Mạn Đề Kha Nhĩ đang miễn cưỡng chống đỡ trận pháp công kích, vô cùng nhạy cảm nắm được dị biến trên bầu trời, một luồng nguyên tố Hắc Ám đột nhiên tràn ra, Thiên Thi Ngũ Hành đại trận vốn liền lạc, lúc này rốt cục xuất hiện một vết xước!
Không do dự gì, cơ hồ khi vết nứt kia vừa mở ra, Mạn Đề Kha Nhĩ hóa thành một làn khói màu đen, dùng tốc độ nhanh nhất bình sinh thoát khỏi Thiên Thi Ngũ Hành đại trận. Về phần Lợi Duy Thản bên cạnh hắn nổ tung, Mạn Đề Kha Nhĩ căn bản không thèm liếc mắt.
Bên ngoài trận pháp, Hàn Thạc ngưng thần cảm thụ dị biến trong Thiên Thi Ngũ Hành đại trận, thông qua liên lạc với Ngũ hành giáp thi, biết họ toàn lực công kích Lợi Duy Thản, sau khi làm Lợi Duy Thản Thần hồn câu diệt, đã tiêu hao không ít sức mạnh.
“Vèo!”
Mạn Đề Kha Nhĩ đột nhiên từ vết nứt chui ra.
Hai người Hàn Thạc và Tiểu Khô Lâu đồng thời cảm nhận được Thần chi lĩnh vực Hắc Ám hệ bao trùm chung quanh, ánh mắt thoáng chốc đã dán vào người Mạn Đề Kha Nhĩ.
Thần chi lĩnh vực trên người Tiểu Khô Lâu cũng là một mục tiêu rõ ràng, Mạn Đề Kha Nhĩ từ giữa trận pháp bay ra, lập tức thấy ngay Tiểu Khô Lâu và Hàn Thạc.
Không nói gì nhiều, Mạn Đề Kha Nhĩ mới từ giữa Thiên Thi Ngũ Hành đại trận chạy ra, không chút nghĩ ngợi giơ kiếm bản to mang đầy khí tức Hắc Ám, hướng về phía Hàn Thạc vọt tới.
Mạn Đề Kha Nhĩ cho rằng không gian kỳ dị kia, đương nhiên hoàn toàn là do Hàn Thạc lợi dụng sức mạnh bí ẩn gì đó phóng thích tạo thành. Theo hắn thấy, chỉ cần đánh cho đối phương luống cuống tay chân, cảnh vật kỳ lạ cầm tù họ sẽ cũng như Tu La huyễn hồn trận lúc trước đột nhiên tiêu tán.
Mạn Đề Kha Nhĩ cũng không phải có hảo tâm giải cứu hai người Qua Lan Đức Nhĩ, nhưng Lợi Duy Thản vừa chết, Mạn Đề Kha Nhĩ cảm nhận được nguy cơ quá lớn. Hắn biết lúc này không giết chết Hàn Thạc, mấy người đến Thâm Uyên lần này đừng có mơ tưởng còn sống mà rời đi. – Muốn chết! – Mắt thấy Mạn Đề Kha Nhĩ bất chấp tất cả công kích, Hàn Thạc không sợ hãi mà lại cười. Lục Ma Phong vung lên, một luồng ánh sáng đỏ như máu mang theo hủy diệt khí tức, trong nháy mắt bắn ra hơn mười thước, sát khí cuồn cuộn lưu động.
Tiểu Khô Lâu vẫn cưỡi trên người con Cốt Long, Thần chi lĩnh vực khai triển, nguyên tố Tử Vong đậm đặc đột nhiên tràn về phía Mạn Đề Kha Nhĩ. Cùng lúc đó Cốt Thứ hẹp dài trong tay hắn chợt hiện ra. Nguyên tố Tử Vong khổng lồ hội tụ trên Cốt Thứ, thần lực trong cơ thể chảy vào trong Cốt Thứ, rồi hắn dùng Ngự ma quyết phóng ra. Một luồng ánh sáng trắng đục bắn thẳng về phía Mạn Đề Kha Nhĩ.
