Tiếng ồn ào chốc chốc lại rộ lên. Tiếng bàn tán không ngừng vang lên ở khắp nơi trong đại sảnh. Có một vài nữ nhân xinh đẹp mặc ma pháp bào hoa mỹ không hề che giấu lòng hứng thú cuồng nhiệt đối với cây ma pháp trượng này, đã trực tiếp làm cho hội đấu giá xảy ra một hồi hỗn loạn nho nhỏ.
– Ngươi thấy cây ma pháp trượng đó thế nào? – Sau khi hai người ngồi xuống, Tô Phỉ không khỏi hỏi Hàn Thạc.
– Cũng thường thôi!
Hàn Thạc bĩu môi, bổ sung thêm một câu:
– Chỉ được cái mã bên ngoài!
Ngoài dự liệu của Hàn Thạc, Tô Phỉ không ngờ vô cùng tán thành cách đánh giá của hắn:
– Đúng vậy! Cây ma pháp trượng này hoa mỹ quá mức. Nếu là ma pháp sư thì nhất định ta sẽ không chọn một cây ma pháp trượng quá mỹ lệ như vậy.
Hàn Thạc ngạc nhiên nhìn Tô Phỉ, cười nói:
– Ta còn tưởng rằng cô cũng giống như bọn họ, đồ vật gì cũng đều truy cầu sự đẹp đẽ đến mức cực điểm.
Tô Phỉ bĩu môi, hừ một tiếng rồi nói:
– Ta đứng trước quầy hàng chọn lựa một vài món đồ trang sức, thuần túy chỉ là để hưởng thụ thú vui mua sắm chứ không phải là vì ta thực sự thích những thứ đó.
– Hả?
Hàn Thạc khẽ cười, nhìn nhìn rồi chỉ vào cúc áo thủy tinh trên ngực Tô Phỉ, trêu chọc:
– Vậy tại sao cô lại đeo cái cúc áo thủy tinh này, hơn nữa lại còn có vẻ vô cùng quý trọng nó nữa?
Tô Phỉ ngẩn ngơ, chợt giơ nắm đấm nhỏ lên dứ dứ, dí dỏm đáp:
– Đó là bởi vì ta nể mặt ngươi. Món đồ này là do ngươi mua cho ta, nếu ta tiện tay ném qua một bên thì rất là không hay rồi!
Hàn Thạc đột nhiên bật cười, tuy hiểu rõ Tô Phỉ nói những lời như vậy thuần túy chỉ là đùa giỡn nhưng trong lòng thật ra vẫn vui mừng. Nàng đeo một cái cúc áo xoàng xĩnh trị giá chỉ ba kim tệ ở trên ngực, không cần biết là vô tình hay cố ý, nhưng người mua là Hàn Thạc đích thực vẫn cảm thấy bản thân mình đã nhận được sự tôn trọng.
Không thể không nói rằng trò chuyện với Tô Phỉ mang đến cho Hàn Thạc cảm giác vô cùng ung dung tự tại, giống như nói chuyện với một hồng nhan tri kỷ không có gì phải giữ ý. Loại cảm giác này khiến cho hắn rất thoải mái.
– A, sao ông ấy cũng ở đây. – Đột nhiên, Tô Phỉ thốt lên một tiếng nho nhỏ rồi bất chợt cố sức rụt cổ lại, còn nắm lấy Hàn Thạc kéo hắn cùng cúi đầu xuống.
Hàn Thạc không đề phòng bị Tô Phỉ kéo một cái, cơ hồ mặt chạm với mặt nàng. Một làn hương thơm ngát ùa vào mũi miệng hắn. Cái mùi hương thoang thoảng tươi mát tự nhiên này làm cho Hàn Thạc nhớ lại một loại mùi vị khi trước, trong cái lần ở trong U Ám sâm lâm, hai người cũng đã từng dựa sát như vậy, ngửi được mùi trên cơ thể của nhau.
