Còn may phản xạ của Lăng Phong lúc này đã vô cùng tốt. Trong nháy mắt trụ vững hai chân, cả thân người ngả ra sau thành hình “chữ L” xoay tròn một vòng, không khác gì nam chính “The Matrix” đang né đạn.
Xin nói thêm, tư thế này nếu không đẹp trai tuyệt đối không thể làm được. Khụ!
Hoạt Bất Lưu Thủ lùi vài bước, định thần lại phát hiện kẻ tấn công mang một chiếc mặt nạ bạc.
– Là ngươi?
– Hừ, mau đền mạng cho sư đệ ta.
Kẻ nọ trầm giọng quát lớn, lại vung kiếm tấn công. Trên thân kiếm của gã lởn vởn những luồng khí đen mờ mờ.
“Keng keng”
Lăng Phong vội rút đao chống đỡ. Cây đao này do Đoan thúc cho mượn, quả nhiên hàng chất lượng cao, vung bừa cũng trúng.
Kiếm pháp của Ngân Diện gần giống Quỷ Ảnh Kiếm pháp của Tần Quyền, chỉ có công không có thủ, mọi chiêu đều là sát chiêu. Chỉ là Lăng Phong có cảm giác dường như bộ kiếm pháp này bị “lệch” thế qúai nào đó. Đại khái Ngân Diện chỉ đánh mãi một bên, bên còn lại hoàn toàn bỏ trống.
– Ê, ngươi bị bệnh sao? Sao chỉ chém có một bên?
– Ta thích thế đấy.
Lăng Phong mặt xạm đen.
Lại qua chục chiêu, Lăng Phong phát hiện. Nửa năm không gặp, hắn có tiến bộ, Ngân Diện cũng tiến bộ. Lăng Phong phải âm thầm vận Cửu Âm mới đỡ nổi.
“Chẳng lẽ kẻ này cũng luyện nội công xịn? Cứ tưởng Cửu Âm là bá đạo nhất rồi chứ?”
Kỳ thực, Ngân Diện cũng bất ngờ y như Lăng Phong.
Còn hơn thế, thắc mắc của gã cũng… giống y Lăng Phong.
Rút cục, cảm thấy thời gian xài skill hỗ trợ sắp hết, Ngân Diện buộc phải thoái lui. Trước khi rút còn bất ngờ vung tay ném ra một nắm gì đó.
Lăng Phong chỉ kịp thấy trước mắt một mảng mù mịt.
“Vôi bột? Ông vừa định xài…”
Lăng Phong tức anh ánh, tên Ngân Diện này y như đi guốc trong bụng Lăng Phong. Hắn còn đang nghĩ xem có nên xài phi đao hay không. Tên kia biết Lăng Phong có Truy Hồn Đao, trừ phi có thời cơ chí mạng bằng không Lăng Phong không muốn ném ra, mất công cuối trận lại phải đi lượm về.
Đúng lúc này, có tiếng gầm của ai đó.
“Choang”
Ngân Diện trong nháy mắt bị đánh bật ra sau, tay cầm kiếm run run.
Tiêu Thiên Phóng nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên ra tay, nhíu mày lạnh giọng:
– Lưu Vân kiếm pháp? U Linh sơn trang có quan hệ gì với ngươi?
– Tiêu đại ca, huynh khẳng định hắn từ U Linh sơn trang?
– Không sai được. Kẻ ta đang tìm cũng dùng bộ kiếm pháp này.
Tần Quyền cất giọng khinh thường:
– Lưu Vân kiếm pháp kỳ thực là một bộ song kiếm, chẳng qua chưa luyện xong tầng ba thì chỉ dùng được đơn kiếm mà thôi.
Không trách Lăng Phong cảm giác chiêu thức bị “lệch”.
Nói mới nhớ, năm đó ở Trường An chính Tần Quyền là người giao đấu với Ngân Diện, biết rõ chiêu thức của đối phương. Quỷ Ảnh kiếm của Tần Quyền kiếm khí màu đen, đương nhiên ngứa mắt kẻ khác xài màu đen đụng hàng với mình. Quyền đệ thậm chí từng kiến nghị Ngân Diện luyện kiếm khí màu hồng.
Bạch Ngọc Đường bỗng tung người ra trước. Gã vung quạt thật mạnh, vừa quạt bớt bụi vừa nhắc:
– Mọi người mau nín thở. Xem ra đây là U Linh Mệnh Sa nổi danh, chỉ sợ mỗi hạt bụi đều chứa độc…
Tiêu Thiên Phóng ngạo nghễ nói:
– Hừ, mấy hạt cát này còn chưa đủ làm gì được bổn…
“Hắt xì”
– Hừ, thời tiết kiểu gì? Làm ta bị phong hàn.
