Hàn Thạc vừa vào Ám Ảnh thành, đến khi tới Thiên Cơ Dược Tề phát hiện ra nơi này đã bị đám người vây chặt đến một giọt nước cũng không lọt ra ngoài. Nói đơn giản một chút có khoảng gần năm trăm người tụ tập trước cửa Thiên Cơ Dược Tề nho nhỏ.
An Ni Tháp phụ trách đoàn người tụ tập trước Thiên Cơ Dược Tề, đứng trước cửa, đối mặt với những nhân vật cao cấp đến từ những đại gia tộc, không biết phải làm như thế nào cho tốt.
Trước mặt An Ni Tháp đều là những người máu mặt ở Ám Ảnh thành, theo đạo lý thì hẳn phải để cho họ tiến vào Thiên Cơ Dược Tề ngồi xuống, đáng tiếc bên trong tầng thứ nhất của cửa hàng diện tích lại quá nhỏ, căn bản không đủ để dung nạp nhiều người vào đó, tầng hai tầng ba là nơi Hàn Thạc luyện chế dược tề, nên không có khả năng cho người lạ vào xem.
Lúc này An Ni Tháp chẳng biết phải làm như thế nào cả, nhất là khi trong số những người này còn có An Đức Liệt của gia tộc Tái Nhân Đặc, do đó hắn càng khó xử hơn. Nếu cho An Đức Liệt đi vào, những người khác nhất định không chịu, cho cả vào thì chỗ đó lại không đủ, do đó An Ni Tháp chỉ có nước cười khổ, gật đầu cúi người liên tục xin lỗi.
Cũng may những người này cũng không so đo gì, chỉ nói chuyện với nhau rất thoải mái, đều đợi Hàn Thạc đến.
Từng có kinh nghiệm lần trước dựa theo đầu người mà phân phối thuốc men, lần này những người vừa có tin Hàn Thạc trở về, trước tiên đem theo vài đội hộ vệ gia tộc tới thẳng Thiên Cơ Dược Tề đợi hắn, cho nên mới tạo thành cảnh tượng nước không chảy nổi một giọt trước cửa hàng này.
– Việc này… cái này là… – Khi Hàn Thạc đi tới trước cửa Thiên Cơ Dược Tề, lập tức bị cảnh tượng trước mặt làm cho dở khóc dở cười.
– Ủa, Bố Lai Ân, ngươi trở về rồi, vừa lúc vừa lúc…
– Ha ha, ta đợi rất lâu rồi, nhanh mang những thuốc men vừa luyện chế xong ra đây nào!
– Bố Lai Ân, không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi, ta đã chuẩn bị đủ tinh tệ rồi, ngươi nói muốn sao thì được như vậy!
Không đợi Hàn Thạc phản ứng gì, những người hắn biết hoặc không biết ai nấy đều lớn tiếng kêu lên. Nghe tiếng thì tựa hồ rất quen biết với hắn vậy, nhưng Hàn Thạc chỉ biết vài người trong số họ, có những người thậm chí trước nay chưa bao giờ gặp qua.
Đám người này cười đùa vui vẻ, khi thấy Hàn Thạc đến liền chủ động mở một lối đi thông vào Thiên Cơ Dược Tề. Mấy người cao cấp của các đại gia tộc trước cửa ai nấy mỉm cười vẫy tay chào Hàn Thạc, ra hiệu cho hắn mau mau đi tới.
– Nhìn không ra ngươi được hoan nghênh nhiệt liệt như vậy ở cái thành thị này… – An Đức Lệ Na bên cạnh Hàn Thạc nhẹ giọng nói.
An Đức Lệ Na lúc này lại khôi phục vẻ băng giá mà Hàn Thạc thấy lúc ban đầu. Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu vì không cười không nói cộng với cố ý làm mặt lạnh làm cho cả người nàng có vẻ rất khác thường, rất lạ lẫm với hoàn cảnh ồn ào náo nhiệt ở đây.
Hàn Thạc cười khổ đi thẳng về phía cửa Thiên Cơ Dược Tề, liếc nhìn An Ni Tháp đầu đầy mồ hôi, rồi mỉm cười nhìn thấy An Đức Liệt đang đứng, bèn hơi khom người, nói:
– Xin lỗi, để mọi người đợi lâu!
– Tốt thôi, tốt thôi! – Mọi người đều nói.
