Đã hai năm qua kể từ khi ba Phát qua đời trong một tai nạn. Phát lúc đó mới 16 tuổi. Cả hai mẹ con Phát đều nhớ ba nó rất nhiều. Cuộc sống của gia đình rất đầy đủ và đầm ấm trước khi bi kịch đến với họ.
Đó là vào một đêm mà ba Phát nhậu say và không làm chủ được tốc độ nên đụng vào xe container đi ngược chiều. Ba Phát mất trên đường tới bệnh viện.
Với sự giúp đỡ của bà con họ hàng rồi thì đám tang ba Phát cũng được diễn ra chu đáo. Ai cũng thương tiếc cho ba Phát nhưng người đau buồn nhất là Phát và mẹ.
Và tai nạn đó đã làm thay đổi nhiều thứ trong cuộc sống của hai mẹ con Phát. Câu truyện bắt đầu từ đây.
Ba mẹ Phát đều làm việc trong ngân hàng, nên lương bổng cũng hậu. Từ ngày ba Phát mất mẹ Phát chỉ lao đầu vào công việc để quên đi đau buồn nên mặc dù chỉ còn một mình nhưng mẹ Phát đã chăm lo đầy đủ mọi thứ trong nhà.
Phát biết mẹ buồn nên cố gắng ngoan ngoãn và làm những gì có thể để phụ giúp mẹ nhiều hơn. Sự thân thiết của hai mẹ con cũng góp phần giảm bớt nỗi đau đó.
Phát bây giờ đã là thanh niên 18 tuổi cao ráo đẹp trai giống ba Phát thời trẻ, Phát thường nghe mẹ khen thế khi hai mẹ con nghĩ đến ba.
Tuy nhiên Phát có nhược điểm như bao thanh niên khác là hơi rụt rè, nhút nhát trước người lạ mặt.
Phát cũng muốn có bạn gái nhưng mỗi lần đứng trước cô gái quyến rũ nào đó trong trường là Phát luống cuống, nói không nên lời. Vì vậy chuyện hẹn hò trai gái đối với Phát chưa thành hiện thực.
Bù lại sư nhút nhát đó là thành tích học tập tốt trong trường. Phát dễ dàng kiếm được học bổng vào học trong một trường đại học cùng thành phố.
Có lẽ sự thiếu vắng người cha nên ảnh hưởng tới tính cách của Phát. Nếu còn sống chắc ba sẽ hướng dẫn Phát cách chinh phục một người con gái như thế nào. Mẹ Phát cũng biết sự thiếu tự tin của khi đứng trước con gái nhưng mẹ không lo lắng gì nhiều vì Phát chỉ mới bắt đầu học đại học, thời gian vẫn còn dài để Phát tìm một người con gái thích hợp.
Hạnh ,mẹ Phát, một người phụ nữ thành đạt và giàu nghị lực. Mặc dù gần 40 tuổi nhưng nét quyến rũ, duyên dáng, trẻ trung của nàng đã làm mọi người đều nghĩ rằng nàng chỉ mới 30 là cùng. Mái tóc đen huyền uốn xoăn trên bờ vai trắng ngần của nàng là nét hấp dẫn nhất, tạo cảm giác vừa đoan trang vừa gợi tình.
Hạnh rất tuyệt vọng khi ba Phát mất, nhưng vì nghĩ đến con nên Hạnh đã cố gắng rất nhiều. Phát cũng biết điều đó mặc dù mẹ không bao giờ than vãn về sự buồn bã cô đơn của bạn thân mình cả.
Trong hai năm đã trôi qua, Hạnh cũng có gặp gỡ một vài người đàn ông khác. Nhưng thật không may là nàng không gặp được người nào có chung cảm xúc, suy nghĩ như mình.
