Buổi tối cổ đại là thời điểm Lăng Phong chán ghét nhất, bởi vì hắn không cách nào ngủ sớm như người cổ được. Thanh niên tuổi của hắn kiếp trước, ban đêm mới là quãng thời gian hoạt động chính. Cũng không biết giờ này bạn bè hắn ra sao. Chắc chúng có nghĩ nát óc cũng không thể tưởng đến, Phong ca giờ này lại diễn vai đại hiệp giang hồ, phá giải bí mật gì gì đó.
Lăng Phong bất chợt nghĩ đến thú vui mỗi tối hồi trước.
Cũng không biết năm nay là ai thắng DMM Adult Awards. Còn nhớ ngay trước đêm toi mạng, Phong ca còn thức đêm bầu cho Yuino muốn lòi con mắt, rút cục ngay cả danh sách đề cử nàng ấy cũng không vào được. Thế là đành lên blog động viên nàng, chẳng ngờ được nàng reply cảm ơn một phen.
Giọng Thành Bích cắt ngang dòng suy nghĩ của Lăng Phong:
– Chàng đang nghĩ gì vậy?
– Đang nghĩ đến Yuin… À, đang nghĩ đến chuyện nàng nói.
Thành Bích mỗi khi nói đến chính sự, khẩu khí vẫn luôn lãnh đạm sắc sảo. Lăng Phong lập tức thu hồi tươi cười.
Chỉ nghe Thành Bích nói:
– Ta đã tìm hiểu qua, ở Thái Nguyên này đúng là có một Lâm gia, năm xưa vì dính vào tranh chấp trong triều mà bị niêm phong gia sản, nhưng Lâm gia đó hoàn toàn không có ai tên là Lâm Hàm Uẩn cả.
Lăng Phong vốn không biết rằng kia lại là nhà ngoại hắn, dù sao họ Lâm khắp nơi đều có, chỉ thờ ơ nói:
– Gia tộc gặp nạn, thay tên đổi họ, dịch dung che mặt cũng là chuyện bình thường.
Thành Bích nhợt nhạt cười, nhưng không phản bác Lăng Phong.
– Cứ cho Lâm Hàm Uẩn và Mộc Hàm Yên không phải là một, thì ta vẫn tin chắc cô ta là gián điệp Thiên Sách phủ, được nha đầu họ Mộc gửi đến Thái Nguyên.
– Nàng tìm ra chứng cứ gì sao?
– Vậy để ta nói từ đầu…
Thành Bích chầm chậm khoan thai đứng dậy, bắt đầu kể:
– Nam phủ lập ra không phải để chống lại Mật Thám ty, mà chính là chống lại Thiên Sách phủ, chỉ tiếc thành lập quá muộn. Ngày Triệu Hanh ra tay giết Triệu Diễn, cả ta và chàng đều ra khỏi thành, nữ mật thám tên Nguyệt Dung cũng xuất hiện đúng lúc, lại còn nói “Nam phủ là mật thám phản quân”, chàng không thấy kỳ quái sao? Sau cùng, Mộc Hàm Yên lại xuất hiện bao vây chúng ta. Chỉ sợ đều nằm trong kế hoạch.
Lăng Phong nhớ lại, quả đúng là có đoạn này.
Dã tâm của người Kim, thì Lăng Phong lại không hề nghi ngờ, hắn còn rõ hơn ai hết.
Hắn không suy xét nhiều vậy, vì một là hắn không quan tâm, hai là hắn không tỉ mỉ được như Thành Bích. Vả lại, Phong ca hồi đó là dân làm quảng cáo, có phải điều tra án đâu mà có nghiệp vụ như mấy đại thần khác.
Hiện tại Lăng Phong chỉ làm cho xong nhiệm vụ, tiện thể tìm giải dược cho Lâm thị. Nếu nói kế hoạch lâu dài, thì có lẽ là biết trước sẽ có chiến loạn, kiếm được bao nhiêu thì kiếm, sau đó chạy về phương nam mua căn nhà lánh nạn là xong. Chuyện Tống Kim mật thám, Lăng Phong sẽ không toàn tâm đi quản.
Thành Bích làn thu ba lưu chuyển, lại nói:
– Còn Lâm Hàm Uẩn, xuất hiện lần đầu là trên thuyền với chàng. Cô ta trà trộn, mục tiêu đầu tiên là Như Ý, cũng chính là vì ta.
– Tiếp cận Như Ý? Đem đến U Minh cung để khống chế nàng?
Thành Bích gật đầu.
Lần đó nàng bị U Minh cung bắt giữ dưới hầm ngầm tra khảo, chờ Thiên Sách phủ tới tiếp quản thì gặp Lăng Phong dẫn Lâm Hàm Uẩn đến cứu trước.
– Chàng đem cô ta tới U Minh cung, lại phá luôn U Minh cung đem ta ra ngoài, làm hỏng kế hoạch của Thiên Sách phủ. Lâm nha đầu đó liền bám luôn theo, thuận tiện lọt vào phủ Thái Nguyên.
