Bà chủ mới mặc kệ hắn nói cái gì, không có chuyện gì quan trọng thì không cho phép Miêu Nghị đi ra, cũng không cho bất cứ kẻ nào quấy rầy Miêu Nghị, kể cả nàng.
Bà chủ tự mình canh giữ tĩnh thất phòng tu hành, tự mình hộ pháp cho Miêu Nghị, Thiên Nhi, Tuyết Nhi và Diêm Tu đến báo cáo công việc, nàng cũng xem qua sau đó mới đưa cho Miêu Nghị quyết định, tóm lại nàng cường lực bức bách Miêu Nghị tu hành.
Cũng có thời điểm Miêu Nghị phải lộ diện, đó là vào nửa tháng sau, người Thần Lộ Ngọc Đô Phong tới, hành tẩu Phong Trạch và Nhạc Thiên Ba mang theo pháp chỉ thăng chức Miêu Nghị làm cung chủ Nhật Hành Cung. Đồng thời còn mang pháp chỉ của Tiên Thánh Mục Phàm Quân từ Thiên Ngoại Thiên ban hôn cho Miêu Nghị và bà chủ, hai người sẽ thành hôn vào ngày hoàng đạo một tháng sau.
Thiên Nhi, Tuyết Nhi dự thính hưng phấn không thôi, đại nhân lại thăng quan, còn được ban hôn.
Sau khi Phong Trạch rời đi, Miêu Nghị nói với bà chủ.
– Ta đi Mộc Hành Cung một chuyến.
Bà chủ liếc mắt nói:
– Không nhân cơ hội hiện tại chẳng có người quấy rầy tăng tu vi, chạy lung tung làm gì?
Miêu Nghị thở dài:
– Nhật Hành Cung là địa bàn của cung chủ Mộc Hành Cung Trình Ngạo Phương, ta đi Nhật Hành Cung không khác gì chiếm địa bàn của nàng, Trình Ngạo Phương đối đãi ta không tệ, ngươi cũng đi theo ta một chuyến cho nàng đủ mặt mũi, cũng không nên tận lực kết thù với người ta.
Bà chủ nghe vậy gật đầu, nàng không nói gì nữa, nàng cùng hắn rời khỏi Trấn Nhâm Điện…
Có một số việc không phải ngươi nể tình thì người ta bỏ qua, cho dù Trình Ngạo Phương biểu hiện nói không có gì nhưng nội tâm hậm hực có thể nghĩ. Nhạc Thiên Ba cũng giải thích với nàng, đây là ý của Thiên Ngoại Thiên, Miêu Nghị ngươi chiếm địa bàn hai cung, còn chọc một cước vào Mộc Hành Cung.
Trình Ngạo Phương bất đắc dĩ mới giao Nhật Hành Cung ra, trong nội tâm phiền muộn gần chết, một tay kéo Miêu Nghị tới, kết quả lại làm áo cưới cho Miêu Nghị.
Miêu Nghị cũng chỉ có thể làm như vậy, mang bà chủ đến nhận lỗi, hắn cũng không có biện pháp cự tuyệt an bài của Thiên Ngoại Thiên, bởi vì nhược điểm của mình nằm trong tay Mục Phàm Quân.
Sau khi ra khỏi Mộc Hành Cung, hắn gọi Dương Khánh tới gặp.
Trên chính sảnh, hai người ngồi song song nhau, Dương Khánh đi vào bái kiến, qua vài câu khách sáo Miêu Nghị quay về chuyện chính.
– Dương Khánh, bổn tọa đã thăng nhiệm cung chủ Nhật Hành Cung, sắp tới phải đi nhậm chức, ngươi có thể nguyện đi theo ta hay không?
– …
Dương Khánh lập tức há hốc mồm, nội tâm hô to, đây là thế đạo gì, tên điên sắp thăng chức? Dẫn ra chuyện lớn như thế còn thăng quan, có cho người khác sống hay không?
Sau khi suy nghĩ một lúc, Dương Khánh chắp tay nói:
– Ty chức năng lực có hạn, tâm tính lười biếng, không muốn chạy ngược chạy xuôi, muốn tiếp tục lưu lại Mộc Hành Cung, nếu có khả năng đại nhân nói tốt cho ty chức vài câu, lại cho ty chức vị trí điện chủ một điện trong Mộc Hành Cung, ty chức vô cùng cảm kích.
Hắn không muốn vị trí tổng quản lưỡng điện gì đó, dù sao chỉ có chỗ tốt một điện. Chủ yếu hắn thật tình không muốn đi theo Miêu Nghị, hắn bị Miêu Nghị dọa sợ, vị chủ nhân này có quá nhiều nhân tố nguy hiểm, đi theo hắn cũng làm bạn với nguy hiểm, hiện tại thế cục mới an ổn lại, nếu có thể hắn cũng muốn ngồi lên vị trí điện chủ.