Hạnh cảm thấy hình như những người đàn ông mà nàng quen đều thèm muốn cơ thể nàng, họ chỉ muốn lên giường với nàng chứ hầu như không thông cảm với nàng về cuộc sống. Mặc dù bản thân nàng đôi khi cũng có những đòi hỏi sinh lý nhưng nàng cần người đàn ông biết thông cảm, chia sẻ với nàng những vui buồn chứ không đơn thuần chuyện chăn gối.
Phát thường xuyên khuyến khích mẹ nên đi gặp gỡ nhiều người và tìm lấy những niềm vui mới, nhưng mỗi khi cậu nói thế là mẹ lại nói Phát luôn là người đàn ông duy nhất mà mẹ cần trong quãng đời còn lại.
Dù biết mẹ vẫn còn nhớ ba nhưng Phát không muốn mẹ phải cô đơn, mẹ cần phải có người đàn ông cho mình. Vì vậy, trong những lúc vui vẻ Phát thường nói đùa với mẹ là mẹ nên ăn mặc khiêu gợi hơn như váy ngắn, áo thun bó sát người để có thể tạo sự chú ý của nhiều người đàn ông khác hơn nữa như thế mới có nhiều cơ hội tìm được người đàn ông lý tưởng. Mỗi khi nghe con nói như thế thì Hạnh chỉ cười và nói vòng vo sang chuyện khác, rồi Hạnh cũng đề cập đến chuyện có bạn gái với Phát. Cứ như thế hai mẹ con nói chuyện vui vẻ về chuyện hẹn hò của người này đến người kia mà không đi đến đâu cả.
Thời gian dần trôi qua, nỗi buồn cũng đã vơi đi nhiều. Phát học hành rất tốt và Hạnh thường được mọi người khen ngợi về tác phong làm việc nhanh nhẹn, hiệu quả. Cuộc sống của hai mẹ con có lẽ êm đềm trôi qua như thế nếu như không có những bất ngờ xảy ra.
……
Vào một buổi tối thứ bảy, Hạnh từ trên lầu bước xuống phòng khác và thấy Phát đang ngồi xem TV như bao buổi tối thứ bảy khác.
– Thứ 7 mà con không đi đâu chơi sao?
– Mẹ ơi, tụi nó đi từng cặp với nhau rồi, với lại con thích ở nhà với mẹ hơn, con cũng chả thích ra ngoài làm gì cho mệt.
– Sao con mãi chưa có bạn gái thế?
Hạnh nói với giọng nghiêm chỉnh. Rồi Hạnh nhìn vào mắt con trai rồi nói với vẻ lo lắng:
– Mẹ bắt đầu lo cho con rồi đó.
– Mẹ à, con thấy mẹ vẫn bình thường khi không có bạn trai thì con cũng đâu cần có bạn gái?
– Ơ, mẹ đâu còn là thanh niên như con đâu chứ??
– Nhưng con cũng có mẹ rồi, mẹ cũng là con gái đó thôi.
– Vậy mẹ con mình hợp thành một cặp rồi, phải không con?
– Đúng vậy, mẹ là người bạn tốt nhất của con. – Phát vừa nói vừa quàng tay sang vai mẹ.
– Và con cũng là người bạn tốt nhất của mẹ. – Hạnh nói rồi ôm chầm lấy Phát.
Hai mẹ con ôm nhau cười như hai người bạn thân thiết lắm.
Nhưng bất giác Hạnh buột miệng nói:
– Nói gì thì nói chứ con cũng phải kiếm bạn gái đi.
– Mẹ này… – Phát bực bội nói lớn.
– Mẹ sao con? – Hạnh hỏi.
Phát há miệng nhưng không thốt nên lời, nó ngả đầu ra sau ghế rồi nhắm mắt lại. Mặt nó có vẻ thiểu não nhưng cuối cùng nó cũng nói:
– Không có gì đâu mẹ.