Cười cười khi thấy mọi người đều cùng một ý, Hàn Thạc đi tới tầng một Thiên Cơ Dược Tề, liếc nhìn những cao cấp của các đại gia tộc trước cửa nói:
– Ta biết rõ hậu ý của mọi người. Ừm, lần này không dựa theo đầu người phân phối nữa, chúng ta dựa theo gia tộc mà phân phối là được.
Những người xuất hiện trước cửa Thiên Cơ Dược Tề đều là những người cao cấp của các đại gia tộc và Thần Vệ của gia tộc họ, cũng chỉ có những gia tộc lâu đời ở Ám Ảnh thành mới có thể thu được tin tức khi hắn vừa trở lại.
Lỗ Cách Tây của gia tộc Cơ Tát cười cười có chút xấu hổ, hắn lần này mang đến nhiều Thần Vệ nhất, vốn còn tưởng rằng có thể chiếm chút tiện nghi, không có ngờ Hàn Thạc lại không phân phối theo đầu người.
– Lỗ Cách Tây, sao thế? Ngươi có ý kiến gì phải không? – Bối Ti của gia tộc Kim Sâm che miệng cười, hỏi vẻ thú vị.
– Không… không có ý kiến gì. – Cách Lỗ Tây cười khẽ, lập tức phủ nhận.
– Ừm, như vậy đi, các đại gia tộc phái vài đại biểu vào đây, về phần những Thần Vệ gia tộc, tạm thời lưu ở bên ngoài là được rồi. – Hàn Thạc đề nghị.
Mọi người đều gật đầu đáp ứng. Vì vậy An Đức Liệt của gia tộc Tái Nhân Đặc, Bối Ti và con gái là Cơ Nhã của gia tộc Kim Sâm, Cách Lỗ Tây của gia tộc Cơ Tát, còn Đồ Á Tư của gia tộc Bố Lặc nhất nhất đi vào. Hàn Thạc thấy gia tộc Lai Phất Tư lại không có ai vào!
Cách Lỗ Tây là em trai tộc trưởng gia tộc Cơ Tát, cũng là một trong số bảy đại Thần Vệ trưởng Ám Ảnh thành, chưởng quản đội sáu Thần Vệ, tu luyện sức mạnh Tử Vong, cảnh giới Thượng vị thần sơ kỳ.
Đồ Á Tư chính là chú của tộc trưởng gia tộc Bố Lặc, vì chỉ có thiên phú có hạn về mặt tu luyện, xem ra cả đời cũng chỉ là Trung vị thần mạt kỳ, tu luyện sức mạnh Hắc Ám, nhưng người này lại có tài năng về mặt kinh tế thương mại, đại đa số những việc làm ăn của gia tộc Bố Lặc đều do hắn quản lý.
– Bố Lai Ân, sao thoáng cái đã biến mất lâu như vậy, ngươi cũng biết những đại gia tộc chúng ta từng phái rất nhiều nhân thủ tìm tung tích ngươi không? – Cơ Nhã nhè nhẹ cười hỏi Hàn Thạc.
– Có hẹn một bằng hữu nên xuất ngoại một chuyến, trên đường gặp vài việc chậm trễ cho nên mới lâu về như vậy. Ha ha, đa tạ các vị quan tâm, ta sẽ ghi nhớ!
Hàn Thạc cười nói:
– Được rồi, lần này ta luyện chế các loại thuốc tổng cộng một ngàn bình, ta xuất ra một ngàn bình phân cho bốn đại gia tộc các ngươi, một nhà hai trăm năm mươi bình, không có vấn đề gì chứ?
– Đương nhiên không thành vấn đề! – Mọi người cùng kêu lên.
Hàn Thạc sớm biết rằng những người này nhất định sẽ theo mình, cười cười lấy ra một ngàn bình thuốc, nhất nhất bày ra những cái kệ thuốc trước mặt mọi người, theo thứ tự phân loại, giá và công dụng thì ai cũng hiểu rồi.
Dưới ánh mắt sáng rực của mọi người, Hàn Thạc đem một ngàn bình thuốc chia làm bốn khối, trong số thuốc này có sáu trăm bình Hồi Nguyên đan, mỗi bình giá một trăm hắc tinh tệ, còn có một bộ phận Tuyền Cơ đan Niết đan giá là ba trăm và năm trăm hắc tinh tệ. Hắn vẫn không vì gia tộc Tái Nhân Đặc mà phân chia không công bằng, mỗi một nhà đều có số lượng bằng nhau, thuốc men các loại cũng như nhau.
