Bốn người tiếp tục bay đi, người thu lấy Bích Nguyệt đồng thời liên hệ phủ Tổng đốc, báo đã không chế được Bích Nguyệt.
Điều này đúng là ý của Miêu Nghị, Miêu Nghị nhận được Diêm Tu bẩm báo, cũng thấy kinh hãi, lập tức thông báo bốn người chú ý tới Bích Nguyệt, nếu Bích Nguyệt ngoan ngoãn trở về thì thôi, nếu có bất kỳ điểm khác thường nào lập tức bắt lấy, còn bảo chú ý bắt sống.
Miêu Nghị cũng không biết Bích Nguyệt có vấn đề không, thuần túy là đề phòng vạn nhất. Nếu không có vấn đề gì, khi trở về đương nhiên có thể giải thích rõ với Bích Nguyệt, sẽ không có hiểu lầm gì, có thể nói là đề phòng tai họa.
Đồng thời Miêu Nghị cũng khẩn cấp thông báo cho Hạo Đức Phương, để Hạo Đức Phương phái binh kiểm tra chặt chẽ tinh môn ra vào tinh vực, mặc dù biết loại kiểm tra này chưa hẳn hữu dụng với người như Hùng Kỳ và Yêu tăng Nam Ba, hắn vẫn không thể không làm.
Hạo Đức Phương vừa nghe tới Yêu tăng Nam Ba, giật mình, hỏi hăm sao biết?
Miệu Nghị chỉ có thể nói nhận được báo cáo, ngôn từ hàm hồ, không nói rõ.
Nhưng Hạo Đức Phương cũng không dám khinh thường, biết Miêu Nghị sẽ không đùa với hắn chuyện này, lập tức khẩn cấp tăng số nhân mã.
Không bao lâu sau, Diêm Tu và Yến Bắc Hồng cùng nhau chạy tới đuổi kịp bốn người.
Thấy bốn người không có vấn đề gì, Diêm Tu thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn và Miêu Nghị đều lo lắng bốn người này có vấn đề gì, để bốn người phòng bị bắt lấy Bích Nguyệt cũng là chuyện bất đắc dĩ phải dùng, dù sao bên người Bích Nguyệt cũng không còn ai khác.
Cho dù thấy bốn người không có gì khác thường, nhưng trên đường về Diêm Tu vân lưu tâm bốn người.
Mà gần như đồng thời lúc này, trên tinh cầu nào đó, thủ hạ ẩn giấu của Hùng Kỳ cũng đang nhanh chóng rời đi. Hết cách rồi, có nhiều người như vậy rơi vào tay Ngưu Hữu Đức, lo rằng bị Ngưu Hữu Đức cạy miệng, bị nhân mã Thiên Đình một lưới bắt hết, không thể không khẩn cấp dời đi, tìm nơi ẩn thân khác.
Phủ Tổng đốc U Minh, Miêu Nghị chắp tay đứng trên bậc thang đại điện nghị sự. Dương Triệu Thanh khoanh tay đứng một bên.
Mô Dung Tinh Hoa đứng trên quảng trường đi qua thấy vậy, không thể làm như không thấy.
Sau khi lại đây chào, Mộ Dung Tinh Hoa thuận miệng chào hỏi một câu:
– Đại nhân, không biết khi nào phu nhân quay về.
Miêu Nghị đứng trên cao nhìn xuống cười, không muốn đề cập tới chuyện Vân Tri Thu đi nào nào, khi nào về, đổi chủ đề:
– Phu nhân không ở không phải là cảm thấy chán chứ? Mộ Dung, nghe ta nói này, người trong tu hành cũng là người, cũng có thất tình lục dục, một mình ngươi ở vậy cũng không phải là tốt, có suy nghĩ tới việc tìm người thích hợp không?
