Hàn Thạc sững người, phi thân nhảy luôn vào đầm lầy, mười bảy thanh phi kiếm rít lên bay ra, cũng cắm thẳng xuống theo.
Kim Giáp Thi và Hàn Thạc có tâm thần tương ứng, hắn có thể cảm nhận rõ vị trí của Hàn Kim. Mười bảy thanh phi kiếm lóe lên rồi biến mất, toàn bộ đã chui xuống đầm. Hàn Thạc vừa mới đến gần, ở sâu trong đầm lầy đã vọng lại tiếng nổ kinh thiên động địa, từng cột nước bùn bẩn thỉu phóng lên cao.
– Đi ra! – Hàn Thạc quát lạnh, tâm thần khống chế nhóm phi kiếm đâm ngang chém dọc trong đầm lầy.
Phi kiếm cắm vào một sinh vật hình người bao phủ trong bùn, kéo hắn lên. Còn có mấy thanh nện “keng keng” lên người hắn, không ngừng vang lên những tiếng kim loại va chạm.
– Quái vật gì thế này! – Kim Giáp Thi mắng to, sinh vật hình người kia sau khi bay ra, toàn thân bùn là bùn, đang há mồm phun nước bùn có chứa kịch độc.
– La Ti, sao lại là ngươi? – Sinh vật này rống trầm giọng khàn khàn. Chỉ thấy trong vòng vây của phi kiếm, người hắn tóe ra từng tia lửa, bùn trên người từ từ bị bóc ra.
Trong nháy mắt, trên người hắn không còn nhìn thấy chút bẩn nào, lộ ra một thân thể sáng bóng ánh kim loại. Hắn có hình dạng nhân loại, nhưng những đường nét loại như là sắt đá, đôi mắt lóe lên ám quang u tối, nhìn có phần quỷ dị.
Mười bảy thanh phi kiếm có lực ăn mòn mãnh liệt, nhưng đánh lên người gã này dường như không tạo thành hiệu quả gì, chẳng thấy thân thể hắn bị thối rữa chút nào, cũng không bị ảnh hưởng bởi hàn độc.
– La Mông, là ngươi sao? – La Ti không chắc chắn lắm, cẩn thận hỏi lại.
– Là ta!
Cặp mắt mờ mờ của quái nhân chuyển động, liếc xéo dò xét mấy người Hàn Thạc, đoạn hỏi:
– Ngươi tới làm gì? Bọn họ là ai?
– Ta tới tìm ngươi. Bọn họ là bằng hữu của ta.
La Ti trả lời ngay. Do dự một chút, nàng có phần khó xử hỏi thăm:
– La Mông. Sao ngươi lại biến thành bộ dạng này?
– Phụ thân. Phía ngoài thân thể tên kia có rất nhiều kim loại hiếm, trong người lại có đủ loại chất độc, không sợ phi kiếm của người công kích. – Hàn Kim bay khỏi đầm lầy, hô to gọi nhỏ. Kim hệ chí bảo Kim Cô Bổng ánh lên kim quang xuất hiện trong tay hắn. Hơn nữa trong nháy mắt biến thành một đại trụ chọc trời, bổ luôn lên gã kia.
Dưới sự công kích của đám phi kiếm, người tên là La Mông kia vẫn tỏ ra bình tĩnh. Nhưng khi Kim Giáp Thi vừa mang Kim Cô Bổng ra, hắn lại có vẻ vô cùng cố kỵ, không nói chuyện với La Ti nữa mà vội vàng né sang một bên.
– Hắc hắc. Đồ đần. Trong cơ thể ngươi đều là kim loại. Chạy đi đâu? – Hàn Kim cười đểu. Không thấy hắn làm ra động tác gì, Kim Cô Bổng như có mắt, bay khỏi tay hắn, truy sát tên kia.
Bất kể người kia trốn tránh như thế nào đều không thể chạy thoát được sự công kích của Kim Cô Bổng. Từng tiếng oanh kích dữ dội ở trên người hắn vang lên. Chỉ trong chốc lát, Kim Cô Bổng của Hàn Kim đã đánh trúng lên người hắn năm lần.
Kim Cô Bổng chính là Kim hệ chí bảo, có sự cảm ứng kỳ diệu đối với kim loại. Bề ngoài thân thể của La Mông do lượng lớn kim loại hiếm tạo thành, căn bản không thể chạy thoát được sự truy kích của Kim Cô Bổng. Dưới tác dụng kỳ diệu của vũ khí này, bất kể hắn chạy trốn tới chỗ nào, đều không thể tránh né sự tấn công.
