– Phu nhân của ta Vũ Quần Phương!
Trình Diệu Uy lạnh nhạt trả lời.
Tiễn Tử Phụng xoay tay lại chỉ hướng cung điện ở đỉnh núi.
– Nhị vị thông báo từ bên ngoài cửa cung đi.
Hai vợ chồng lập tức phi thân bay lên, rơi xuống bên ngoài cửa cung trên đỉnh núi, ngắm nhìn bốn phía, trong lòng hai người cũng không khỏi khen ngợi, nơi này đúng là vùng đất linh thiêng, trong sa mạc bình thường sao có thể thấy loại tình cảnh này, nói là nhân gian tiên cảnh cũng không quá đáng. Làm sao nơi tốt nào cũng bị người phía chính phủ sáu nước chiếm lấy, không tới phiên bọn họ.
Sau khi tự giới thiệu, thủ vệ quay đầu lại quát gọi. Một cung nữ tiến đến, dẫn hai vợ chồng vào cung.
Vừa vào thâm cung, hai người vẫn luôn cảnh giác bốn phía lập tức phát hiện ra Trình Ưng Vũ, thấy nữ nhi của mình đang quét sân, nhất tề sửng sốt, Vũ Quần Phương quát lên:
– Ưng Vũ.
Trình Ưng Vũ cũng nhìn thấy bọn họ, ném cây chổi thật nhanh chạy tới, ai ngờ trên không trung lao xuống một người, một gã Hành tẩu thủ vệ cấm cung lạnh lùng nhìn Trình Ưng Vũ.
Trình Ưng Vũ khẽ lùi bước, nhìn về phía phụ mẫu của mình.
Cung nữ đi phía trước dừng bước xoay người, ôn nhu nói:
– Nhị vị, mời đi theo ta.
Vũ Quần Phương hô:
– Ưng Vũ, ngươi không sao chứ?
– Mẹ, con không sao.
Trình Ưng Vũ lắc đầu trả lời.
– Đi gặp Miêu điện chủ trước đã rồi nói.
Thấy nữ nhi không có chuyện gì, Trình Diệu Uy thúc dục phu nhân của mình.
Ở chỗ này trước khi chưa biết chuyện rõ ràng, hắn cũng không dám làm loạn, danh tiếng của Miêu tặc không nhỏ, tin đồn có liên quan đến Miêu tặc ở Lưu Vân Sa hải dĩ nhiên ít nhiều cũng có tin tức, vị Miêu tặc này hiện giờ kiêm nhiệm hai điện không nói, cộng thêm là Chấp sự cung vàng điện ngọc Thần Lộ Ngọc Đô Phong kiêm Hành tẩu Mộc Hành cung, quyền thế có thể nói không nhỏ.
Một nhà ba người cứ như vậy lưu luyến tạm thời chia lìa, Trình Ưng Vũ dưới sự cưỡng bức của vị Hành tẩu ở đây, lại đàng hoàng nhặt chổi lên tiếp tục làm công việc của mình.
Vợ chồng Trình Diệu Vũ được dẫn vào hoa viên tạm thời chờ chực, cảnh tượng xinh đẹp trong hoa viên làm người ta nhìn cũng ngất ngây, Vũ Quần Phương âm thầm truyền âm nói:
– Nơi này thật sự xa hoa.
Trình Diệu Vũ âm thầm hừ lạnh, truyền âm trả lời:
– Không biết vận dụng bao nhiêu công tượng xây dựng mà thành, cũng là mồ hôi nước mắt nhân dân!
Không đợi quá lâu, Miêu Nghị dẫn hai thị nữ của Diêm Tu tới.
Miêu Nghị vừa đi vào đình, hai vợ chồng đồng loạt sửng sốt, Trình Diệu Vũ cau mày nói:
– Yến Bắc Hồng?
– Những gì đại đương gia nghe được đều là lời đồn đãi, bổn tọa là Miêu Nghị!
Hai vợ chồng nhất thời mê hoặc, Miêu Nghị lại đưa tay mời nói:
– Ngồi xuống nói chuyện!
Sau đó tự mình ngồi xuống trước, nhìn hai vợ chồng lục tục ngồi xuống, khẽ mỉm cười:
– Không ngờ Trình phu nhân cũng tới đây.
Vũ Quần Phương chắp tay hỏi:
– Miêu điện chủ, không biết tại sao lại bắt con gái của ta? Chẳng lẽ còn băn khoăn chuyện trước kia?
Miêu Nghị cười ha hả:
– Chuyện nói đến đây, bổn tọa cũng muốn hỏi nhị vị một chút, lúc đầu ta thả nữ nhi của các ngươi, các ngươi còn thiếu bổn tọa một món nợ nhân tình chưa trả, lệnh nữ vì sao còn gây khó khăn cho bổn tọa, lá gan không nhỏ, muốn đưa bổn tọa vào chỗ chết không nói, còn muốn bổn tọa quỳ xuống gọi nàng là bà cô, quả thực càn rỡ cực kỳ! Bổn tọa muốn hỏi nhị vị chuyện này là đạo lý gì?
Lời này vừa nói ra, Thiên Nhi, Tuyết Nhi và Diêm Tu đều mắt lạnh nhìn về hướng hai vợ chồng.
Hai vợ chồng nhìn nhau, dường như có chút không tin.