Mộ Dung Tinh Hoa nghe vậy thấy giật mình, bởi vì Vân Tri Thu nửa thật nửa giả nói chuyện tương tự với nàng, cũng không hề coi nàng là người ngoài, muốn nàng làm thiếp cho đại nhân, giờ Miêu Nghị nhắc tới, nàng cho rằng Miêu Nghị động lòng muốn nạp nàng làm thiếp, hai tai có chút nóng lên.
– Thân tàn hoa bại liều, nào có người coi trọng ta. Mộ Dung Tinh Hoa cố gắng bình tĩnh, mỉm cười – Lại nói lời này.
Miêu Nghị lắc đầu, quay đầu lại hỏi Dương Triệu Thanh:
– Ngươi hiểu đạo lý. Mộ Dung còn nói mình là tàn hoa bại liễu, có đúng không?
Dương Triệu Thanh không nhịn được cười nói:
– Đương nhiên không phải, là sen trắng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn mới đúng, bao nhiều người muốn trèo cao mà không nổi ý chứ. Theo ta được biết, bên Thiên Sách phủ có không ít tướng lĩnh đem lòng ái mộ Mộ Dung đại nhân, chỉ là Mộ Dung đại nhân không để ý tới mà thôi.
Mộ Dung Tinh Hoa cười khổng nói đúng là có chuyện này, có không ít người theo đuổi nàng. Nhưng nàng hiểu rõ trong lòng, có thể chính mình có chút sắc đẹp, nhưng dù sao chính mình dù sao cũng từng bị Tào Vạn Tường bỏ, từng có quá khứ như vậy, có mấy người có thể thật lòng cười nàng làm vợ, đối phương không phải là không tìm được nữ nhân xinh đẹp, nói trắng ra là còn không phải vừa ý việc nàng ở trong phủ Tổng đốc, quan hệ của nàng với Tổng đốc phu nhân, Thiên Đình đại nhân, muốn mượn lực để tiến lên thôi.
Trong lòng nàng cũng hiểu rõ, chỉ cần mình gả ra ngoài liền như danh hoa có chủ, thân phận đối phương nếu không thích hợp, chỉ e không tiện tiếp tục ở trong phủ Tổng đốc, một vài chuyện trong phủ Tổng đốc không tiện tiết lộ ra ngoài.
– Chính là vậy!
Miêu Nghị cười nói:
– Mộ Dung, coi trọng ai cứ nói, tự ta sẽ làm mối cho ngươi, nhất định sẽ thúc đẩy chuyện tốt cho ngươi!
Mộ Dung Tinh Hoa lúc này mới biết mình cả nghĩ quá rồi, đối phương muốn mai mối nhìn mình, vội vàng giương mắt nhìn Miêu Nghị, tâm tình trong lòng vô cùng phức tạ, mỉm cười nói:
– Ý tốt của đại nhân thuộc hạ nhớ kỹ, ngài đúng là người tốt… Đại nhân nếu cảm thấy ta không hợp ở trong phủ Tổng đốc vậy ta rời ra ngoài là được.
Câu sau cùng cử chỉ có vẻ như đang hờn dỗi đùa giỡn. Miêu Nghị vội vã xua tay:
– Mộ Dung, ngươi đừng nói linh tinh, ta cũng không có ý đuổi ngươi đi, chỉ là hy vọng ngươi có cuộc sống tốt, con đường tu hành chậm chạp, dài dằng dặc, không ai làm bạn, không cô quạnh!
Đúng lúc này, Dương Triệu Thanh ở bên nhắc nhở một câu:
– Đại nhân, về rồi. Miêu Nghị giương mắt nhìn về phía cửa, híp mắt lại, chỉ thấy Diêm Tu và Bích Nguyệt trải qua kiểm tra đứng song song, phía sau có bốn người đồng thời đi tới nơi này.
Về phần Yến Bắc Hồng cũng không tới nơi này, sau khi tiến vào U Minh chỉ địa cùng đám người Diêm Tu liền rời khỏi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 34 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 13:51 (GMT+7) |