Đột nhiên, hai loại sức mạnh Hủy Diệt Tử Vong tập trung cả vào hắn. Hai loại công kích trong nháy mắt đã tới nơi. Điều này làm cho Mạn Đề Kha Nhĩ sinh ra một loại cảm giác cực kỳ không ổn. Nhưng hắn cho rằng chỉ cần có thể nhiễu loạn tâm chí Hàn Thạc, làm cho Hàn Thạc không thể tiếp tục giở trò vào không gian phía sau, hai người Qua Lan Đức Nhĩ có thể chạy tới trợ giúp hắn.
Chính vì có tâm tư này, Mạn Đề Kha Nhĩ không lao tới trước ngạnh kháng công kích của Hàn Thạc và Tiểu Khô Lâu, mà ngược lại lui về sau để tránh né. Thanh kiếm mang theo Hắc Ám vung lên, hình thành một vùng tuyệt đối Hắc Ám. Bản thân Mạn Đề Kha Nhĩ cũng biến mất trong đó.
Đáng tiếc, thần thức kỳ diệu của Hàn Thạc vẫn luôn luôn bám sát Mạn Đề Kha Nhĩ. Loại ẩn tàng thân thể có thể có tác dụng với các Thần khác, nhưng trong mắt Hàn Thạc thì quả là buồn cười.
Lục Ma Phong và Cốt Thứ của Tiểu Khô Lâu dựa theo thần thức Hàn Thạc, không hề ngưng trệ, chuẩn xác vô cùng đâm vào giữa màn Hắc Ám của Mạn Đề Kha Nhĩ.
– Làm sao có thể như vậy được!? – Mạn Đề Kha Nhĩ giữa màn Hắc Ám, thất thần thở khì một hơi, sau đó một khắc… tiếng va chạm “leng keng” vang lên từ khu vực tuyệt đối Hắc Ám đó.
– Hắc hắc, dám bày trò ẩn tàng khí tức ở trước mặt ta, thật sự là múa búa trước cửa Lỗ Ban, tự tìm quả đắng! – Hàn Thạc cười rất kiêu ngạo.
Chỉ thấy Hàn Thạc và Tiểu Khô Lâu vẫn đứng ở đó, nhưng Lục Ma Phong và Cốt Thứ của Tiểu Khô Lâu, dưới sự thao túng từ tâm thần hai người, rất nhanh chóng xuyên vào màn hắc ám, những thanh âm kim loại giao nhau không ngừng từ trong đó truyền đến.
Mạn Đề Kha Nhĩ thống khổ ứng phó với hai vũ khí chuẩn xác vô cùng, công kích quỷ dị phi thường, nhất là công kích từ Lục Ma Phong, hóa thân ngoại thân Hủy Diệt hệ, trong đó ám hợp các loại lực lượng, mỗi một lần lưỡi đao sắc bén chém xuống, đều lưu lại trên cái kiếm bản to đầy khí tức Hắc Ám của hắn những vết nứt lớn nhỏ.
Rất rõ ràng, Lục Ma Phong sắc bén đáng sợ hơn kiếm bản rộng đầy khí tức Hắc Ám của hắn!
Mạn Đề Kha Nhĩ cực kỳ khó chịu. Nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao hai thanh vũ khí này, ở trong khu vực do Thần chi lĩnh vực của hắn thi triển đến mức tận cùng tạo thành tuyệt đối hắc ám, lại có thể vô cùng chuẩn xác bắn thẳng vào người hắn! Như vậy, vốn Mạn Đề Kha Nhĩ muốn dựa vào việc ẩn giấu thân thể rồi tranh thủ công kích Hàn Thạc và Tiểu Khô Lâu, ngược lại hoàn toàn trở thành người bị động, bất lực ứng phó với sự công kích của đối phương, vô kế khả thi.
