– Ta nói này phu nhân, chẳng lẽ ngươi thật cho rằng sau khi ta theo đại nhân mới gặp phải nguy hiểm? Trước lúc theo đại nhân, ngươi tưởng ta trong tình thế không chút bối cảnh bò lên vị trí thiên tướng Thiên phố không phải trải qua chuyện gì mạo hiểm? Lúc đại nhân còn là thiên tướng, ta cùng hắn tới Đàng âm sơn chấp hành nhiệm vụ, vì thượng vị, chẳng phải ta đã mạo hiểm hạ sát thủ với đại nhân. Bởi thế mới nói, bình thường ta cũng không phải hạng người gan bé sợ chuyện, chỉ là có đôi lúc phải nhìn sự mạo hiểm đó có đáng hay không, chỉ cần đáng, nên mạo hiểm là vẫn phải mạo, thuận lợi đắc vị, thiên hạ này nào có chuyện tốt tự dưng rơi xuống thế. Cho dù ngươi ngẩn tại vị trí này chẳng làm gì đắc tội ai, mặt dưới vẫn có người chê ngươi ngăn đường, muốn lật ngươi đi, hoặc là nhìn vừa mắt tư sắc của phu nhân ngươi nên mới xử lý ta để dễ bề chiếm đoạt, làm gì có chuyện nào là thuận buồm xuôi gió.
Thấy hắn lôi mình vào, lại còn nói chuyên tục tĩu như vậy. Tuyết Linh Lung nhịn không được phun một tiếng:
– Thôi đi. Ta nghĩ thế chẳng phải cũng là lo lắng cho ngươi.
– Ha ha, lo lắng cũng vô dụng!
Từ Đường Nhiên tựa bên thành hồ, ngẩng đầu nhìn lên khung đỉnh, cảm thán nói:
– Trước lúc đi theo đại nhân, bò lên sao mà gian nan, uổng làm tiểu nhân cũng phí công, đi theo đại nhân rồi, bò càng lúc càng nhanh a! Ngươi không lăn lộn trong Thiên Đình nên không hiểu được, hưởng qua cam điềm, lại để ta súc tới một bên chịu người mắt lạnh, cảm giác không dễ chịu chút nào, không quay lại được nữa rồi. Giờ điều ta cần làm là sắp xếp ổn thỏa cho ngươi trước, thế cục này thế cục kia quá rắc rối, Từ mỗ năng lực có hạn, xem không hiểu, Từ mỗ người chỉ biết một điểm, với tính tình kia của đại nhân, nơi này sớm muộn sẽ trở thành nơi thị phi, ngươi phải tránh đi một thời gian.
Đây cũng xem như là thu hoạch sau nhiều năm hắn thúc ngựa đi theo bên người Miêu Nghị, giỏi ở suy đoán tâm tư Miêu Nghị, đối với tính tình của Miêu Nghị sợ rằng còn rõ hơn cả Vân Tri Thu.
Tuyết Linh Lung cắn môi nói:
– Ngươi đều không sợ, ta thì sợ cái gì, ta không đi.
Từ Đường Nhiên nghiêng đầu nhìn sang:
– Chuyện không đơn giản vậy đâu. Ta một mình ở bên này, nếu thực sự không được còn có thể nghĩ cách tránh né, ngươi ở chỗ này chẳng những không thể giúp ta, ngược lại khả năng sẽ trở thành vướng víu, sẽ liên lụy ta, nếu thật muốn tốt cho ta, thì ngươi đi trước, đợi phong thanh qua rồi lại tính.
Tuyết Linh Lung im lặng, lại lặng lẽ ỷ ôi trên vai hắn:
– Ngươi muốn đưa thiếp đi đâu?
Từ Đường Nhiên nhắm mắt. Hơi mang mấy phần thâm trầm, buồn bã nói:
– Đi Thiên vương phủ làm bạn với Ngưu phu nhân, ngẩn trong Thiên vương phủ nhất định an toàn. Như quả ta thật xảy ra chuyện, phu nhân cũng không cần lưu luyến, nếu đã lên chiếu bạc, thắng thua đều do mệnh, đến lúc đó ngươi tìm người nào tốt mà gả, đừng ở góa vì ta, bằng tư sắc của phu nhân, người lui tới trong Thiên vương phủ đều hiển quý, lại có Ngưu phu nhân phối hợp. Không sợ tìm không được người nào xưng đáng, chắc rằng cuộc sống tương lai cũng vô lo vô nghĩ, xem như đời này Từ mỗ không phụ ngươi.