Một đoàn người nhịp bước trầm ổn, từ từ xuyên qua hành lang bên trái Hàn Thạc và Tô Phỉ, chậm rãi bước lên phòng khách quý trên tầng hai trước sự hoan nghênh cung kính của thị vệ.
Đi đầu là một người có nụ cười ôn hòa, mặc chiếc áo bào võ sĩ màu trắng như tuyết đơn giản sạch sẽ, người to tay lớn, thân thể toát ra khí thế lẫm liệt, thoáng nhìn cũng thấy là một vị kiếm sĩ hoặc là kỵ sĩ giác đấu thiện nghệ.
– Cha của cô?
Hàn Thạc chỉ liếc mắt một cái, thông qua thần thức đã nhận ra được lực lượng ẩn chứa trên thân người này, loại lực lượng mà không đạt đến một cảnh giới nhất định thì căn bản khó có thể nhận ra.
– Ngươi, làm sao ngươi biết được? Ngươi đã từng gặp cha ta? – Tô Phỉ lấy làm kinh hãi, hạ giọng hỏi.
Hàn Thạc lắc đầu, đáp:
– Ta thấy ông ta và cô khá giống nhau nên thuận miệng đoán bừa, không ngờ đúng thật. – Ông ấy nhất định là tới phòng khách quý chỗ Bố Lạp Khắc. Hừ, ông ấy cũng thật là, chưa được ta đồng ý đã tự tiện đồng ý thay ta. Ta hận ông ấy đến chết! – Tô Phỉ giận dữ nói, xem ra trong lòng rất oán hận Tố La.
Hàn Thạc cũng không rõ lắm về chuyện giữa Tô Phỉ và Bố Lạp Khắc, lúc này nghe thấy nàng oán hận như vậy thì bất giác tò mò hỏi:
– Sao vậy?
– Không, không có gì! – Tô Phỉ đột nhiên bối rối, vội vàng chối.
Hàn Thạc hơi khó hiểu, nhưng cũng không truy hỏi tới cùng, đưa tay chỉ chỉ trên đài, nói:
– Mấy thứ bên dưới không tồi. Ta thấy tương đối thích hợp với cô!
Nghe được những lời này, Tô Phỉ ngẩng đầu liếc trộm về phía trước một cái, sau khi không phát hiện thấy tung tích phụ thân mình trong tầm mắt thì mới thở dài một hơi rồi bừng bừng hứng thú nhìn lên trên đài.
Chỉ thấy lúc này, theo hướng tay của người chủ trì chỉ đến và dưới ánh đèn chiếu rọi, một bộ khải giáp màu xanh biếc từ trên cao chầm chậm hạ xuống. Bộ khải giáp sáng bóng loáng, dưới ánh đèn phát ra ánh sáng rực rỡ, long lanh đến chói mắt.
– Bộ khải giáp kỵ sĩ này là tác phẩm của một Ải nhân đại sư. Mặc dù không biết rốt cục là của vị Ải nhân đại sư nào, nhưng từ độ sáng bóng của bộ khải giáp… – Sau khi đưa bộ khải giáp ra, người chủ trì bắt đầu huênh hoang giới thiệu.
– Bộ khải giáp này đẹp thì có đẹp, nhưng liệu nó có thực sự chắc chắn không? – Tô Phỉ hơi nghi hoặc nhìn bộ khải giáp ở đằng xa và hỏi Hàn Thạc.
– Cũng có thể! Bên trong có pha trộn vài loại khoáng thạch quý hiếm, gồm cả hắc thiết khoáng thạch, bí ngân và ô kim, lại qua tay Ải nhân rèn giũa thì chắc hẳn là không đến nỗi kém. Cô có thể cân nhắc. – Hàn Thạc mỉm cười trả lời.
– Quên đi. Cha ta đang ở trong phòng khách quý, từ đây chúng ta không thể nhìn thấy được ông ấy nhưng ông ấy lại có thể ở trên cao nhìn xuống đây. Trước đây ta đã dùng khuôn mặt này để trêu ông ấy nên ông ấy sẽ nhận ra ta. Vạn nhất bị ông bắt được thì thảm lắm. – Tô Phỉ le lưỡi một cách đáng yêu, dường như sợ Tố La ở bên trên phát hiện ra mình nên lại co rụt thân hình lại.