Bà chủ cùng ngồi bưng nước trà từ từ uống, cũng không lên tiếng, nàng nghe ra Dương Khánh không muốn tiếp tục đi cùng Miêu Nghị, muốn xem Miêu Nghị xử lý như thế nào.
Tới lúc này nàng cũng dần dần hiểu tình huống cấp dưới của Miêu Nghị, cũng tiếp xúc Dương Khánh vài lần, biết rõ vị này là người thông minh, cũng cho rằng Miêu Nghị đào Dương Khánh từ Nam Tuyên Phủ là đào đúng. Loại người tài giỏi như thế giữ bên người có đại dụng, tuy trình độ trung tâm không bằng Diêm Tu… Nhưng một trăm Diêm Tu lại không bằng một Dương Khánh. Có thể khống chế và quản lý đại cục diện, giữ người này bên cạnh sẽ giảm bớt rất nhiều thời gian và tinh lực, càng có thể an tâm tu hành.
Hôm nay xem ra Miêu Nghị cũng chưa dùng người ta thật tốt, Dương Khánh không muốn đi theo Miêu Nghị, nàng muốn xem Miêu Nghị giải quyết ra sao.
Miêu Nghị cười nói:
– Dương tổng quản không cần khiêm tốn, người tài giỏi luôn có nhiều việc cần làm. Như vậy đi, ngươi theo ta đi Nhật Hành Cung, tiếp tục đảm nhiệm chức tổng quản Nhật Hành Cung, cho ngươi thu hoạch lưỡng điện, bổn tọa lại trực tiếp đề bạt Tần Vi Vi làm điện chủ, ngươi thấy thế nào?
Dương Khánh im lặng, nói không động tâm là giả, hắn ở chỗ này chỉ lấy chỗ tốt một điện, đi Nhật Hành Cung có thể cầm lưỡng điện. Con gái lại có thể trở thành điện chủ, tương đương phụ nữ bọn họ có chỗ tốt ba điện. Cần biết Tần Vi Vi hôm nay mới có tu vi Thanh Liên, trực tiếp đặc biệt đề thăng làm điện chủ, như vậy ít phấn đấu bao nhiêu năm? Dù không vì mình, hắn cũng động tâm thay con gái.
Hắn rất xoắn xuýt, không thể không cân nhắc lợi hại, hắn cẩn thận suy nghĩ nên lên tiếng:
– Đại nhân, có thể cho ty chức thời gian một ngày suy nghĩ hay không?
Miêu Nghị vung tay lên, trực tiếp đánh nhịp:
– Chuyện tốt như thế người khác cầu còn không được, không có gì cân nhắc, Trình Ngạo Phương đã có công văn thả người rồi, cho ngươi thời gian mấy ngày chuẩn bị, mười ngày sau theo bổn tọa đi Nhật Hành Cung tiền nhiệm, cứ quyết định như vậy đi.
“…”
Dương Khánh á khẩu không trả lời được, ta chưa đồng ý mà ngươi đã mang ta theo, còn tìm ta thương lượng làm cái rắm gì?
Dương Khánh cáo lui ra ngoài, Miêu Nghị vỗ tay lên bàn trà, nội tâm khó chịu, nói:
– Dương Khánh, muốn biến hắn thành tâm phúc thật khó khăn, luôn luôn có ý định của mình, cho hắn chỗ tốt, hắn còn không thức thời.
Bà chủ cũng không ngờ Miêu Nghị lại dùng thủ đoạn cường ngạnh bức bách người ta, hoàn toàn là bộ dáng ngươi không đi cũng phải đi, ngươi đi cũng phải đi. Bà chủ thả chén trà xuống và nói:
– Ngưu Nhị, ngươi nghĩ nhiều, không đáng tức giận vì việc này, đây là chuyện thường tình mà thôi, người càng thông minh suy nghĩ càng nhiều, loại người này ngươi muốn hắn ngu trung giống Diêm Tu là không thể nào, ngươi phải nghĩ nên khống chế thế nào.
– Ngươi cũng nên thay đổi cách suy nghĩ một chút, bằng năng lực của hắn hôm nay không nhất định phải đi theo ngươi mới sống được, chỉ cần không phải vận khí quá kém, loại người này sớm muộn gì cũng xuất đầu, cho nên là ngươi đang cầu hiền, không phải hắn cầu ngươi, ngươi tức giận làm gì?
Nghe nàng nói như vậy, tâm tình Miêu Nghị thả lỏng một ít.
– Đừng nghĩ, đi tu luyện đi.
Bà chủ dặn dò một câu, nàng đứng lên phân phó:
– Tuyết Nhi, ngươi trông chừng đại nhân tu hành, đừng cho hắn đi dạo. Thiên Nhi, ngươi theo ta đi Đông Lâm Phủ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 13:53 (GMT+7) |