– Ngươi nói bậy bạ cái gì!
Tuyết Linh Lung tức giận liên tục đấm hắn mấy quyền. Kết quả lại bị bắt lấy tay, cầm đưa ra mặt nước, trực tiếp lật người lên thành ao chính pháp ngay tai chỗ…
Dương Triệu Thanh vội vã đi về trong phòng chợt hơi dừng bước, lần này đặc ý nghiêng đầu ra hiệu với Lâm Bình Bình đang bồi Phi Hồng, tỏ ý Lâm Bình Bình lui xuống.
Lâm Bình Bình ngồi quỳ canh sạp mềm biết nam nhân mình khẳng định có chuyện muốn nói với đại nhân mà không tiện để nàng nhìn thấy, vội vàng nhấc váy đứng dậy cáo lui.
– Bình Bình tỷ, ta tới chỗ ngươi ngồi nhé.
Phi Hồng phía đối diện bàn án lập tức lật tay làm phép dập tắt than lửa lò trà, cùng theo nhấc váy đứng dậy. Vãn lấy cảnh tay Lâm Bình Bình, cùng nhau bước nhanh rời đi.
Không còn người khác, Dương Triệu Thanh đi vào gian trong đứng ở sau lưng Miêu Nghị chắp tay nói:
– Đại nhân.
Miêu Nghị vẫn nhắm mắt đứng trước bức họa kia, nhàn nhạt nói:
– Nếu xử lý người đó, sợ là nữ nhân kia sợ sẽ có điều phát giác, cùng lúc giải quyết cả hai, làm sạch sẽ chút.
Dương Triệu Thanh:
– Chắc không cần động tới nữ nhân kia. Từ Đường Nhiên đã trở về tổng trấn phủ.
– Hả!
Miêu Nghị đột nhiên trợn mắt xoay người, trong mắt hơi mang kinh ngạc, hỏi:
– Chẳng lẽ Từ Đường Nhiên cự tuyệt?
Trong mắt thậm chí có phần kinh hỉ.
Không sai, đây đều là bố cục mà hắn bày ra để dò xét Từ Đường Nhiên, kỳ thực hắn không muốn làm vậy, trước kia cũng chưa từng nghĩ sẽ làm. Rốt cuộc Từ Đường Nhiên trước yên sau ngựa theo hắn nhiều năm vậy rồi, không quản lúc nào đều một mực đứng về phía hắn. Không có công lao cũng có khổ lao.
Nhưng Dương Khánh không cho là như thế, Dương Khánh cho là, thời khắc này cần bài trừ hết thảy ẩn hoạn bên người, đối thủ không tầm thường, không qua loa được, nhượng ngoại tất trước an nội, nếu không chỉ cần bước sai một bước, có khả năng thua cả bàn cờ, đối thủ sẽ không cho hắn cơ hội ngóc đầu dậy, từ xưa tới nay chuyên đảo dưới vết đao của người canh mình nơi nơi đều có, mà Từ Đường Nhiên là tiểu nhân mà mọi người đều biết, là đối tượng dễ bị lợi ích sai khiến, rất dễ bị người nhắm vào, bởi thế Dương Khánh muốn Miêu Nghị an bài một trận dò xét, nếu không được thì trực tiếp trừ đi!
Miêu Nghị phải đấu tranh rất gian nan mới làm ra quyết định này, không thể không thừa nhận lời Dương Khánh nói rất có đạo lý, nếu Từ Đường Nhiên thật dễ dàng bán rẻ mình như thế, không bằng sớm kết liễu, thế nên mới có bố cục kia.
Dương Triệu Thanh nói:
– Mời đại nhân xem!
Nói rồi tiện tay ném ra một cổ thi thể, thất khiếu đổ máu, mặt mày thậm đen, tròng mắt trợn trừng, tâm tạng bị bổ một vết đao, đã chết từ thủa nào.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 27 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 13:51 (GMT+7) |