– Mạn Đề Kha Nhĩ, không thể tưởng được hả? Hắc hắc, ta vốn cũng không có hứng thú gì với Thâm Uyên giới các ngươi. Nhưng, bây giờ thì xem ra các ngươi chẳng mấy chốc sẽ vĩnh viễn biến mất. Vậy, ta cũng không khách khí gì mà không chiếm lấy cả Thâm Uyên giới.
Lục Ma Phong biến thành hóa thân ngoại thân, có linh hồn tự chủ, trong khi công kích Mạn Đề Kha Nhĩ, đột nhiên mở miệng nói tiếng người rất rõ ràng.
Thần sắc kinh hoảng đại loạn, Mạn Đề Kha Nhĩ hốt hoảng không thể áp chế được, tâm loạn tay chậm, miễn cưỡng đỡ một kích của Lục Ma Phong, lại bị Cốt Thứ chọc cho một cú, thần lực tử vong thuận thế công nhập vào thân thể Mạn Đề Kha Nhĩ.
Trong mắt Mạn Đề Kha Nhĩ lộ vẻ hoảng sợ, hắn luống cuống tay chân phân ra một bộ phận thần lực, chống đỡ sức mạnh Tử Vong cuồng loạn trong cơ thể, nhìn những cú chém bất lưu tình của Lục Ma Phong, nghe thanh kiếm này mở miệng nói chuyện, loại quỷ dị này làm Mạn Đề Kha Nhĩ càng hoảng loạn hơn.
– Ngươi sợ à? Hắc hắc, đừng sợ, ngươi cũng sắp chết rồi! – Lục Ma Phong lải nhải không ngớt làm nhiễu loạn tâm chí Mạn Đề Kha Nhĩ, những lời nói lạnh lùng chế giễu, lọt vào tai Mạn Đề Kha Nhĩ giống như những lá bùa đòi mạng, làm hắn càng lúc càng hoảng loạn.
Phía ngoài tuyệt đối Hắc Ám, Hàn Thạc âm hiểm mỉm cười, từ từ móc trong không gian giới chỉ ra một quả Bạo diệt châu, ra hiệu cho Tiểu Khô Lâu. Một đạo dị quang hiện lên, Bạo diệt châu đột nhiên bắn về phía Mạn Đề Kha Nhĩ đang liều mạng chống đỡ.
Cùng lúc đó, Lục Ma Phong và Cốt Thứ của Tiểu Khô Lâu một mạch như oan hồn cuốn lấy Mạn Đề Kha Nhĩ không tha, đột ngột biến mất bặt tăm!
Mạn Đề Kha Nhĩ vừa thoát khỏi áp lực, trong lòng có hơi nghi hoặc, hắn không rõ vì sao trong lúc mấu chốt, hai thanh vũ khí cực kỳ đáng ghét, lại đột nhiên biến mất.
“Chết rồi!” – Mạn Đề Kha Nhĩ thầm kêu to, bởi vì hắn thấy một quả cầu tròn tròn đang bay tới! Lúc trước hai người Qua Lan Đức Nhĩ gặp phải việc này, hắn làm người đứng xem nên biết rất rõ, tự nhiên hiểu được Bạo diệt châu trông bình thản không có gì đặc biệt, khi nổ tung sẽ có uy lực làm người ta đau đầu đến như thế nào.
Mạn Đề Kha Nhĩ muốn chạy, đáng tiếc lại không kịp. Tâm tư hắn vừa động, Bạo diệt châu đã nổ tung rồi.
Một tiếng nổ lớn vang lên, tiếng kêu gào thê thảm, một trước một sau truyền tới…
Tiếng oanh minh vừa dứt, cả người Mạn Đề Kha Nhĩ thương tích đầy mình, máu tươi chảy như suối khắp người hắn. Song, Thứ hồn châm mạnh đáng sợ hung hãn đang không ngừng ăn mòn linh hồn hắn!