Khi Hàn Thạc phân thuốc ra bốn khối, bốn người phát ngôn đại gia tộc ai nấy đều nhanh chóng lấy ra hắc tinh tệ, trực tiếp đưa tới trước mặt Hàn Thạc. Số lượng tinh tệ mỗi nhà chỉ có nhiều hơn chứ không ít, Hàn Thạc không cần nhìn đã biết chí ít có khoảng chừng mười lăm vạn hắc tinh tệ.
An Đức Lệ Na bên cạnh hắn đột nhiên nhìn chằm chằm vào bốn đống tinh tệ đang tỏa ánh sáng trước mặt Hàn Thạc, vô tình liếm liếm khóe miệng, giống như nhìn một thức ăn vô cùng mỹ vị.
Vừa thấy ánh mắt tham lam của nàng, Hàn Thạc lập tức hiểu ngay tâm tư An Đức Lệ Na. Đối với tiểu cô nương thần bí này, hắn cũng phải đề phòng một chút, sợ nàng ngay trước mặt mọi người không nén được nội tâm cầm luôn lấy tinh tệ ăn.
Ho nhẹ một tiếng, Hàn Thạc vung tay lên, không gian giới chỉ lóe sáng mọi nơi, bốn khối hắc tinh tệ lớn đã biến mất.
Sau khi thu tinh tệ vào không gian giới chỉ, Hàn Thạc lập tức lợi dụng thần thức đếm số tinh tệ, phát hiện ra một khối tinh tệ vừa mới thu vào là bốn vạn, bốn khối hắc tinh tệ là mười sáu vạn, so với lần trước lời nhiều hơn.
– Ha ha, các vị, đã thỏa mãn chưa? – Hàn Thạc rất vui, cười hà hà hỏi.
– Hài lòng, đương nhiên hài lòng…
Bốn người âm thầm thu lấy thuốc của mình, rồi hàn huyên cười cợt với Hàn Thạc trong chốc lát, dưới sự ám chỉ của hắn, có ba nhà hài lòng rời đi.
Tự nhiên lưu lại là An Đức Liệt của gia tộc Tái Nhân Đặc.
Sau khi ba nhà khác đã rời, An Đức Liệt cười ôn hòa nói với Hàn Thạc:
– Trước mắt Tạp Mai Lệ Tháp không có ở Ám Ảnh thành, ngươi có biết nó đi tới nơi nào không? Đi làm gì không?
Không lập tức trả lời vấn đề của An Đức Liệt. Hàn Thạc lấy ra một túi hắc tinh tệ đưa cho An Đức Lệ Na vẫn nhìn hắn vẻ đáng thương, dặn:
– Ngươi lên trên lầu đi, mặc kệ như thế nào không được ngủ giống như lần trước đó nhé!
An Đức Lệ Na khẽ gật đầu, hai mắt tràn đầy hưng phấn, ôm cái túi giá trị bốn vạn hắc tinh tệ Hàn Thạc đưa cho nàng, vội vội vàng vàng leo lên tầng thứ hai tầng thứ ba, không muốn dừng lại một khắc nào.
Sau khi An Đức Lệ Na rời đi, Hàn Thạc mới than nhẹ một tiếng nói:
– Ta không biết nàng đi đâu cả, nhưng ta biết nàng vẫn tìm ta, ta nghĩ việc nàng rời đi hẳn là có quan hệ với ta?
Hàn Thạc không phải không biết gì về tình thế Ám Ảnh thành, giữa những lời đối thoại của những Thần Vệ đi tìm hắn, Hàn Thạc cũng biết Tạp Mai Lệ Tháp luôn luôn đi tìm hắn, làm Hàn Thạc rất cảm động, hiểu được Tạp Mai Lệ Tháp coi hắn là một bằng hữu thật lòng.
An Đức Liệt vẫn quan sát Hàn Thạc, trong lòng thầm gật đầu, hắn rất vừa lòng với biểu hiện của Hàn Thạc, không kiểu cách gì, nhưng rất chân tình, làm cho An Đức Liệt cảm thấy rất thoải mái.
– Không sai, nó đích xác đi địa phương khác tìm ngươi, Tạp Mai Lệ Tháp thật sự coi ngươi là một bằng hữu, nó không muốn thấy ngươi có chuyện gì, do đó, ta cũng không hy vọng ngươi xảy ra sự tình gì, hiểu chưa? – An Đức Liệt xem ra muốn chỉ điểm gì đó cho Hàn Thạc.