Tục ngữ nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn, quả thật rất có lý. Toàn thân do kim loại hiếm tạo thành, trong cơ thể La Mông chứa đủ loại chất độc, mà ngay cả Hàn Thạc muốn động đến hắn cũng không dễ dàng. Nhưng Kim Giáp Thi lại khác, có thể khắc chế hắn. Kim Cô Bổng có lực tác dụng kỳ diệu đối với kim loại. La Mông không sợ sức mạnh vô địch của mười bảy thanh phi kiếm, nhưng bị Kim Cô Bổng liên tục nện xuống khiến đầu nổ đom đom mắt, thân thể tuy có thể phòng ngự các loại thần lực công kích vậy mà mơ hồ không chịu nổi.
– Mẹ nó, lại dám tập kích ta!
Hàn Kim vừa đánh vừa chửi:
– Người bình thường ta có thể không đối phó được, nhưng mà muốn tiêu diệt ngươi, thực sự là rất dễ dàng!
Là Kim hệ linh vật trong Ngũ Hành Giáp Thi, Kim Giáp Thi đơn giản chính là khắc tinh của hắn. Kim Cô Bổng trong tay càng như vật đòi mạng, khiến cho La Mông không chạy được đi đâu.
Chỉ một lát, La Mông từ bỏ việc chạy trốn, đầu quay mòng mòng hét lớn với La Ti:
– Ta không biết ngươi đến, nhanh bảo hắn dừng tay đi! La Ti, chúng ta nói thế nào hồi đó cũng là chiến hữu. Lúc hai tên Bố Tư, Bách Toa đuổi giết ngươi, ta còn trợ giúp ngươi, sao ngươi lại có thể tụ thủ bàng quan như thế?
– Tha cho hắn đi.
Nhìn Hàn Thạc, La Ti mở lời cầu xin:
– Lúc trước La Mông đích thực từng giúp ta, nếu không có hắn, khả năng ta không thể chạy thoát khỏi Vùng Đất Hỗn Loạn. Ta nghĩ hắn cũng không cố ý, huống chi hiện tại đã bị giáo huấn, nên thôi nhé?
Lần này tới, Hàn Thạc vốn không muốn giết người. Thấy La Mông đã nhận được sự “dạy dỗ”, hắn gật đầu với Hàn Kim, cười nói:
– Đánh đã chưa? Xú tiểu tử, còn không dừng tay cho ta!
Hàn Kim cười hắc hắc, giơ tay ra, nhìn chằm chằm La Mông.
Kim Cô Bổng bay vòng trở về, giữa đường rất nhanh thu nhỏ lại, khi rơi lại trong tay hắn chỉ còn như cái châm.
– Phụ thân, người này thân thể cấu tạo đặc biệt, Thượng vị thần thông thường có lẽ không phải là đối thủ của hắn. Hắc hắc, đáng tiếc hắn xui xẻo, gặp phải con, con muốn chơi hắn thế nào hắn sẽ bị thế! – Hàn Kim vênh vang đắc ý, có cảm giác thành tựu vô cùng.
Kim Cô Bổng vừa thu lại, La Mông đầu toàn trăng sao mới dần dần khôi phục bình thường. Qua một lát, hắn gượng cười hỏi La Ti:
– Đã lâu không gặp, vừa tới đã khiến ta có bộ dạng này, ngươi cũng tốt ha?
Bề ngoài thân thể La Mông dều do kim loại hiếm tạo thành, tuy nhiên chúng không phải cứng như sát đá, mà tính mềm dẻo cực kỳ kinh người. Nhất là nơi mặt hắn, da có thể tự do co lại, căn bản không ảnh hưởng được biểu tình phong phú của hắn.
– Ngươi tránh ở dưới đáy đầm lầy, bọn ta vừa tới đã công kích, ta nào biết đó là ngươi?
La Ti tức giận trừng mắt nhìn La Mông, kinh ngạc hỏi:
– Này, tại sao ngươi lại biến thành bộ dạng này, ta nhớ rõ trước kia ngươi có thế đâu?
Chẳng những là La Ti, Hàn Thạc cũng vô cùng hiếu kỳ, không biết người kia tại sao lại biến thành hình dạng này.
Rất hiển nhiên, loại thân thể này không phải do trời sinh, nhất định là sau đó có kỳ ngộ mà thành. Hôm nay may có Kim Giáp Thi, nếu không, muốn đối phó với người kia quả thật không dễ dàng gì.
Hàn Thạc chú ý quan sát một chút, phát hiện khu vực này có rất nhiều xương trắng phau, phỏng chừng thần chết tại khu vực này không ít. Nếu không có gì bất ngờ, những người này chắc đều bị La Mông tiêu diệt, xem ra thực lực của gã này tuyệt đối không tầm thường!