Lăng Phong mồ hôi đầy mặt, Tiêu đại ca cũng rất sĩ diện nha, vội khuyên:
– Tiêu đại ca, cẩn thận vẫn hơn, cẩn thận vẫn hơn.
Trong mắt Tiêu Thiên Phóng càng thêm căm giận, nhưng vẫn thức thời thầm vận khí nín thở.
Tần Quyền tay bịt mũi, mồm khinh bỉ:
– Thì đã sao? Ỷ vào vài hạt bụi đòi một chọi mười?
– Từ từ, không chỉ có mình hắn đâu.
Lăng Phong lắc đầu. Còn chưa nói hết câu, đã thấy sau lưng Ngân Diện xuất hiện vài bóng người.
– Ngân Diện, rút cục vẫn cần các sư huynh ra tay sao? Nếu thấy mình không ngộ được tâm kinh, chi bằng đem bí kíp cho ta xem…
“Tâm kinh gì đấy? Mà lại là đám này?”
Lăng Phong lâu nay chỉ biết Ngân Diện làm hộ vệ cho Triệu Hanh, còn Như Vân sát thủ U Linh sơn trang là do Triệu Hanh thuê để giết hắn, lại hoàn toàn không biết Ngân Diện cũng thuộc tổ chức này.
Có điều nghe tiếp đoạn vừa rồi, xem ra bọn chúng cũng chẳng ưa gì nhau.
Chỉ thấy Ngân Diện đỏ mắt nhìn Tiêu Thiên Phóng, gằn giọng nói ra sau:
– Hừ, nếu không phải bị hắn ngăn cản, cũng không đến lượt các ngươi nói này nói nọ.
Đám Như Vân sát thủ đeo mặt nạ giống đúc nhau, chỉ lộ mỗi đôi mắt, đều nhìn Tiêu Thiên Phóng bằng ánh mắt e ngại. Mới vừa rồi ở gần Chu lâu chúng đã thử vài đường với Tiêu Thiên Phóng, biết rõ người này thực lực rất cao.
Lăng Phong khều khều Bạch Ngọc Đường:
– Lão Bạch, trong đây ngươi nhắm đánh được ai?
– Trừ người của U Linh sơn trang ra, còn lại bổn Thử không ngán ai…
Lăng Phong suýt nữa ngã ngồi, nói cũng như không.
Lôi Trấn đi theo từ đầu, hào hứng nói:
– Có gì đâu. Để gia gia làm một quả Lưu Tinh Châu là xong.
Bạch Ngọc Đường tỏ vẻ nghi ngờ:
– Lão Lôi, chắc ăn không?
– Ngươi không tin tưởng gia gia?
Bạch Ngọc Đường chép miệng, lại liếc Lăng Phong nghĩ thầm.
Kỳ thực, Bạch Ngọc Đường không chỉ là một tên trộm vặt, hắn cũng có thân phận ẩn giấu. Đi theo Lăng Phong cũng là cố ý. Chuyện đêm nay cũng trong dự định của hắn.
Lăng Phong tuy nhận ra thái độ của Bạch Ngọc Đường, nhưng lại không thể biết nổi. Hắn đang nghĩ đến Lôi Trấn.
Trong bang có một kẻ chơi “lựu đạn” như Lôi Trấn rất thú vị. Hỏa dược Lôi gia, sát thương chưa biết ra sao, chẳng qua hiệu quả âm thanh khói lửa lại không tệ, không đến mức vô dụng. Lăng Phong thậm chí dự định lúc rỗi bàn luận với Lôi Trấn một phen. Ai mà biết, bằng vào kiến thức văn thơ ngàn năm của hắn, nói không chừng chế bừa lại ra một quả B52, chẳng phải thành bá chủ thiên hạ?
Lăng Phong liền nảy ý lôi kéo người:
– Hỏa dược Lôi gia, mất bao nhiêu thời gian thì phát nổ?
– Ngắn thì nửa nén nhang, dài thì… vài canh giờ.
Lăng Phong cố nhịn chửi, bày ra bộ dáng cầu nhân tài nói tiếp:
– Khụ. Vậy ngươi cứ chuẩn bị vài quả đi, không biết chừng lại cần dùng đến.
Lôi Trấn vội vàng bấm đốt ngón tay tính toán.
– Ngươi còn tính cái gì vậy?
– Tính thời gian.
Lăng Phong không khỏi gật gù. Ít ra phải thế chứ, không hổ con nhà “chế bom”, làm ăn đều tính toán kỹ lưỡng như vậy.
Chỉ có điều, lần nọ hình như Lôi gia cũng tính dữ lắm, rút cục xịt thảm. Hay là Lôi gia ngay cả nửa nén nhang dài bao lâu cũng không rõ?
Kỳ thực, nửa nén nhang dài chính xác bao lâu chính Phong ca cũng… không biết. Cái này thuộc chuyên ngành kiếm hiệp cổ điển.