Khẽ sửng sốt, Hàn Thạc kinh ngạc nhìn An Đức Liệt, đánh giá xem ý nghĩ thực chất của những lời An Đức Liệt, hỏi thử:
– Ý của ngươi là…
– Ta nghĩ ngươi phải cố mà sống!
An Đức Liệt nghiêm mặt, nói với Hàn Thạc với giọng rất nghiêm túc mà ngày thường khó gặp, giọng trầm xuống:
– Đã tra rõ sự tình này rồi, ngươi yên tâm đi, Ngải Phất lý tuyệt không dám hạ thủ đối với ngươi đâu.
Tâm thần chấn động, Hàn Thạc ngẩng phắt đầu lên, nói:
– Ngươi…
Hắn không rõ An Đức Liệt tại sao lại giúp hắn như vậy, việc tốt đến quá đột ngột, làm hắn chẳng biết phải làm sao.
– Đương nhiên, ta cũng chỉ có thể bảo Ngải Phất lý không dám động thủ với ngươi, về phần ngươi lần trước chịu ủy khuất, ta thân là người của gia tộc Tái Nhân Đặc, vì để ổn định Ám Ảnh thành nên không thể làm gì với Ngải Phất lý, hy vọng ngươi có thể hiểu được?
An Đức Liệt nhẹ giọng giải thích, suy nghĩ một chút, rồi không chờ Hàn Thạc mở miệng, nói tiếp:
– Còn nữa, chuyện này đừng đề cập với Tạp Mai Lệ Tháp, ta hiểu tính cách nó, nếu nó biết ngươi bị Ngải Phất lý làm trọng thương, với tính tình của nó nhất định sẽ giúp ngươi, như vậy rất có thể gây ra phiền toái lớn, thậm chí sẽ làm gia tộc Lai Phất Tư có tâm lý phản nghịch, việc này tuyệt không phải là thứ chúng ta muốn thấy.
Trầm mặc một chút, Hàn Thạc khẽ gật đầu vẻ khó khăn, nói:
– Ta hiểu rồi, có một ngày ta sẽ báo cừu hận này!
– Chờ ngươi có thực lực đó ta tự nhiên sẽ không ngăn ngươi, nói không chừng còn có thể giúp ngươi! Nhưng trước lúc đó, ngươi tốt nhất là phải cẩn thận một chút. Thôi, không nói nhiều, những gì ta nói ngươi ghi tạc trong lòng là được. – An Đức Liệt mỉm cười đứng lên, đi ra khỏi Thiên Cơ Dược Tề rất bình thường.
Hàn Thạc hiểu rất rõ lập trường của An Đức Liệt. An Đức Liệt nguyện ý bảo vệ hắn bình an đã nằm ngoài dự liệu của Hàn Thạc rồi, tự nhiên sẽ không cầu An Đức Liệt đại biểu cho gia tộc Tái Nhân Đặc ra mặt vì hắn mà đi tìm phiền toái với Ngải Phất lý.
Một người có thực lực thế nào thì sẽ có được sự tôn kính và địa vị bấy nhiêu! Hàn Thạc trước mắt biết giá trị của mình còn xa mới làm cho gia tộc Tái Nhân Đặc vì hắn mà trở mặt với gia tộc Lai Phất Tư. Nhưng Hàn Thạc vẫn không cam lòng, nhưng hắn biết cách ẩn nhẫn, tin rằng có một ngày mình nhất định có thể có đủ vốn liếng làm cho gia tộc Tái Nhân Đặc nguyện ý vì mình mà diệt trừ Ngải Phất lý.
Chỉ cần có đủ thực lực, không có gì không có khả năng!
– Tên kia đi rồi à?
Hàn Thạc mới lên lầu ba Thiên Cơ Dược Tề, thanh âm An Đức Lệ Na lập tức vang lên:
– Tên kia khá lắm, ta thiếu chút nữa bị hắn phát hiện ra việc ta che dấu thực lực rồi!
Nàng ném một viên hắc tinh tệ vào trong miệng, thanh âm có vẻ nhồm nhoàm mơ hồ.
– Trong một túi có bốn vạn hắc tinh tệ. Nhớ kỹ, ngươi phải ở thêm bốn năm nữa!
Hàn Thạc đi tới, chủ yếu là để nhắc nhở nàng một câu như vậy.
– Còn nữa, đừng có ngủ say ba bốn tháng như lần trước đó!