– Chờ một lát, lần đó trên thuyền có Đại Đao cùng không ít thủ hạ Nam phủ. Một thiếu nữ như cô ta cho dù có lại gần dụ dỗ được Như Ý, căn bản không thể làm gì khác.
– Không chỉ có cô ta, còn có…
Không chờ Thành Bích nói xong câu, Lăng Phong đột nhiên nhớ ra.
– Thổ phỉ?
Thành Bích liền bổ sung:
– Đại Đao kể rằng có một tên dùng chiêu thức Thiên Nhẫn giáo. Hai ta đều biết rõ, bên cạnh nha đầu họ Mộc có cao thủ Thiên Nhẫn hộ vệ, Lâm Hàm Uẩn chẳng phải cũng có một Đoan thúc đó sao?
Lăng Phong không cần biết Đại Đao kể gì, tự hắn cũng biết.
Đêm hôm cướp bảo hợp, Lăng Phong đụng độ cả ba tên Hộ giáo sứ Thiên Nhẫn, còn đi cùng một tên dùng đao. Tên kia chính là tên cầm đầu nhóm thổ phỉ trên thuyền nọ, quả nhiên. Chẳng trách Lăng Phong còn kỳ quái làm sao trùng hợp như vậy.
Nếu nói đến kẻ này, Lăng Phong còn thắc mắc một chuyện khác.
Gã kia cũng biết Thiên Ma Truy Hồn Đao, lại còn thuần thục hơn cả Lăng Phong. Nếu Lăng Phong nhớ không sai, ba tên Hộ giáo sứ còn từng cười nhạo hắn, nói Lăng Phong chỉ biết một nửa bộ Thiên Ma Truy Hồn, Thiên Nhẫn mới biết đủ sáu chiêu.
Lăng Phong trầm ngâm:
– Vẫn không đúng, tên đó khi xuất hiện còn phóng phi đao ra tay với Lâm nha đầu, nếu không có ta cô ta chết chắc rồi.
– Chàng nếu không ra tay, có dám chắc cô ta sẽ chết không?
Một câu thức tỉnh người trong mộng.
Một đêm nằm trên lưng Lăng Phong dầm mình dưới nước, không hề mắc phong hàn. Tại thôn Mộ Lâm, gặp Bạch Tiểu Thư chỉ phong ghê rợn cũng không hề hoảng loạn. Trong từ đường Lâm gia, chớp mắt là biết có kẻ tấn công Lăng Phong. Hơn nữa, kỹ năng dịch dung thiên hạ vô song, không để lộ chút sơ hở nào.
Lâm Hàm Uẩn không yếu ớt tầm thường như vẻ ngoài.
– Hơn nữa, U Minh cung ngầm bắt tay Thiên Sách phủ. Mà cung chủ của chúng, Bạch Tiểu thư và lão Bạch Vân Thành kia lại quen biết.
– Ý tứ nàng là, Bạch Vân Thành cũng có giao kèo với người Kim từ trước?
Thành Bích nói:
– Lão ta đã chết, tử vô đối chứng. Ta chỉ tạm giả thuyết, Bạch Vân Thành là tay sai của người Kim, được cử đến bên cạnh Yên Vương, Yên Vương biết rõ nhưng vì giao ước nào đó mà phải chấp nhận. Không phải chàng nói có tin Lưu Quang Thế bị hạ độc sao? Yên Vương hay thế lực nào, nếu là người Tống, hạ độc tướng lĩnh đều là hạ sách. Nhưng nếu là Thiên Sách phủ làm ra, vậy thì vô cùng dễ hiểu…
Thành Bích lại nói:
– Mấy ngày qua ta vẫn luôn cho người theo dõi Lâm Hàm Uẩn. Lần cuối cùng bắt gặp cô ta, chàng thử đoán xem là ở đâu?
Lăng Phong xòe tay nhún vai, hắn lúc trước có quan tâm đến xú nữ kia đâu mà biết được.
Thành Bích nhẹ nhàng buông hai chữ:
– Dương gia.
– Dương gia?
– Chính là đêm qua, Dương gia bị người trộm mất một quyển binh pháp. Mà quyển binh pháp đó, cũng liên quan đến tàng bảo đồ kia.
Ra là vậy. Rút cục lại về một mối.
Có điều, không thể tưởng nha đầu Mộc Hàm Yên kia lại có lắm mưu lược như vậy.
Nữ nhân này, lúc đẹp cũng nguy hiểm, lúc xấu vẫn nguy hiểm.
Lăng Phong đến đây không thể không thừa nhận. Hắn tuy là người hiện đại, nhưng đôi khi vẫn mang tâm lý khinh thường nữ nhân. Có lẽ vì nàng ta còn quá trẻ, vả lại hắn tiếp xúc cũng không nhiều.
Lăng Phong lúc này mới nói ra ý kiến:
– Ý nàng là, chuyện của Hoa An, chuyện xác của đám Bạch Vân Thành biến mất bí ẩn, đều là Thiên Sách phủ làm?
Thành Bích gật đầu.