Phát muốn nói với mẹ về sự rụt rè nhút nhát của nó nhiều lần rồi nhưng nó không muốn làm mẹ bận tâm. Ngoài ra Phát cảm thấy chán khi nói về những đứa con gái khác. Nhưng bây giờ Phát thấy cần phải tâm sự cho mẹ biết, lấy hết can đảm Phát nói:
– Con nhát gái quá mẹ ơi, cứ đứng trước con gái là con bị đơ, không làm gì được. Và từ trước đến giờ con vẫn chưa hôn một đứa con gái nào cả.
Đột nhiên, Hạnh chợt thấy mình đã không quan tâm đến con kể từ khi ba Phát mất. Hạnh thấy mình có lỗi khi lúc nào mình cũng có thể đọc được ý nghĩ của con trai. Nàng thấy mình chỉ lao đầu vào công việc mà không chịu để ý đến suy nghĩ của con. Hạnh thấy con rất non nớt trong chuyện trai gái, chuyện giới tính mà ba mẹ là người dạy dỗ, hướng dẫn cho con cái. Càng nghĩ Hạnh càng giận bản thân mình.
– Hay là mẹ con mình hẹn hò với nhau thử cái nhỉ. – Nói rồi Hạnh lên tầng trên sửa soạn quần áo.
Hai mươi phút sau, Phát đi tới đi lui trong phòng khách hồi hộp chờ mẹ nó. Khi Phát thấy mẹ bước xuống cầu thang, nó muốn nói gì đó nhưng nghẹn họng.
Hạnh mặc áo ống thun trắng bó sát người, vai để trần nổi bật làn da mịn, hai cánh tay trắng muốt nõn nà, bộ ngực cân đối nhô ra ép sát vào lớp vải phía trước, bờ eo nhỏ nhắn dù đã một lần sinh nở, còn phần dưới là cái váy ngắn màu đen, dưới gót chân hồng của Hạnh là đôi giày cao gót. Ba Phát thích Hạnh mặc như thế trước đây, nên Hạnh nghĩ Phát chắc cũng thích.
– Có gì không con?
Hạnh hỏi khi thấy mặt con trai đờ đẫn nhìn mình chăm chú. Đột nhiên, nàng nghĩ mình đã phạm một sai lầm lớn.
– Mẹ, trông mẹ…. – Phát ấp úng khi đang cố gắng nói là mẹ nó rất đẹp.
– Mẹ sẽ thay bộ khác. – Hạnh nói và quay lại lên lầu vì Hạnh nghĩ mình mặc đồ hơi quá khêu gợi, Hạnh chỉ muốn mình trông trẻ hơn khi đi chơi với con trai.
– Không! Mẹ trông đẹp lắm. – Phát đỏ mặt lên khi nói câu đó.
– Ôi, cảm ơn con của mẹ.
– Mẹ nè, con nghĩ nếu mấy đứa bạn con thấy mẹ đẹp như thế chắc tụi nó ghen tị lắm.
Hạnh cảm thấy trong lòng tràn đầy niềm tự hào và hạnh phúc khi nghe con khen như thế.
– Vậy hả, để cho bạn con tức luôn nhé. Tối nay, con đừng gọi mẹ mà gọi tên Hạnh của mẹ nhé. – Hạnh cười vui vẻ.
– Dạ.
Phát tiến ra xe hơi rồi mở cửa mời mẹ nó vào như một anh chàng ga lăng. Khi Hạnh ngồi xuống, Phát không thể không để ý đến cặp đùi thon dài của mẹ nó giờ đây đã lộ ra nhiều hơn khi váy nhích lên cao hơn. Khi nhìn lên mặt mẹ nó thì Phát thấy mẹ mỉm cười. Chúa ơi, Phát nghĩ mẹ thấy nó nhìn lên đùi mẹ. Phát tự trách mình sao dám nhìn như thế, nó cũng không hiểu.
Khi đang lái xe, Phát cũng liếc nhìn xuống đùi Hạnh, mặc dù chỉ thoáng qua. Đầu óc Phát tự nhiên nóng lên, nó thấy hồi hộp kích thích thế nào ấy. Cảm giác bối rối mà Phát không thể giải thích nổi. Khúc thịt ở giữa hai bên đùi nó tự nhiên cứng lên. Nó cố gắng tập trung vào tay lái.