– Hai vạn kim tệ! Bố Lạp Khắc thiếu gia ra giá hai vạn kim tệ! – Người chủ trì còn chưa khoe khoang hết ưu điểm của bộ khải giáp bỗng một giọng nói đột nhiên lớn tiếng hét lên.
Tô Phỉ hừ nhẹ, khinh thường nói:
– Hỗn đản, ta sẽ không cảm ơn đâu!
Tô Phỉ tuy lầm bầm khá nhỏ nhưng Hàn Thạc vẫn nghe thấy rất rõ ràng. Hắn ngẩng đầu nhìn lên lầu phía trên, ngạc nhiên hỏi:
– Tên Bố Lạp Khắc này là ai vậy? Người chủ trì còn chưa nói xong đã phát ra cái giá đắt đỏ như vậy!
– Hắn tên là Bố Lạp Khắc Bì Long. Ngươi cũng ở đế quốc Tạp Tây mà chẳng lẽ ngay cả hắn cũng không biết ư? – Tô Phỉ khá ngạc nhiên, nhìn Hàn Thạc với vẻ kỳ quái và hỏi.
Hàn Thạc hững hờ nhún vai, thản nhiên đáp:
– Thật sự là không biết. Hắn rất nổi tiếng sao?
Tô Phỉ làm cái vẻ mặt “ta chịu thua ngươi”, sau đó mới giải thích một cách nghiêm túc:
– Ở đế quốc Tạp Tây, tuy nói rằng quyền lực của Băng Tuyết thần điện rất lớn, nhưng kẻ thực sự khống chế đế quốc này trong tay lại chính là Bì Long gia tộc. Bố Lạp Khắc là con trai của Thân vương Bố Lạp Đức Lợi, là kẻ cũng không phải là loại lương thiện gì. Ở đế quốc Tạp Tây, nếu đắc tội với Băng Tuyết thần điện thì đã rất phiền toái, nhưng ngàn vạn lần không nên chọc vào gia tộc này.
– Cảm ơn cô đã nhắc nhở! – Trên mặt vẫn mỉm cười, nhưng trong lòng Hàn Thạc lại không cho là như vậy. Trên đại lục kỳ Áo đã không còn nhiều người có thể uy hiếp đến tính mạng của hắn, cái loại được gọi là Đế vương gia tộc này căn bản hắn không thèm để vào mắt.
– Bố Lạp Đức Lợi? Bố Lạp Đức Lợi của thành Tây Trạch? – Hàn Thạc đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó và buột miệng hỏi.
– Cả đế quốc Tạp Tây chỉ có một Bố Lạp Đức Lợi Bì Long mà thôi. Chính là hắn!
Tô Phỉ nhíu mày rồi nói thêm một câu:
– Ngươi nếu đã đến đế quốc Tạp Tây, sao lại chẳng biết gì về đế quốc của chúng ta, còn chưa quen thuộc như vậy?
Đặc Lan Khắc Tư bây giờ vẫn khổ tâm chuẩn bị để phát triển Nhật Diệu cốc lớn mạnh, mục tiêu cũng vì chính cái tên Bố Lạp Đức Lợi Bì Long này. Trong thâm tâm, Hàn Thạc hiểu nguyên nhân của chuyện này đều là do An Ny. Thiếu nữ được Đặc Lan Khắc Tư xem như là muội muội này đã từng bị hành hạ đến mức người bình thường không dám nhìn, một trong những kẻ đó chính là Bố Lạp Đức Lợi.
Hai tên Phật La lý Đạt và Đồ Phu trong cuộc tranh đoạt quyền lực ở Nhật Diệu cốc đã chết trong tay Đặc Lan Khắc Tư, hiện tại chỉ có Bố Lạp Đức Lợi quyền lợi ngút trời ở đế quốc Tạp Tây mới là mục tiêu mà gã nhắm tới. Nghe Tô Phỉ nhắc tới Bố Lạp Đức Lợi, Hàn Thạc không khỏi thầm cười lạnh.
