“Phụ hoàng, dã tâm của tặc tử Lưu Phong, mọi người đều biết. Ngài vì sao lại để hắn sống tới bây giờ, nhi thần khẩn cầu phụ hoàng mang tên tặc tử này tru sát ngay tại triều chánh – !” Việc đã đến nước này, Túc Vương biết chính mình cùng Lưu Phong đã quyết không còn đường nào để hòa hoãn. Không phải ngươi tử, thì là ta vong.
Cơ mặt của lão Hoàng đế co giật một hồi có chút thâm ý lướt nhìn Lưu Phong. Rất nhanh ngài liếc mắt nhìn Thu Sương một cái rồi vội vàng quay đầu về phía Túc Vương mà gầm lên: “Đồ hỗn trướng, nhi tử nói vớ vẩn gì vậy. Lưu ái khanh là trung thần của đế quốc ta. Nhi tử sao dám lẫn lộn nghe theo lời đồn bên ngoài mà bêu xấu Hầu gia tại triều”.
Lời này vừa nói ra, Túc Vương nhất thời thấy lưng lạnh toát. Lão Hoàng đế nói như vậy chứng tỏ là muốn cho Vương rõ, trẫm lựa chọn Lưu Phong còn nhi tử thì bất hạnh thay trở thành vật hy sinh trong chuyện này.
“Phụ hoàng, không phải nhi thần nói bậy, dã tâm lang sói của Lưu Phong mọi người đều biết. Người không thể bị Hầu gia qua mặt a.” Túc Vương tuy biết đại nạn trước mắt, nhưng là giờ phút này cũng không cam lòng ngồi yên đợi chết. Vương biết Hoa Hạ đại đế vẫn còn tương đối niệm tình, bản thân mình dù sao cũng là con ngài nên ngài sẽ không thể đoạn tuyệt.
“Đồ hỗn trướng ở đâu ra, Lưu ái khanh là trung thần hay gian thần thì chẳng lẽ trong lòng trẫm còn không rõ ràng sao? Còn cần gì đến đồ lắm mồm hỗn trướng này sao” Lão Hoàng đế nổi giận, Túc Vương cũng không phải rất ngu a. Như thế nào hôm nay đầu óc ứng biến cực kỳ rối loạn a. Nếu là người thông minh, khi chuyện đã đến nước này thì nên chủ động hòa hoãn với Lưu Phong là được rồi.
“Túc Vương, người lần nữa bêu xấu bổn Hầu. Rốt cuộc là muốn gì?” Nếu đã muốn chơi tới cùng thì Lưu Phong cũng ra vẻ kiêu ngạo, thái độ bắt đầu không khoan nhượng. Ngươi là Hoàng tử thì sao nào? Ta xem hôm nay lão Hoàng đế sẽ thu thập ngươi hay thu thập ta. Nếu Túc Vương thông minh một chút mà chủ động hòa hảo thì kì thật Lưu Phong cũng không muốn đánh kẻ đã ngã. Nhưng mà lần này Túc Vương lại muốn bắt mình chết. Vậy có oán trách hắn cũng không được.
“Tặc tử Lưu Phong, ngươi mưu tính gì vậy. Ngươi dựa vào đâu mà dám dùng khẩu khí như vậy để nói chuyện với ta” Tâm tình Túc Vương dần dần bắt đầu kích động.
“Hừ – !” Lưu Phong hừ một tiếng. Cũng không hề để ý tới Túc Vương, mà là quay đầu về phía lão Hoàng đế rồi nói: “Bệ hạ, vi thần từ lúc vào triều cho tới nay đều luôn nơm nớp lo sợ. Đối với đế quốc nhất mực trung thành, một chút dị tâm cũng chưa từng có. Không nghĩ rằng hôm nay vô cớ bị Túc Vương điện hạ bêu xấu… Vi thần thật sự là đau lòng a… Nếu bệ hạ tin tưởng lời Túc Vương nói. Thỉnh bệ hạ cách chức vi thần để tra án?”.
Lão Hoàng đế trong bụng hầm hừ, ta thật ra cũng muốn.
Vấn đề là có thể làm được sao?
Lưu Phong muốn tranh giành ngôi vị, lão Hoàng đế cũng biết.
Kỳ thật rất nhiều người cũng biết, đó cũng không phải là bí mật gì.
Nhưng tại sao lão Hoàng đế lại không thể bắt hắn?
Chỉ có ba nguyên nhân.
Thứ nhất, thân phận của Lưu Phong không rõ ràng.
Nếu Hầu gia là Hoàng tộc thì tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế đó là tự nhiên.
Ngược lại, khi Hầu gia không phải Hoàng tộc thì tự nhiên cũng sẽ không có tư cách kia.
Ngôi vị Hoàng đế Đế Quốc tuyệt đối sẽ không rơi vào tay ngoại tộc.
Trừ phi thế lực của Hầu gia đã đủ cường đại, có thể hoàn toàn chống lại thiên hạ.
Thứ hai, lão Hoàng đế cùng Lưu Phong trong lúc này còn có rất nhiều ích lợi dây dưa chằng chịt.
Có lời đồn rằng, bây giờ lão Hoàng đế phải từ Lưu Phong thu lợi nhuận cuồn cuộn không ngừng thì mới duy trì được sự hoạt động bình thường của đế quốc.