Còn chưa kịp nặn ra lời khen, đã thấy Lôi Trấn gãi đầu:
– Ý ta là không nắm chắc. Hỏa khí Lôi gia lợi hại chính vì điều này, một khi dùng chỉ xem hên xui.
– Vl, xem hên xui thì lợi hại chỗ nào?
Bạch Ngọc Đường cười khẩy góp lời:
– Thì đúng rồi. Đây chính là chỗ tuyệt diệu của hỏa dược Lôi gia. Ngay cả Lôi gia còn chả biết lúc nào phát nổ, làm gì có ai biết mà đề phòng chứ?
– Khụ…
Lăng Phong suýt úp sấp.
Chẳng qua vì tương lai lôi kéo nhân tài về dưới trướng, đành tiếp tục giả ngu. Hiện tại đang lúc thiếu thốn nhân lực, thôi thì kỹ sư tốt nghiệp loại trung bình cũng đành nhận vậy. Chỉ cần nổ được cái đã, vấn đề thời gian từ từ nghiên cứu sau cũng không muộn.
Lúc này tên cầm trượngg Cao Đào hất hàm lạnh giọng:
– Tiểu tử, chưa quá hai canh giờ chúng ta lại gặp nhau rồi…
Lăng Phong cười dài:
– A, Cao Đào huynh. Cái này gọi là “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”. Không biết mấy huynh đệ dạo mát một vòng, có nhã hứng gia nhập Phong Vân bang? Bổn bang lấy văn hóa làm nòng cốt, khẩu hiệu “lấp lánh thanh xuân chắp cánh ước mơ”, phù hợp mọi ngành nghề lứa tuổi, đang thiếu đúng vài chân giữ cổng.
Phong ca thong dong nghênh đón ánh mắt của đối phương, nét mặt bình tĩnh, lời nói thành khẩn, tin tưởng người nào nghe cũng sẽ muốn gia nhập Phong Vân bang.
Đáng tiếc gặp phải Cao Đào phá hư phong cảnh:
– Khẩu hiệu quá bay bướm, không hợp với bọn ta. Chi bằng các ngươi sáp nhập vào U Linh sơn trang…
– Vậy thì khó rồi, bất đồng phong cách. Hay là chúng ta đánh một trận, ai thua phải dùng khẩu hiệu của đối phương, thế nào?
Anh em đằng sau đều mờ mịt, hai tên này rút cục đang nghĩ gì, đánh không chịu đánh cứ đem khẩu hiệu với phong cách ra bàn.
– Đánh được rồi hẵng nói!
Cao Đào quát một tiếng, Minh Hoàng Trượng chống mạnh xuống đất.
Quanh gã 8 người, kể cả tên xấu số “Ngân Chu Kiếm” Cổ Tùng, cộng thêm Ngân Diện là 10. Lại nói, thật không biết Cổ Tùng làm cách nào thoát được ma trảo của Nam Cung Thanh Vân, rảnh rỗi phải bàn luận một chút.
Nghe nói Như Vân sát thủ chỉ cần tụ đủ 10 người, uy lực sẽ khác hẳn. Lăng Phong ngay lập tức thi triển thần lực quan sát.
“Lại là trận pháp này.”
Lăng Phong bị đâm suýt chết cũng vì chính trận pháp này. Có điều hồi đó hắn còn chả biết trận pháp là gì.
Chỉ thấy trận pháp của U Linh gồm những đường màu đen, có điều chuyển động vô cùng hỗn loạn, không thể nhìn ra đâu là trận vị. Lăng Phong chỉ có thể khẳng định cây Minh Hoàng Trượng giữ vai trò trung tâm nào đó.
“Cái trượng kia có lẽ là trận kỳ, loại trận pháp này khác hẳn của Cửu Long sơn, thật không biết có tác dụng gì? Làm sao để phá?”
Lăng Phong nghì thầm nhăn nhó, hắn quả thật vẫn thiếu hiểu biết trận pháp trầm trọng. Đánh bừa thì cũng được thôi, có điều như thế là hạ sách.
“Alo, lão điên, nghe rõ trả lời…” Lăng Phong liền mở truyền âm gọi trợ giúp.
Đáng tiếc, không có phản hồi.
Lăng Phong nghĩ đến đó liền hô:
– Lão Lôi, mau phá trận.
– Ta… phá trận? – Lôi Trấn chỉ vào mũi mình.
Lăng Phong nhỏ giọng mắng:
– Đúng. Còn không mau ném hỏa châu gì của ngươi ra.
– Ngươi toàn dùng ám hiệu, Lôi gia gia làm sao mà biết.
Nói rồi Lôi Trấn hiên ngang đi ra trước, ưỡn ngực hô:
– U Linh trang sao? Gia gia cho các ngươi xem qua hỏa dược Lôi gia trang.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mật thám Phong Vân |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện xuyên không |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/04/2021 02:53 (GMT+7) |