Miêu Nghị nhìn ra hai người không tin, nghiêng đầu nói:
– Đưa Trình Ưng Vũ đến đây, để chính nàng nói cho cha mẹ nàng biết là chuyện gì xảy ra, tránh cho nói bổn tọa cố ý tìm phiền toái.
Diêm Tu nhanh chóng rời đi, chỉ chốc lát sau đã dẫn Trình Ưng Vũ tới.
Miêu Nghị bưng chén trà chậm rãi nói:
– Trình Ưng Vũ, ngươi làm thế nào rơi vào trong tay bổn tọa, tự ngươi nói cho cha mẹ ngươi biết đi.
Trình Diệu Uy trầm giọng nói:
– Chuyện gì xảy ra?
Nếu đối phương dám đối chất như vậy, hắn tin là nữ nhi của mình thật sự muốn chết.
Trình Ưng Vũ nhất thời khúm núm thuật lại tình huống lúc đó, nhưng có một số việc tránh không nó, chỉ nói là Miêu Nghị giết người của nàng.
Miêu Nghị dĩ nhiên sẽ giúp nàng nhắc nhở:
– Trình cô nương, nói chuyện bằng lương tâm, lúc ấy ta từ dưới biển chui ra, thuần túy là ngẫu nhiên gặp được, các ngươi đột nhiên xuất thủ, bổn tọa dĩ nhiên phải tự vệ. Bổn tọa cũng liên tục nói với ngươi, nói không muốn so đo, nói ngươi không phải đối thủ của ta, thậm chí khi ngươi dùng pháp bảo vây khốn bổn tọa, bổn tọa còn nói cho ngươi một cơ hội, kêu ngươi dừng tay. Ai ngờ ngươi chẳng những không chịu thu tay lại, ngược lại làm trầm trọng thêm. Muốn bổn tọa quỳ xuống gọi ngươi là bà cô. Bổn tọa há có thể chịu vũ nhục như vậy, không thể làm gì khác hơn là xuất thủ dạy dỗ, nếu không phải nể mặt Trình Đại đương gia, hiện tại ngươi đâu còn mạng sống? Trình cô nương, những thứ này vì sao ngươi không đề cập tới?
Lúc này bọn người Diêm Tu mới biết Miêu Nghị vừa đến Lưu Vân Sa hải, không biết đại nhân chạy đến đó làm gì.
Vũ Quần Phương nhìn nữ nhi hỏi:
– Có chuyện này không?
Trình Ưng Vũ bĩu môi, không lên tiếng, coi như là chấp nhận.
Cát phỉ để làm chi? Vốn chính là làm ra một số chuyện giết người cướp của. Cho dù không thù oán với Miêu Nghị, nàng chỉ cần có nắm chặt sẽ không bỏ qua. Chẳng qua đụng phải cọng rơm hơi cứng xui xẻo mà thôi.
Vợ chồng Trình Diệu Uy dĩ nhiên biết rõ lòng dạ của nữ nhi, cũng không cho là nữ nhi của mình làm sai cái gì, Trình Diệu Uy chắp tay nói:
– Miêu điện chủ, nếu ngươi đã giữ mạng sống của tiểu nữ lại, nói vậy cũng có ý định khác, không biết Miêu điện chủ muốn giải quyết chuyện này như thế nào?
Miêu Nghị hỏi ngược lại:
– Tính cả lần trước, đây đã là lần thứ hai, Đại đương gia muốn giải quyết như thế nào?
Trình Diệu Uy nói:
– Chúng ta nhận bồi thường, Miêu điện chủ ra giá đi.
– Tiền ta không thiếu.
Miêu Nghị cười nhạt nói:
– Nếu bổn tọa nhớ không lầm, Đại đương gia từng nói, đời này của ngươi từng có sáu lão bà, hơn hai mươi đứa con gái, cuối cùng chết hết cũng chỉ còn lại năm sáu người, trong đó có hai lão bà và bốn nữ nhi đều là bị tàn sát sau cường bạo, thậm chí thi thể bị cởi sạch y phục ném trước mặt Đại đương gia, Đại đương gia cũng không thối lui nửa bước. Bổn tọa hiểu, Đại đương gia không bị chuyện này uy hiếp, cho nên cũng không chuẩn bị uy hiếp chủ nhà…
Chuyện đột nhiên lại chuyển, nhìn về hướng Vũ Quần Phương hỏi:
– Trình phu nhân, phong cảnh ở chỗ ta so với Lưu Vân Sa hải như thế nào?
Vũ Quần Phương ngẩn ra, không biết hắn đột nhiên hỏi cái này là có ý gì, gật đầu khen:
– Lưu Vân Sa hải và nơi này dĩ nhiên không thể so sánh, một trời một vực, nói nơi đây là tiên cảnh nhân gian cũng không quá đáng.
Miêu Nghị gật đầu nói:
– Trình phu nhân thích là tốt rồi, nữ nhân đều thích cái đẹp, nơi quỷ quái như Lưu Vân Sa hải đúng là không thích hợp với nữ nhân ở lâu dài. Như vậy đi, trong cung bổn tọa còn thiếu hai người quét sân, nếu phu nhân thích nơi này, không ngại cùng lưu lại với nữ nhi, bổn tọa tuyệt đối sẽ không bạc đãi, lúc Đại đương gia nhàn hạ có thể đến thăm hai người.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 11 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 13:53 (GMT+7) |