Chữ phồn thể khiến Lăng Phong gặp chút khó khăn, nhưng đại khái cũng đoán ra được.
Lịch sử chỗ giống chỗ không, bị xáo trộn loạn lên.
Không có Tam Hoàng Ngũ Đế, lịch sử được viết từ khi Hiên Viên Hoàng Đế lên ngôi, người này từ “không có gì cả” lập ra nhà Hạ, đều ghi rất sơ sài. Chủ yếu đều ca ngợi ông ta tài giỏi ngang ngửa thánh thần, cái gì cũng do ông ta sáng chế ra.
Ngay đoạn này bánh xe lịch sử đã có khác biệt.
Hiên Viên về cuối đời bị Cơ Phát lật đổ, lập ra nhà Chu. Không có nhà Hạ của vua Kiệt, sau đó thậm chí mất luôn nhà Thương của vua Trụ, cả một giai đoạn dài đột nhiên bị cắt bỏ.
Lăng Phong không thể giải thích, tạm bỏ qua điều này. Dù sao thời kỳ cổ đại hồng hoang kia quá xa xôi, tư liệu thiếu sót, ngay cả người đời sau vẫn còn tranh cãi rất nhiều. Ai mà biết cái cổ sử trên wikipedia kia thật giả bao nhiêu?
Nói tiếp lịch sử dị giới, Cơ Phát lên ngôi chia nhà Chu ra nhiều vùng phân cho chư hầu, nhưng nhà Chu lại không kéo dài tận mấy trăm năm thành Tây Chu Đông Chu như thế giới cũ.
Ngay khi Cơ Phát mất, chư hầu đã sinh loạn. Tuy Xuân Thu Chiến Quốc là khái niệm sau này đề ra, nhưng nhìn vào biên niên sử này, Lăng Phong đại để đoán đây chính là thời “Xuân Thu Chiến Quốc”, kết thúc khi Tần Thủy Hoàng thống nhất bảy nước.
Sau đó mọi thứ lại đi đúng lịch sử mà Lăng Phong biết.
Có Hán Sở tranh hùng.
Có Tam Quốc, có Lưu Quan Trương.
Cứ thế cho đến cuối nhà Tùy.
Người diệt Tùy là Vũ Văn Hóa Cập, nhưng người xưng đế cuối cùng không phải Lý Uyên, mà là một kẻ tên Chu Xán.
Lăng Phong không nhớ được Chu Xán trong lịch sử như thế nào, thậm chí thật có người này hay không, kẻ này xem ra không nổi tiếng. Bởi vậy Lăng Phong không thể rút ra được chỗ nào là mấu chốt của sự thay đổi. Là bản thân Chu Xán? Hay là chỗ nào khác?
Chỉ biết trong thế giới này, Chu Xán khởi binh ở một nơi gần Sơn Đông, liên tiếp thắng trận, đánh bại tất cả các đối thủ, lập ra nhà Minh, đóng vai “Chu Nguyên Chương” trước tận mấy trăm năm. Lịch sử đến đây lại bị đảo lộn.
Điều đặc biệt, trong các tư liệu này, Chu Xán bị tả rất tàn bạo, giết người không ghê tay. Lăng Phong thầm đoán, có thể vì sau này nhà Tống diệt nhà Minh của Chu Xán, nên tư liệu viết về Chu Xán mang màu sắc khá “độc ác tăm tối”.
Nói tóm lại, Chu Xán lập triều Minh, đã thay thế hẳn triều Đường của họ Lý. Thành ra, không có sự biến cửa Huyền Vũ của Lý Thế Dân, không có An Lộc Sơn, Võ Tắc Thiên không xuất hiện, Thượng Quan Uyển Nhi, Dương Quý Phi đều không thấy đâu.
Lăng Phong đến đây nuối tiếc thở dài, chửi thầm không biết rút cục thằng nào làm bậy khiến lịch sử thay đổi, để các người đẹp không thể sinh ra, thật đáng chết.
Cũng không biết chừng chính Lăng Phong là người đó.
Chẳng qua, kết cục của nhà Minh vẫn giống nhà Đường. Thiên hạ lại phân chia loạn xạ, thời Ngũ Đại Thập Quốc vẫn diễn ra, sau đó nhà Tống thống nhất, lại quay về đúng như lịch sử.
Nói như vậy, lịch sử sẽ có một đoạn đúng, rồi lại một đoạn sai, rồi lại đúng?
Nói cách khác, giai đoạn Lăng Phong đang sống sẽ vẫn đúng lịch sử chăng?