– Biết rồi, lần này ta ăn từ từ từng khối một, tiêu hóa chầm chậm, không gặp phải tình huống lần trước đâu. Thôi thôi, đừng có quấy rầy ta nữa, ngươi cần làm gì thì cứ làm đi! – Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Đức Lệ Na đầy vẻ sốt ruột, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào mớ tinh tệ trong tay.
Hàn Thạc bất lực chỉ có nước trở lại tầng hai, nơi này vừa được sửa lại, còn đẹp hơn cả lúc trước khi bị phá. Chỗ nào chỗ nấy đầy những dụng cụ luyện thuốc sáng bóng lóe sáng. Người nào không biết mà tới đây sẽ nhất định cho rằng Hàn Thạc là một dược tề sư không thể giả được, ai biết khí tài mà hắn dùng luyện chế thuốc men vẻn vẹn chỉ có một cái Cửu Văn đỉnh thôi!
Bên ngoài Thiên Cơ Dược Tề, An Ni Tháp tận tâm tận chức thủ hộ, đợi cho mọi người của các đại gia tộc theo thứ tự rời đi, hắn mới đi đến, cười lấy lòng nói:
– Cái… Kia… cái… Kia… có lưu lại cho đội ba chúng ta một chút không?
– Một trăm bình, chỉ lấy Hắc Thiên đại nhân của các ngươi hai vạn hắc tinh tệ!
Trong lòng Hàn Thạc cũng biết, đã sớm chuẩn bị thuốc men dư thừa. An Ni Tháp vừa tiến đến là Hàn Thạc đã lấy số thuốc này ra rồi.
An Ni Tháp cũng sớm đã chuẩn bị. Lập tức cười tủm tỉm lấy ra một túi tinh tệ, một túi hắc tinh tệ rõ ràng không phải chỉ hai vạn. Chỉ thấy hắn vô cùng cẩn thận lấy ra hai vạn hắc tinh tệ cung kính đưa cho Hàn Thạc, nói:
– Bố Lai Ân, ta làm việc cho người khác, tự nhiên không thể khảng khái như các gia tộc khác ha ha, số tiền này có thừa ra phải nộp lại, do đó…
– Biết rồi, lấy thuốc giao tiền, đa tạ ngươi mấy hôm vừa rồi chăm sóc cho cửa hàng ta. – Hàn Thạc đương nhiên hiểu được hắc tinh tệ này không phải là của An Ni Tháp, cũng không để ý đến loại việc nhỏ này.
– Không có gì… không có gì…
An Ni Tháp vội vàng cười nói, lấy đống thuốc, rồi phân phó cho đám Thần Vệ:
– Ta tới văn phòng đội ba trước, các ngươi ở lại xung quanh, nếu có tên đui mù nào đảo loạn, các ngươi biết phải nên làm như thế nào rồi đó!
Nói xong, An Ni Tháp vội vàng bỏ đi.
Hàn Thạc đang chuẩn bị đi vào, đột nhiên nghe thấy thanh âm quen thuộc.
Quay đầu nhìn lại, phát hiện ra trước cửa dược tề chính là Đường Na đang đừng sừng sững. Đường Na xinh đẹp như sáng bừng lên, nhưng trong mắt Hàn Thạc nàng tựa hồ có vài phần u buồn, mặc dù vẫn cười nhưng nụ cười này lại có vẻ khá miễn cưỡng…
Sau khi Hàn Thạc ra tay giết chết Khải Kỳ và Y Phù, hắn chưa bao giờ hối hận, cũng không thẹn với lương tâm. Ai bảo Ngải Phất lý tập kích hắn trước?
Chỉ là khi chính diện đối mặt Đường Na, Hàn Thạc vẫn có chút bứt rứt, giống như cảm thấy mình làm một việc có lỗi với nàng. Cười ha ha vài tiếng, Hàn Thạc nói:
– Đường Na đại tỷ, lâu rồi không gặp, nghe nói ngươi đi Thời Không thần vực một chuyến à. Ha ha, ta cũng có tới bái phỏng riêng ngươi, đáng tiếc ngươi vắng nhà.
Nhìn Hàn Thạc vẫn cười cười nói nói trước mặt, trong lòng Đường Na thở dài một tiếng, cười gượng nói:
– Đúng vậy, đi một chuyến xa nhà, không ngờ trở về hai đứa em hư đốn lại bị người ta giết chết rồi.
“Nàng không phải phát hiện ra cái gì đó chứ rồi hoài nghi ta? Không có khả năng, đến cả Ngải Phất lý cũng không nghĩ việc này có liên quan tới ta, Đường Na làm sao lại nghĩ như vậy?”