Mạn Đề Kha Nhĩ biết mình không còn cơ hội thủ thắng, nhìn Hàn Thạc và Tiểu Khô Lâu từng bước tới gần, Mạn Đề Kha Nhĩ cố hết sức nặn ra một nụ cười khó coi, thanh âm thều thào nói:
– Hàn Thạc tiên sinh, Lợi Duy Thản đã chết, chúng ta có thể hợp lực, chiếm lĩnh thế lực của hai người Qua Lan Đức Nhĩ. Ngươi không biết rõ về Thâm Uyên giới, ta có thể trợ giúp ngươi, thật đó, ngươi cần có ta!
Hắn cần có thời gian thanh trừ Thứ hồn châm xâm thực mới có thể có lại sức mạnh. Đối mặt với Hàn Thạc và Tiểu Khô Lâu từng bước tới gần, Mạn Đề Kha Nhĩ thật sự sợ hãi. Lúc này, hắn biết muốn chạy trốn cũng khó khăn rồi. Mạn Đề Kha Nhĩ luôn luôn tâm cao khí ngạo, vẫn luôn coi Hàn Thạc làm tốt thí cao cấp, lúc này không thể không cúi mình khuất tất, thậm chí còn vì mạng sống, không tiếc vứt bỏ thần uy cao cao tại thượng.
Mỉm cười nhìn Mạn Đề Kha Nhĩ, Hàn Thạc cười cười, tràn đầy vẻ khinh thường, lắc lắc đầu nói:
– Không phải là một chủ ý tốt! Có nhiều người hiểu rõ Thâm Uyên giới lắm, tỷ như Bá Đức và Tề Ni Á. Ta nghĩ sau khi ngươi chết, họ sẽ rất vui lòng làm việc cho ta. Ừm, nói thật chứ ngay từ đầu, ta thật sự chỉ muốn sớm rời Thâm Uyên. Là do các ngươi từng bước bức ta phải đứng đối lập.
– Hàn Thạc, không thể cho ta một cơ hội sống sao?
Trên mặt Mạn Đề Kha Nhĩ tràn đầy vẻ khổ sở, lại lên tiếng thuyết phục. Dừng một chút, Mạn Đề Kha Nhĩ hiện lên vẻ dữ tợn, cướp lời không cho Hàn Thạc trả lời:
– Ngươi đừng quên, nữ nhân và đồ đệ của ngươi đều đang ở Hắc Ngọc Ma Vương thành. Ta là Hạ vị thần, cho dù còn cách xa như vậy, cũng có thể liên lạc với tín đồ của ta. Chỉ cần ta tâm niệm vừa động, họ lập tức sẽ phơi xác đương trường, ngươi đừng có hối hận!
– Bạo diệt châu là do ta tự tay luyện chế, ta thật sự quá rõ về tác dụng của Thứ hồn châm. Linh hồn ngươi hỗn loạn vô cùng, làm gì còn có thể liên hệ với tín đồ ngươi chứ. Đừng có giả vờ hung dữ! – Hàn Thạc cười to, một câu cuối cùng lại phát ra từ sau lưng Mạn Đề Kha Nhĩ!
Lục Ma Phong nhân thời cơ này, bất tri bất giác đi vòng ra sau lưng Mạn Đề Kha Nhĩ, thừa dịp hắn tâm hoảng ý loạn, một kiếm xuyên qua lưng Mạn Đề Kha Nhĩ.
– Cái trò ẩn giấu khí tức, ngươi thật không bằng ta! – Lắc lắc đầu, Hàn Thạc nói vẻ tiếc nuối, ra hiệu cho Tiểu Khô Lâu cùng động thủ, chém chết Mạn Đề Kha Nhĩ bất lưu tình. Thần hồn Thần thể đồng thời bị hủy diệt!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ma Vương - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 06/02/2022 21:41 (GMT+7) |