Lăng Phong tự lắc đầu phủ nhận.
Kinh thành nhà Tống phải là Khai Phong, biến Tĩnh Khang cũng là ở Khai Phong, không thể là Trường An.
Ngoài ra, Lăng Phong còn để ý một điểm khác. Đó là mặt phía tây.
Tây Hạ của tộc Đảng Hạng không tồn tại. Thay vào đó, tộc Thác Bạt còn từ thời Nam Bắc triều lại phục quốc, xưng là Ngụy.
Tống lớn mạnh luôn muốn diệt Ngụy, liên tiếp gây ra xung đột. Nhưng về sau, người Tống bị Liêu đánh cho quốc lực bạc nhược, không còn hơi đâu đi lo, quyết định ký kết “hòa ước Cảnh Đức” với Ngụy. Đồng thời cùng năm đó, tộc Nữ Chân ở Đông Bắc vùng dậy, lập nhà Kim tấn công nhà Liêu.
“Vậy cái gì đổi, cái gì không đổi?”
Lăng Phong thực sự đau đầu.
Nếu lịch sử không thay đổi, Lăng Phong dĩ nhiên vui mừng hơn. Dù sao xuyên không hơn nhau chính là ở chỗ này, bằng không Phong ca có khác gì hơn người khác?
Lúc trước Lăng Phong từng thất vọng vì rơi vào dị giới, không nắm được tương lai, không làm “nhà tiên tri” được. Tỷ dụ biết ai sẽ làm vua, chạy tới làm quen từ lúc thằng kia còn chưa mọc lông. Hoặc có bao nhiêu nhân tài chạy đi thu trước, không sợ không làm nên đại nghiệp thiên thu.
Bây giờ, dị giới không ra dị giới, chỗ dị chỗ thường, Lăng Phong tiến thoái lưỡng nan.
Hắn nên làm gì tiếp? Hay cứ mặc kệ?
Kha lão nhìn tên thuộc hạ này mặt mày nhăn nhó “nghiên cứu lịch sử”, hắng giọng:
– Ngươi muốn thì cứ cầm về mà đọc. Ở đây ta còn có việc phải nói.
Coi bộ lão nhân gia đã rất buồn ngủ, muốn làm lẹ còn giải tán.
– Vừa rồi hỏi ngươi về người Kim. Bởi ta muốn ngươi phụ trách gián điệp tại Kim.
– Ta? Gián điệp ở Kim? – Lăng Phong chỉ vào mũi mình.
Không dưng lại cử hắn đi?
Kha lão nói:
– Chẳng phải ngươi nói chúng có dã tâm sao? Không phải ai cũng nhìn ra được điểm này.
– Khụ, ta chẳng qua chỉ… đoán mò như thế.
Kha lão cười:
– Lần trước ngươi cũng đoán mò chuyện Yên Vương…
Lăng Phong xua tay:
– A, lần trước khác, lần này khác. Vả lại đại nhân xem thế nào. Thuộc hạ ngay cả người Kim mặt mũi ra sao còn chưa thấy bao giờ, làm sao chạy đi làm nhiệm vụ chống chọi chúng.
– Không sao, ở đây cũng có mấy người từng gặp người Kim đâu? Làm dần là quen thôi.
Lăng Phong bất khả tư nghị.
Lăng Phong có chút dị năng, nhưng làm mật thám xưa nay đều phải kinh qua khắc nghiệt, tích lũy kinh nghiệm mới được.
Bình thường, một mật thám sau khi được đào tạo căn bản ở Giáo phường xong xuôi, đều phải lăn lộn 5 10 năm mật sứ cấp thấp, rồi mới có thể nhận nhiệm vụ riêng. Không cần nói mật thám, bất kỳ cơ quan nào cũng phải từ thấp lên cao như vậy.
– Vẫn có vấn đề a đại nhân. Thuộc hạ chỉ mới tập sự vào nghề, nhiệm vụ quan trọng như vậy chỉ e không đảm đương nổi, sẽ hỏng việc lớn.
– Thực ra đây cũng không phải nhiệm vụ trọng yếu.
Kha lão muốn giao nhiệm vụ cho Lăng Phong, cũng không phải hoàn toàn tin tưởng hắn, và nhiệm vụ ở Kim quả thật không trọng yếu.
Người Kim trong mắt Lăng Phong có thể đáng sợ, vì hắn biết lịch sử, nhưng người khác thì không. Trong mắt Kha lão, tộc Nữ Chân chỉ giống như một bộ tộc thiểu số mà thôi. Để Lăng Phong đi, Kha lão cốt muốn thử nghiệm hắn, tiện thể để Lăng Phong thu thêm kinh nghiệm mà thôi.