Váy của Hạnh nhích lên chút nữa, càng phô bày cặp đùi trắng trẻo của Hạnh. Lúc này Hạnh cũng nhận thấy điều đó, Hạnh cố kéo váy xuống, nhưng một lúc sau thì nó vẫn như thế.
Phát lái xe đến một nhà hàng mà hồi trước cả nhà hay đến ăn. Khung cảnh nơi đây rất yên tĩnh và thân mật dễ chịu. Mỗi bàn đều chùm khăn đỏ, ở giữa có sẵn một chai rượu với một cặp nến. Thậm chí có một người nhạc công đang chơi piano.
Buổi ăn tối rất vui vẻ giữa hai mẹ con. Hạnh cho phép con uống một vài ly rượu. Hạnh nghĩ như thế có thể làm con trưởng thành hơn. Phát cần được học hỏi nhiều hơn nữa mới có thể trở thành người lớn.
Hạnh cũng uống một chút rượu. Nàng hơi say nhưng cảm thấy ấm và dễ chịu. Phát không khó khăn khi nói với mẹ. Men rượu có lẽ giúp nó tự tin hơn. Và mẹ nó thì không phải là đứa con gái khác nên nó nói rất thoải mái.
Hai mẹ con nói đủ thứ truyện từ học hành, bạn bè, âm nhạc , phim ảnh…. Tất cả mọi thứ mà con trai con gái thường nói trong các buổi đi chơi. Thỉnh thoảng, Hạnh chỉ cho con cách mà một đứa con trai làm gì khi đi chơi với bạn gái giống như là chuyện đợi bạn gái sửa soạn, mở cửa xe mời bạn gái, kéo ghế ngồi…như là Phát làm đối với mẹ. Hạnh nhận thấy con mình đâu có khờ quá như nó nghĩ. Rõ ràng là Phát ga lăng như ba nó, Phát không cần phải hướng dẫn nhiều như Hạnh nghĩ.
Đôi lúc, Phát quên Hạnh là mẹ nó và nó nói chuyện như với bạn gái. Hạnh cũng thế, cười nói vô tư không cần để ý. Hạnh nghĩ hôm nay Phát rất là đàn ông. Khuôn mặt đẹp trai của Phát nổi bật lên dưới ánh nến, nụ cười của Phát rất thu hút. Đột nhiên Hạnh thấy run mình khi nhận ra điều đó như thấy lại được hình ảnh của chồng thời trai trẻ.
Bữa ăn tối kết thúc, Phát đưa mẹ ra xe. Phát nhanh chóng mở cửa xe. Hạnh cảm thấy hơi chếnh choáng nên hơi loạng choạng có lẽ vì nàng uống hơi nhiều hơn bình thường.
Khi Phát mở cửa xe và dìu mẹ ngồi vào trong, nó đã cố gắng không nhìn vào đùi mẹ nó nữa.Nhưng điều đó dường như không thể. Thật khó khăn cho Phát khi phải cố gắng cưỡng lại điều đó. Nó đưa mắt nhìn lên đùi mẹ nó khi mà chiếc váy nhích lên cao hơn so với lúc trên đường đến nhà hàng. Một sự thúc đẩy vô hình hướng mắt nó nhìn vào trong phần tối mờ giữa hai đùi mẹ nó bên dưới váy. Ánh sáng từ ánh đèn đường bổng chiếu sáng phần tối đó làm tim Phát đập mạnh. Giữa hai đùi trắng mịn của Hạnh là chiếc quần lót màu trắng bóng ẩn hiện bên trong. Phát điếng người khi nhìn thấy cảnh đó. Có lẽ đó là hình ảnh kích thích đầu tiên trong đời nó đã được nhìn thấy.
