm Nghi, chẳng qua có thể nhìn ra Thẩm Nghi có vẻ không muốn cư thế mà về, sau cùng lại thấy quân sự lần nữa tiến vào thư phòng, đợi đến lúc quản sự lại đi ra, Thẩm Nghi cuối cùng vẫn không thể vào trong, sắc mặt không vui xách theo hộp đồ ăn đi về, quản sự theo phía sau một mặt cười khổ, thỉnh thoảng còn đưa mắt nhìn hướng lầu các bên này.
Khóe miệng Chu Ưu Mỹ nhếch lên một mặt ý cười, có phần tự đắc, may mà mình phản ứng nhanh, quả nhiên đúng là vương gia đang mưu đồ đại sự, không muốn có người làm phiền.
Nàng liền không đi ngay, trong lòng có một ý tưởng, cứ thế ngồi đợi trên lầu các.
Đợi một hồi, gần nửa ngày trôi qua, liền gặp một đai đội người đến, đại phu nhân, nhị phu nhân, tứ phu nhân, ngũ phu nhân, có thể có tư cách tiến đến nơi này hầu như chẳng thiếu một ai. Nhìn từng người tới, lại nhìn từng người đi, lại chẳng ai có thể tiến vào thư phòng, Chu Ưu Mỹ trên lầu các tâm tình rất tốt, nàng đều có thể tưởng tượng ra Đằng Phi chính đáng. Suy tính đại sự bị liên tiếp quấy rầy sẽ có tâm tình như thế nào.
Đúng như nàng sở liệu, sắc mặt Đằng Phi trong thư phòng đích xác không dễ nhìn, từng người tới rồi đi, thấy người khác tới đều không nguyện lạc hậu, muốn làm cái gì trong lòng hắn rõ mười mươi, chỉ là tranh sung hiển ân cần mà thôi, hắn cũng không bài xích cạnh tranh, nhưng mà không một ai biết phân nặng nhẹ, cả chút ánh mắt kia đều không có, liều có làm nổi chu mẫu Đằng gia?
Cảm giác không thoải mái tạm thời ấn xuống, tiếp tục thương nghị sự vụ cụ thể với Đằng Trung.
Sau một phen tính toán cân nhắc, Đằng Trung không thể không nhắc nhở nói:
– Vương gia, một khi sự phát, tính mạng Lệ phi sợ là không giữ được.
Đặt tay lên án, Đằng Phi đứng dậy, khẽ thở dài một tiếng nói:
– Ngưu Hữu Đức không tự thân làm việc này chẳng phải là hy vọng ta đi ra bối hắc oa (đỡ đạn thay)? Loại chuyện này sao giấu qua tai mắt Thanh chủ tại Thiên cung, hắc oa này ta không gánh cũng phải gánh, tóm lại sự tình làm sạch sẽ chút, đừng lưu lại đằng chuôi trực tiếp nào là được.
– Tuân mệnh!
Đằng Trung gật đầu ứng một tiếng. Đằng Phi tạm thời giải quyết xong chính sự, vòng qua bàn án, đột nhiên “Di” một tiếng, nói:
– Lục phu nhân hình như không qua đây gom náo nhiệt?
Đằng Trung:
– Đúng vậy!
Đằng Phi trầm mặc, gật gật đầu.
Nhưng lúc hai người vừa ra khỏi thư phòng, liền thấy cửa lầu các nơi không xa chợt mở ra, Chu Ưu Mỹ xách theo hộp đồ ăn mỉm cười đi tới:
– Vương gia bận đã hơn nửa ngày, không ngại nghỉ ngơi một chút, thiếp thần hầm chút canh, mời vương gia nếm thử.
Đằng Phi khẽ cười, cùng đi theo hướng đình tử gần đó ngồi xuống, hỏi:
– Ngươi qua đây lúc nào?
Chu Ưu Mỹ một bên lấy ra bát canh trong hộp dâng lên, một bên nói:
– Sớm đi qua, thấy vương gia đang bận, thiếp thân không dám quấy rầy, một mực ngồi bên đó chờ đợi, vương gia nếm thử xem mùi vị thế nào.
Đằng Trung đứng nghiêm bên cạnh, yên lặng không nói, tâm lý thầm thì lời này không nghi ngờ là vừa đá vừa giẫm mấy vị trước đó, hiện vẻ bọn họ càng không hiểu chuyện.
Quả nhiên Đằng Phi cười lên gật gật đầu, uống bất canh, phát hiện độ ấm rất thích hợp, không quá nóng cũng không quá nguội, có thể thấy nữ nhân này bỏ tầm tư không nhỏ, mặc dù hắn biết ý tưởng của nữ nhân này không khác mấy người kia là bao, nhưng dụng tâm hành sự vẫn là có cao có thấp, vừa nhìn hiểu ngay.
Lặng lẽ uống xong bát canh, thả xuống khay, Chu Ưu Mỹ còn muốn múc thêm cho hắn. Đằng Phi đưa tay ngăn trở, nói:
– Bắt đầu từ hôm nay, ngươi dời từ viện tử bên kia sang chủ trạch, sau này gia sự trong nhà do ngươi quản.
Leng keng! Thìa bông rớt vao trong chén, Chu Ưu Mỹ một tay bụm miệng, xoay người qua đi, ánh măt lóe lên, đè ra nước mắt, bắt đầu khóc nức nở, bờ vai thơm khẽ run rẩy.
Đằng Phi đưng dây phũ bả vai nàng.
– Làm sao vậy, đang yên đang lành tự nhiên khóc cái gì?
Chu Ưu Mỹ nghẹn ngào lắc đầu nói:
– Thiếp thân cao hứng.
Cái này ngược lại là nói thật.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 37 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 13:49 (GMT+7) |