Tim hắn nhảy lên, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười, nhiệt tình kéo Đường Na tiến vào, lúc này mới thở dài một tiếng:
– Đường Na đại tỷ, đối với tao ngộ của hai em, ta cũng nghe nói một chút, xin đừng quá buồn!
“Chẳng lẽ không phải là hắn?” – Đường Na một mạch âm thầm quan sát từng biến hóa trên vẻ mặt Hàn Thạc, nhưng trên mặt hắn lại không thấy một chút sợ hãi hoặc dị thường nào, nên càng âm thầm nghi hoặc.
Trong gia tộc Lai Phất Tư không ai hoài nghi Hàn Thạc, vì trong suy nghĩ của họ, hắn không có thực lực này, cũng không có lá gan này!
Nhưng Đường Na từng đi tới Kỳ Áo đại lục, lại sóng vai tác chiến với Hàn Thạc lại không cho là như vậy. Nàng hiểu sự ác độc và quyết đoán của Hàn Thạc, cũng mơ hồ đoán là hắn che dấu thực lực, do đó khi nàng biết Khải Kỳ và Y Phù tử vong, chỉ tìm hiểu một chút, đối tượng hoài nghi đầu tiên chính là Hàn Thạc!
Người trong Ám Ảnh thành có có cừu oán với Khải Kỳ và Y Phù nhưng chính thức dám quyết đoán hạ độc thủ như vậy, Đường Na thật sự không nghĩ ra ai khác. Ngải Phất lý hoài nghi là Tạp Mai Lệ Tháp, nhưng Đường Na có giao tình với Tạp Mai Lệ Tháp không tệ, biết ác nữ không phải là loại người thù dai, nàng có thể khẳng định tuyệt sẽ không phải là Tạp Mai Lệ Tháp đã hạ thủ.
Đường Na cũng không biết tại sao mình lại trước hết nghĩ tới Hàn Thạc, nhưng khi ý nghĩ vừa dấy lên, nàng càng cảm thấy điều này có khả năng nhất, nhất là khi hắn bình an trở lại Ám Ảnh thành, nghi hoặc trong lòng càng thêm mãnh liệt. Do đó nàng mới đến Thiên Cơ Dược Tề, nhưng không vội vã đi vào, đợi cho tất cả mọi người về hết mới một mình gặp mặt Hàn Thạc.
– Lần trước ngươi từng ra tay cứu Y Phù, đáng tiếc nó không biết điều, còn âm thầm hận ngươi, ta còn chưa kịp cảm ơn ngươi nữa! – Đường Na cũng đã biết rõ tình huống lần trước, thần sắc buồn bã nói.
Đường Na vẫn không bỏ qua chủ đề Khải Kỳ và Y Phù, lại thấy ánh mắt đầy nghi ngờ của nàng, nếu hắn không biết thì không còn phải là Hàn Thạc nữa rồi.
Trong lúc bất tri bất giác, khoảng cách giữa hai người từng là bằng hữu tốt nhất đột nhiên có một vết nứt khó có thể hàn gắn. Đường Na không bao giờ ngờ tới loại kết quả này, mà Hàn Thạc cũng chưa hề nghĩ tới.
Đoán được mục đích của Đường Na khi tới đây, nụ cười trên mặt Hàn Thạc càng lúc càng tươi, nhưng sự chân thành thì lại giảm xuống vài phần, những lời nói hư hư thật thật làm Đường Na không thể thu được từ hắn bất kỳ tin tức gì, dúi một cục tinh tệ lớn vào tay Hàn Thạc rồi cầm trăm bình thuốc buồn bã rời đi.
Ra ngoài Thiên Cơ Dược Tề, đánh giá bình thuốc trong tay, Đường Na lẩm bẩm:
– Ta sớm biết rằng ngươi sẽ leo lên trên cao, nhưng lại không ngờ ngươi có thể đạp lên thi thể thành viên gia tộc chúng ta để leo lên.
Đường Na thở dài cực thấp, rồi lặng yên bỏ đi.
Trong Thiên Cơ Dược Tề, Hàn Thạc lạnh lùng nhìn Đường Na càng lúc càng xa, đợi cho hình bóng nàng hoàn toàn biến mất, mới nói khẽ:
– Không phải là người có tâm hại hổ, chỉ vì hổ có ý đả thương người, ta cũng chỉ bất đắc dĩ thôi!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ma Vương - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/02/2022 21:41 (GMT+7) |