Lăng Phong nghĩ nghĩ, cảm thấy vậy cũng tốt thôi. Hắn chỉ lo nhất là lão gìa kia còn sống, còn nếu đã chết, ai đem xác đi làm gì cũng chẳng sao cả. Ở một khía cạnh nào đó, hắn còn trông cho Thiên Sách phủ làm thật sạch sẽ, đỡ đem phiền phức không đáng có cho hắn.
Chuyện rắc rối tạm chốt lại, Lăng Phong bỗng cười giảo hoạt:
– Nàng còn chuyện gì nữa không?
Thành Bích không hiểu ra sao:
– Chuyện gì là chuyện gì? Ta chỉ giúp chàng suy nghĩ thôi.
– Nếu như không, vậy thì chúng ta… đi ngủ thôi.
Lúc này Thành Bích đã ngồi đối diện với Lăng Phong. Hắn liềnn với tay kéo nàng vào lòng.
Bộ ngực nàng vốn lớn, thân thể ép vào càng lộ vẻ đồ sộ, rõ ràng là cỡ E huyền thoại. Lúc này quần áo ngủ của nàng đã xộc xệch, trong bóng tối chỗ xương quai xanh lộ ra da thịt tuyết trắng.
Hơi thở nàng phà vào mặt hắn, bên dưới Lăng Phong ngay lập tức dựng thẳng. Tuy rằng vừa đau vừa thèm muốn chết, hận không thể cầm thương thúc ngựa rong ruổi chiến trường ngay, nhưng là đại diện ưu tú đến từ thời đại công nghệ cao, gánh vác trách nhiệm của thanh niên tiên tiến thế kỷ 21, trải qua khóa học về tâm sinh lý chiến lược, coi AV còn nhiều hơn ăn cơm, Lăng Phong biết rõ phải… từ từ.
Quân địch khó lường, phải đánh chắc tiến chắc.
Hắn vừa muốn điều chỉnh động tác, Thành Bích vốn tưởng đã chuẩn bị mất phương hướng đột nhiên đẩy nhẹ hắn ra:
– Chàng muốn ở lại cũng được, nhưng đêm nay không cho phép làm gì cả.
– Ông trời.
Lăng Phong thống khổ rên rỉ một tiếng, biết ngay quân địch khó lường.
– Đây cũng không phải lần đầu, nàng thẹn thùng gì nữa chứ?
– Trước khác… nay khác.
Thành Bích xấu hổ túng quẫn, giọng như trách móc:
– Người ta đã chấp thuận rồi, chàng vội… làm gì chứ?
Lăng Phong làm mặt nghiêm trang:
– Sao không vội được? Nàng có biết để thêm chốc nữa sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tuổi thọ của ta không?
– Tự chui vào tìm khổ, bây giờ còn trách người ta.
Lăng Phong lại ôm nàng chặt thêm một chút, đùa cợt:
– Vậy chứ ai hé sẵn cửa?
– Đó là vì ta định… chốc nữa sẽ sang xem thương thế của chàng. Ai mà biết tên háo sắc nhà ngươi lại…
Thành Bích ấp úng bịa đại cái lý do.
“Lý do khiên cưỡng, quá khiên cưỡng.” Lăng Phong thầm trợn mắt.
Dường như cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ của Lăng Phong trong đêm, Thành Bích liền kiếm cớ:
– Nếu không, chàng thử đoán xem ta đang nghĩ cái gì đi? Nếu đoán trúng, ta mới cho chàng.
– Mẹ ơi!
Lăng Phong khóc không ra nước mắt.
Lúc này là lúc IQ của nam nhân tụt thảm nhất, có trời mới biết Thành Bích đang nghĩ cái gì? Suy nghĩ nữ nhân là “đồ thị không có hàm số”, thậm chí lúc thăng hoa còn có thể tính đến trưa mai đi chợ mua cái gì nữa là lúc vừa dạo đầu.
Tuy nhiên, có những câu hỏi không nhất thiết phải trả lời thẳng.
– Vậy nàng đoán xem ta nghĩ gì?
– Chàng nghĩ gì còn không dễ đoán sao? Đều là chuyện đen tối.
– Nàng cũng không nói được đấy thôi.
Nói thì vậy, vào thời khắc hưng phấn này, hỏi Phong ca nghĩ cái gì quá đơn giản.
Ngoại trừ chuyện đó ra, còn có thể nghĩ ra chuyện chó má gì khác đây?
Lăng Phong thổi nhẹ vào tai Thành Bích:
– Xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, thê tử nàng xem…
– Ai là thê tử của ai chứ?
Lăng Phong vờ mắng:
– Vậy là nàng sáng nay nói dối sao? Phải phạt!
– Không phải vậy… ý ta là… ưm…
Nói đến nửa câu sau giọng Thành Bích đã xen lẫn một tiếng rên khẽ. Bởi bàn tay to của Lăng Phong đã xoa đến bờ mông phập phồng của nàng. Đánh trận lớn không nên nói nhiều.
Thành Bích bị kích thích bộ vị mẫn cảm, nàng vội nhắm mắt lại, đầu óc thoáng trống rỗng.
“A”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mật thám Phong Vân |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện xuyên không |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/04/2021 02:53 (GMT+7) |