– Người rời khỏi Vùng Đất Hỗn Loạn không lâu, một lần ta bị người vây công khiến trọng thương, liều mạng trốn đến nơi này. Ở chỗ này, thân thể ta bị đủ loại chất độc ăn mòn, bắt đầu từ từ hư thối, ta mất hết ý chí chui xuống dưới đáy đầm lầy, không biết vì sao, những kim loại hiếm kia dần dần bám vào người ta. Ta luôn cho rằng mình chết chắc rồi, nào ngờ qua mấy trăm năm vẫn còn sống, với lại thân thể cũng đã xảy ra biến hóa long trời lở đất, rốt cục có được hình dạng như thế này. – Dưới sự truy hỏi của La Ti, La Mông rủ rỉ thuật lại những việc hắn đã trải qua.
– Ở dưới đáy đầm lầy này? – La Ti ngạc nhiên, làm sao cũng không ngờ được hắn lại trải qua những việc kỳ lạ như thế.
Gật gật đầu, La Mông vẻ mặt quái dị, nói tiếp:
– Đúng vậy, ta không biết mình rốt cuộc là cái gì nữa? Chẳng những là thân thể, mà ngay cả thần hồn đều xảy ra sự thay đổi, có đôi khi ta thậm chí cảm thấy mình là một tảng đá, hình như chết từ lâu rồi…
La Mông vẻ mặt ngỡ ngàng, xem ra cũng như là lọt vào trong sương mù, dường như cảm thấy đã không còn tồn tại.
– Ta để ý một chút, phát hiện đầm lầy này có rất nhiều hài cốt, đều do ngươi tiêu diệt? – Hàn Thạc cười cười, bỗng nhiên ngắt lời hỏi.
– Đúng vậy, rất nhiều năm trước ta giết mấy người, trong đó có một tên chạy được ra ngoài. Vừa thoát khỏi cái đầm lầy này, hắn liền tung ra lời đồn, nói trong cơ thể ta có báu vật lớn. Vùng Đất Hỗn Loạn chưa bao giờ thiếu người tham lam và tàn nhẫn, sau một khoảng thời gian dài, kẻ trước người sau đến đuổi giết, nếu như thân thể ta không có biến đổi kinh thiên động địa, có lẽ sớm bị người giết chết rồi.
Thời gian đó, chỉ cần có người tới đây, ta đều chủ động xuất thủ giết chết, dùng loại phương pháp này cảnh cáo bọn chúng đừng có làm xằng. Vừa rồi, ta cho rằng các ngươi là bọn đó cho nên mới ra tay! – La Mông giải thích.
Cười gật đầu với La Ti, Hàn Thạc nói:
– Không tồi, được đấy! Có thể giết chết nhiều người tiến vào như vậy, đích thực có bàn tay hắn, ừm, ngươi nói chuyện với hắn đi.
La Ti dẫn Hàn Thạc tới, mục đích là chiêu mộ La Mông. Hàn Thạc vừa nói như vậy, La Ti nhìn về phía La Mông nói:
– La Mông, đi theo chủ nhân ta đi. Bố Tư và Bách Toa đã bị giết, ngươi cũng không thể vĩnh viễn ở lại dưới đáy đầm lầy này chứ?
– Cái gì, Bố Tư, Bách Toa chết rồi?
La Mông kinh hãi, hồ nghi nhìn về phía Hàn Thạc, hỏi:
– Ngươi giết chúng?
– Xem như là vậy đi.
Hàn Thạc cười cười, nói với La Mông:
– Ta nghĩ đầm lầy cũng không tốt, ừm, nếu như người vĩnh viễn sống ở chỗ này, sẽ dần mất phương hướng. Ngươi theo ta đi, thân thể của ngươi đặc biệt, nói không chừng còn có một chút lợi ích đối với ngươi.
Thân thể La Mông chính là một vật liệu luyện khí cực tốt. Chỉ cần Hàn Thạc dụng tâm, hoàn toàn có thể giúp hắn luyện chế một phen, nói không chừng có thể đề cao tiềm lực của hắn hơn nữa.
– Ngươi tuy trốn thoát khỏi người khác, nhưng lại không thể trốn thoát khỏi tay ta. Ngươi nếu như không đáp ứng, ta gõ chết ngươi! – Hàn Kim hắc hắc cười lạnh, Kim Cô Bổng lại được mang ra, ở phía xa diễu võ dương oai với La Mông.
Một người dụ dỗ, người kia thì cưỡng bức, hơn nữa còn bài cảm tình của La Ti, La Mông vẻ mặt cay đắng, cúi gằm đầu, phát hiện mình dường như không có sự lựa chọn nào cả. Do dự hồi lâu, mới có phần bất lực, lại có phần mong đợi hắn gật gật đầu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ma Vương - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 21/02/2022 21:42 (GMT+7) |