Đặc Lan Khắc Tư đã nhận giải quyết tên này, Hàn Thạc tất nhiên không muốn bao biện làm thay, nhưng nếu hắn dám chọc tới mình thì cho hắn một chút giáo huấn cả đời khó quên cũng không phải là mất đi một chuyện thú vị, Hàn Thạc thầm nghĩ.
– Còn có giá cao hơn không? – Người chủ trì tiếp tục xướng hỏi, nhưng phía dưới phản ứng lại rất ít.
– Ở đế quốc Tạp Tây thì Bì Long gia tộc mới thực sự là người nắm quyền, người bình thường sẽ không dám gây khó dễ với gia tộc này. – Tô Phỉ than nhẹ, giải thích cho Hàn Thạc.
Tô Phỉ vô cùng bất lực khi nói mấy lời này. Cô nàng bất lực cho tương lai của chính mình vì biết rõ khả năng của Bì Long gia tộc ở đế quốc này nên mới cảm thấy bất lực trước hôn sự với Bố Lạp Khắc. Một cảm giác uể oải chợt tràn ngập trong lòng, Tô Phỉ đột nhiên nhận ra mặc dù bản thân mình có thực lực siêu phàm nhưng dường như khó có thể chống nổi cường quyền?
– Hai vạn kim tệ! Bộ khải giáp này đã thuộc về Bố Lạp Khắc thiếu gia! – Người chủ trì xướng lên một tiếng dứt khoát, biểu thị vật phẩm này đã có người sở hữu.
Trong lúc Tô Phỉ tâm tình sa sút không muốn quản đến chuyện hội đấu giá, lại có bốn món bảo vật được mua bán với giá cao. Bốn món đồ đó, có hai chiếc ma pháp bào với tác dụng đặc thù, một quyển trục có thể phóng thích ra ma pháp cấm chú và cuối cùng là một chuỗi hạt kim cương mà hoàng hậu của hoàng triều Phàm Nhĩ Đăng đã sụp đổ đã từng đeo.
Bốn món đồ này Hàn Thạc đều không có hứng thú. Ba trong số đó được ba ma pháp sư mua còn chuỗi hạt cuối cùng lại vào tay Bố Lạp Khắc.
Hàn Thạc để ý thấy từ lúc Bố Lạp Khắc vênh vênh váo váo chơi trò khoe mẽ thì tâm tình của Tô Phỉ càng lúc càng kém. Điều này khiến cho hắn khá kỳ quái, không hiểu vì sao cô nàng đột nhiên lại đa sầu đa cảm như vậy.
– Các vị, món đồ tiếp theo khá đặc thù, ngay cả các chuyên gia của chúng ta cũng không biết rốt cuộc là thứ gì! Tuy vậy, món đồ này lại có tác dụng thần kỳ, chỉ cần cắm nó trên mặt đất thì thực vật ở vài dặm xung quanh đều sinh trưởng càng thêm mạnh mẽ to lớn. – Lúc này, người chủ trì ở bên trên tiếp tục giới thiệu.
Cùng lời giới thiệu của người chủ trì, một phiến lá cây màu xanh nhạt, to bằng cỡ lòng bàn tay, để trong một chiếc khay thủy tinh đã được trình lên. Phiến lá cây này thoạt nhìn giống như là được chế tạo nên từ mỹ ngọc màu xanh biếc, bóng loáng sáng ngời, vừa được đưa lên thì không khí dơ bẩn trong cả phòng đấu giá đều được tinh lọc sạch sẽ.
Đột nhiên, tiếng ồn ào làm huyên náo cả phòng đấu giá. Không khí đã trở nên trong lành hơn rất nhiều. Trong chớp mắt, mọi người như lạc đến giữa một khu rừng tươi tốt, thể xác và tâm hồn ai nấy đều tựa như bỗng nhiên thanh thản hẳn lại.