Chỉ là, Kha lão nghĩ là một chuyện, Lăng Phong bản thân hắn lại không muốn nhận.
Làm gián điệp chống Kim, tất nhiên không thể ở tại kinh thành mà chống, ít nhất phải ra sát biên cương mới được. Vĩnh Lạc còn cả đống chuyện phải lo. Trọng yếu là lỡ như phát sinh giao tranh cái gì với người Kim thì sao đây? Phong ca vợ còn chưa kịp cưới đâu.
Lăng Phong một mực từ chối:
– Đại nhân hay là cử người khác, tỷ dụ… Mã Đại. Đúng, Mã đại nhân võ công cao cường, kinh nghiệm đầy mình, chắc chắn sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ. Thuộc hạ chỉ xin một chân mật thám nhỏ là được, tốt nhất là đừng có nhiệm vụ gì nhiều.
Mã đại ca, ngươi bực mình ta, ta lại dâng nhiệm vụ trọng yếu cho ngươi, đây gọi là “lấy ơn báo oán”, Phong ca quả là một bầu trời tư cách.
Kha lão buồn bực. Đổi lại là người khác, được giao nhiệm vụ đã thấy vinh hạnh, không có ai như thằng này chưa gì đã chối đây đẩy.
Kha lão đành đưa ra tuyệt chiêu:
– Tăng tiền trợ cấp, thế nào?
– Bao nhiêu?
Lăng Phong mắt tỏa sáng. Kha lão trái lại đứng thẳng nghiêm nghị:
– Ngươi đã đồng ý?
– Khụ! Quốc gia triều đình có yêu cầu, là con dân Đại Tống làm sao có thể thờ ơ chứ?
Kha lão làm sao có thể tin lời kịch vụng về của Lăng Phong, chỉ nói:
– Vậy trước mắt nói chuyện nhân sự cái đã.
– Đại nhân, người tính sau đi, tiền mới là chính đạo.
– Ngươi vừa nói triều đình yêu cầu sẽ phục vụ cái gì đó…
– Không tiền không thể chú tâm làm việc đâu đại nhân.
Kha lão liền nói:
– Hiện tại không có ai cho ngươi dùng, làm sao quy ra tiền? Tiền lão phu muốn chi cũng phải ghi sổ sách.
– Ý đại nhân là…
Kha lão nói tiếp trọng điểm:
– Ta dự định tạm thời lập một tổ mật thám mới, để ngươi phụ trách làm tổ trưởng.
Lăng Phong không khỏi bất ngờ, không nghĩ đùng một cái thăng luôn tổ trưởng. Coi bộ xong chuyến này còn kèn cựa với Mã Đại dài dài.
Kha lão hỏi:
– Muốn lấy tên gì?
– Tên? Thuộc hạ sẽ lấy tên… Phi Long.
Lăng Phong thuận miệng đáp.
– Ta không hỏi ngoại hiệu của ngươi, hỏi tên tổ.
Mật thám kinh thành hiện tại có ba tổ đặc biệt. Ưng tổ của Nguyệt Dung, chuyên theo dõi đeo bám. Khuyển tổ của Trương Sinh, chuyên nằm vùng đánh hơi. Hổ tổ của Thạch Sơn, chuyên ám sát vồ mồi.
Lăng Phong không nghĩ nhiều, đáp:
– Vậy Long luôn đi. Long tổ.
“Long tổ” này, Lăng Phong đọc truyện đã đọc rất nhiều. Cứ tổ đội nào bí mật dị nhân gì đó, đều là Long tổ.
Kha lão trợn mắt. Rồng là biểu trưng chỉ có hoàng tộc được dùng.
– E hèm. Không hay lắm. Sói tổ thế nào?
Lăng Phong không quan tâm lắm, nói:
– Sói? Cũng được.
Kha lão đành nói:
– Tốt. Tiếp theo nói đến nhân sự cho Sói tổ này. Tự gần đây thiếu thốn nhân sự trầm trọng, cho nên mới có chuyện tuyển chọn ngươi gấp gáp như vậy. Đổi lại là 5 năm trước, ngươi cho dù có võ công thông thiên cũng không thể vào. Cho nên, nhân sự cửa Sói tổ…
Lăng Phong dự cảm gì đó không ổn. Chỉ nghe Kha lão đằng hắng:
– Nghe nói ngươi có một ít huynh đệ…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mật thám Phong Vân |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện xuyên không |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/04/2021 02:53 (GMT+7) |