Phát như bất động cho đến khi mẹ nó nói:
– À, chúng ta sẽ đi xem phim chứ con?
Một lần nữa Hạnh để ý thấy Phát vẫn còn nhìn lên váy mình. Một luồng điện chạy dọc sống lưng của Hạnh. Mặc dù biết con nhìn nhưng Hạnh vẫn không kéo váy xuống và khép hai đùi lại. Chẳng những không trách con mà Hạnh coi điều đó như một trò đùa bình thường. Hạnh cảm thấy như mình quá nghịch ngợm tối nay. Hạnh nghĩ điều đó không quan trọng vì chuyện đàn ông nhìn vào váy người đàn bà đẹp là chuyện bình thường. Vả lại Hạnh nghĩ làm thế sẽ tạo cho Phát cảm giác thú vị khi có bạn gái là thế nào.
Mặt của Phát đỏ lên khi thấy mẹ biết nó đang nhìn. Phát cảm thấy xấu hổ vì hành động của mình. Đối với mẹ mà con như thế thì với bạn gái sẽ thế nào? Phát suy nghĩ.
Tại rạp chiếu phim, sau khi hai cốc coca và bắp rang hai mẹ con ngồi ở hàng ghế sau cùng. Phim đã chiếu được một lúc nhưng rạp rất ít khách. Bộ phim tình cảm hài làm cả hai cùng cười. Đến giữa phim, Phát nhẹ nhàng quàng tay lên vành ghế phía sau Hạnh, cánh tay Phát chạm vào vai mẹ nó. Hạnh cũng nhận thấy điều đó và nàng khẽ rung động.
Vào lúc cả hai đang cười, Phát di chuyển cánh tay của nó đặt hẳn lên vai mẹ. Hạnh cũng ngả người ra sau để rúc vào trong cánh tay của Phát, điều đó làm Phát ngạc nhiên. Hạnh mỉm cười vì cử chỉ táo bạo của Phát. Nàng cảm thấy dễ chịu và hạnh phúc trong vòng tay của con trai. Đã lâu lắm rồi Hạnh mới có được cảm giác như thế.
Bỗng nhiên, Phát nhận thấy những ngón tay của nó đang chạm vào phần phồng ra trên ngực của mẹ nó nơi bầu vú mềm mại và tròn trịa phơi bày phía sau lớp vải. Phát thấy tim nó đập dữ dội. Hạnh cảm thấy các đầu ngón tay của Phát nhưng vẫn để chúng ở đó mà không có phản ứng gì cả. Hạnh nghĩ đó chỉ là sự vô ý của Phát nhưng điều đó cũng làm Hạnh rạo rực.
Phát bây giờ không còn tập trung vào bộ phim nữa. Hầu như mất kiểm soát, các ngón tay của Phát chuyển động nhẹ nhàng lên xuống bên trên ngực mẹ nó. Sự di chuyển rất chậm và nhẹ đến mức khó có thể nhận thấy. Phát cảm giác như những ngón tay của nó đang đặt trên lửa. Phải dừng lại! Phát tự bảo với chính mình.
Một lúc sau, Hạnh để ý thấy mấy ngón tay của Phát đang di chuyển. Đó là sự va chạm đầy nhạy cảm, hoàn toàn không phải vô tình. Khi thấy Phát vẫn xoa nhè nhẹ trên ngực mình, Hạnh biết là nên dừng hành động của con lại. Tuy nhiên không biết sao Hạnh lại không muốn làm con phải bối rối, xấu hổ vì bị mẹ nhắc nhở. Hạnh nghĩ con có lẽ không ý thức được điều nó đang làm. Đó chỉ là sự va chạm vô ý thức thôi. Nhưng cái cảm giác nhột nhạt ở giữa hai bên đùi Hạnh thì không phải là không có ý thức. Hạnh cảm giác được sự gợi dục đó.