Hàn Thạc nãy giờ vẫn thờ ơ, lúc này đột nhiên thân thể chấn động, hai mắt rực lên luồng quang mang chói lọi khiến cho người khác không dám nhìn thẳng. Tô Phỉ ở bên cạnh hắn, thấy biến hóa trong ánh mắt hắn thì tâm tình sa sút bị lòng tò mò làm cho vơi đi một chút, nghi hoặc nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi:
– Ngươi muốn thứ này?
– Không sai! – Hàn Thạc trầm giọng nói.
– Đây là cái gì vậy? Cho tới giờ, ta chưa từng gặp qua lá cây nào kỳ quái như vậy, ngươi có biết không? – Tô Phỉ khá kinh ngạc nhìn Hàn Thạc chằm chằm, vội vàng truy hỏi.
Hàn Thạc khẽ gật đầu, giải thích:
– Không nói cho cô được. Nhưng tóm lại, thứ này đối với ta vô cùng hữu dụng!
– Vậy ngươi đấu giá mua nó đi! Nếu kim tệ không đủ, ta có thể hỗ trợ cho ngươi vay một ít, nhưng mà phải trả lại đó nha!
Tô Phỉ cười, nói với Hàn Thạc, rồi chợt nhìn lên phòng khách quý ở bên trên, trong lòng có chút e ngại nói tiếp:
– Ta phải cúi đầu xuống, để lúc ngươi đấu giá khỏi bị phụ thân ta để ý thấy.
– Không tiện nói nhiều về lai lịch của phiến lá cây này, nhưng ta nghĩ mọi người chắc chắn là cảm nhận được sự bất phàm của nó. Ừm, giá khởi điểm một vạn kim tệ, người ra giá cao sẽ được, giờ cuộc đấu giá bắt đầu!
– Hai vạn! Hai vạn rưỡi! Hai vạn bảy!
Xem ra người hiểu biết không ít, ngay khi người chủ trì vừa dứt lời, mức giá lập tức bắt đầu tăng lên.
Hàn Thạc cũng không vội vàng ra tay, chỉ lạnh lùng quan sát đám người tranh đoạt. Trải qua một hồi hô hét, giá dần được đẩy lên đến mức bốn vạn kim tệ. Đến lúc này, một số quý tộc chỉ đơn thuần là hiếu kỳ về tác dụng của bảo vật này đã dần dần thôi không còn tham gia nữa.
Còn lại ba người cảm thấy hứng thú thật sự thì vẫn tiếp tục nâng giá lên, trong đó có một người béo mập, một quý phụ mặc quần áo xinh đẹp và người cuối cùng không ngờ lại là Bố Lạp Khắc của Bì Long gia tộc.
Trong ba người thì Bố Lạp Khắc là hưng phấn nhất, có lẽ là vì phát hiện ra có người dám cùng hắn tranh đoạt. Hắn có vẻ vô cùng nôn nóng. Hàn Thạc thậm chí có thể nghe được tiếng trái tim hắn không ngừng đập dồn dập vì hưng phấn.
Người béo mập kia xem ra chắc chắn là một đại phú thương, theo trang phục thì hình như là đến từ liên minh thương hội Ba Đặc, khó trách dám cùng Bố Lạp Khắc tranh đoạt. Quý phụ cử chỉ ưu nhã, Hàn Thạc nhìn không ra lai lịch, nhưng chắc là tài lực của bà ta quá kém nên hiện tại sắc mặt đã dần dần hơi khó coi. Phỏng chừng giá của món đồ này đã vượt quá khả năng chấp nhận của bà ta.
Quan sát một lát, Hàn Thạc thấy giá đã đến năm vạn. Hắn đột nhiên xuất thủ, một chuỗi con số đột ngột hiện lên.
– Mười… mười vạn! Ai, là ai? – Người chủ trì hô ầm lên, vội vàng nhìn lên bảng hiệu.
Cả phòng đấu giá rộ lên!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ma Vương - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 03/02/2022 13:12 (GMT+7) |