Bàn tay Phát rung lên nhè nhẹ, những ngón tay của nó đã trở nên bạo dạn hơn. Chúng không còn xoa nhẹ phía bên trên ngực mẹ nó nữa mà đã phủ lấy cả bầu vú đầy đặn của Hạnh. Bàn tay Phát bắt đầu bóp nhẹ xuống ngực mẹ nó. Hạnh thở mạnh một cái. Bây giờ không còn nghi ngờ gì nữa về Hạnh động của Phát. Hạnh không tin được là tại sao Phát liều lĩnh đến thế.
Hơi thở của Hạnh dồn dập. Hạnh muốn dừng Phát lại nhưng đã quá lâu rồi kể từ khi một ai đó mà nàng quan tâm đã chú ý đến nàng. Trong đầu Hạnh giờ đây đang có sự mâu thuẫn dữ dội giữa một bên là của một người mẹ và một bên là của người đàn bà mà đã lâu không có sự va chạm thể xác. Hạnh dường như không thể ngồi yên. Hạnh không ngờ được là lúc này Hạnh lại cảm thấy ươn ướt bên trong quần lót của mình. Khi Hạnh cảm thấy bàn tay của Phát bắt đầu đi xuống phía dưới, nàng liền nắm lấy tay con, nhưng thay vì bỏ tay con ra ngoài nàng lại cầm nó ép mạnh hơn vào bờ ngực mềm mại của mình.
Phát thở mạnh với vẻ vui mừng vì biết rằng mẹ nó không trách nó. Khi tay mẹ nó bỏ tay nó ra để lấy nước uống thì bàn tay Phát nhân cơ hội đó đi xuống phía dưới một lần nữa và luồn vào bên trong áo của mẹ nó trước khi tay mẹ nó trở về giữ tay nó lại. Nhịp tim của Hạnh đập nhanh. Còn Phát thì có cảm giác như tim nó muốn bay ra khỏi lồng ngực. Làn da ở phần bụng mẹ nó mát rượi. Nó định đưa tay nó lên cao nhưng đã bị tay mẹ nó giữ chặt lại. Khúc gân trong quần nó giờ đây cảm thấy rất chật chội làm nó phải thay đổi tư thế ngồi liên tục để thoải mái hơn.
Hạnh đang cầm bàn tay run rẩy của Phát thật chặt, nàng biết nếu không giữ tay con lại thì nó sẽ tiếp tục tìm đến bộ ngực đang căng phồng của nàng mà không có nịt vú bảo vệ. Mặc dù bị giữ rất chặt nhưng tay Phát vẫn chầm chậm nhích từng chút một, cuối cùng tay Phát cũng chạm được vào phần da thịt của vú mẹ nó. Hạnh cảm thấy núm vú mình cương cứng đang đội lớp vải lên. Lần này tay Hạnh nắm tay con thật chặt không cho lên trên nữa. Bây giờ thì hơi thở của hai mẹ con dồn dập không ngừng.
Tuy ánh mắt của hai mẹ con đều hướng về màn ảnh nhưng bên trong cơ thể của cả hai là sự rạo rực không thể tả. Hạnh đã từ từ thả lòng tay mình ra, nàng nhắm mắt và thở mạnh. Nàng không ngờ mình lại cho phép con làm điều mà đáng lẽ ra nó không nên. Có lẽ do men rượu làm nàng dễ dãi và nhục cảm trỗi dậy. Bàn tay Phát tự do sờ soạng bộ ngực săn tròn của mẹ nó, bàn tay nó vuốt ve trên vú mẹ nó thật nâng niu. Bây giờ Phát mới thật sự cảm nhận được vẻ đẹp của bộ ngực mẹ mà nó không thể nào nhận thấy được nếu như bàn tay nó không được chạm vào. Bàn tay nó phập phồng lên xuống theo nhịp thở của bộ ngực mẹ nó…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mẹ và con trai sờ mó nhau |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex cũ |
Phân loại | Truyện cũ mà hay |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/01/2020 01:02 (GMT+7) |