Bộ hộ cùng Hoàng thương từ khi thoát ly Đông cung, mặc dù có rất nhiều khởi sắc, nhưng không phải tất cả đều như ý.
Nếu đoạn tuyệt nguồn tiền của Lưu Phong thì tài chánh của đế quốc sợ là sẽ suốt ngày cấp báo ngay.
Thứ ba, nếu ngài muốn đối phó với Lưu Phong, trước tiên ngài phải cân nhắc tới thực lực của Thu Sương.
Lúc này lời cảnh báo của Vu Thiên hiện ra trong đầu ngài.
“Ái khanh, lòng trung của khanh trẫm đã biết – !”
Lão Hoàng đế nhìn Lưu Phong mỉm cười: “Khanh yên tâm. Trẫm không phải hôn quân, cũng không phải là người không rõ sự tình”.
Nói đến đây, ánh mắt lão Hoàng đế tối sầm, quay đầu lại nhìn Túc Vương trầm giọng quát một tiếng: “Túc Vương, ngay tại triều đường mà nhi tử dám lấy việc công báo thù riêng. Rõ ràng là phỉ báng bôi xấu trọng thần triều đình, sao mà để trong lòng như vậy?”.
Lời này vừa nói ra, trong lòng Túc Vương lập tức run lên. Thầm kêu bất hảo, sợ rằng chính mình xong đời rồi.
“Phụ hoàng, nhi thần… nhi thần thật sự không có…” Túc Vương oán hận nhìn Lưu Phong còn muốn lớn tiếng giải thích gì đó. Nhưng lại không nghĩ lão Hoàng đế quát mắng một tiếng, cắt đứt lời của Vương: “Im miệng!”
“Đồ hỗn trướng này, nhi tử xấu hổ còn chưa đủ.” Lão Hoàng đế phất tay áo đi, một lần nữa ngồi lên Long ỷ, ánh mắt uy nghiêm nhìn bốn phía một lượt, trầm giọng nói: “Túc Vương, nhi tử thật khiến cho trẫm thất vọng”.
Túc Vương thoáng do dự một chút rồi cả giận nói: “Phụ hoàng, nhi thần là con của người, vì sao người giúp ngoại nhân mà không giúp nhi thần. Nhi thần không phục – !” Nếu là lúc bình thường thì Túc Vương nhất định sẽ không nói ra như vậy. Nhưng mà hôm nay Vương hoàn toàn bị cơn nóng giận đầy đầu, mất đi lý trí.
“Nói càn – !”
Lão Hoàng đế tức giận đến vung tay trực tiếp vỗ vào Long án một cái rồi quát mắng: “Túc Vương, khanh im miệng cho trẫm – !”
“Thần không thể im, thần muốn nói…” Đôi mắt Túc Vương đã biến thành đỏ rực, vẻ mặt Vương thậm chí có chút điên cuồng: “Phụ hoàng, nhi thần thật sự không rõ. Người biết rõ Lưu Phong có tâm phản, vì sao lại dung túng cho hắn. Chẳng lẽ tài chánh đế quốc hôm nay chỉ có thể dựa vào hắn hay sao? Thiên hạ này chẳng phải vẫn là của Chu gia chúng ta hay sao?”
Lời này vừa nói ra, nhất thời ở trong đại điện lại vang lên một đợt âm thanh huyên náo. Các vị đại thần đều nghị luận không ngừng, tựa hồ tại vì bằng chứng từ câu nói kia của Túc Vương.
Kỳ thật có rất nhiều người trong đại điện cũng từ các loại chứng từ mà hiểu rõ quan hệ ích lợi giữa Lưu Phong và lão Hoàng đế. Bất kể là Phong thành, Bách Dã, Trường Thanh, lão Hoàng đế cùng Lưu Phong thương nghị thỏa đáng, từ trong đó trích ra một phần nhỏ tiền lời. Tiền lời này nghe nói chí ít có mấy trăm vạn lượng.
Số tiền lời này làm tăng thu nhập tài chánh của đế quốc. Mấy ngàn vạn lượng bạc cũng khó khăn lắm mới duy trì được hoạt động của đế quốc.
“Đồ hỗn trướng – !” Lão Hoàng đế lúc này đã hoàn toàn nổi giận. Nếu nói khi trước ngài còn có ý bảo vệ Túc Vương, nghĩ biện pháp ghìm biến cố lại mà chờ đợi. Nhưng giờ này ngài lại muốn giết cái tên ngu ngốc này, lời như vậy mà cũng có thể nói được sao.
“Phụ hoàng, người nói cho nhi thần biết, đế quốc này có còn là thiên hạ của Chu gia ta không? Tại sao phải cần ngân lượng của một kẻ ngoại nhân để duy trì thiên hạ Chu gia.” Túc Vương trước đã điều tra, phần lớn đại sản nghiệp của Lưu Phong đều được chia ra cấp cho lão Hoàng đế một phần, ít nhất đã đủ chiếm được một phần năm tổng tài chánh của đế quốc. Hôm nay không phải cá chết thì chính là lưới rách, Vương cũng không có gì phải sợ. Mọi chuyện dứt khoát đều nói sáng tỏ. Vương muốn xem xem Hoàng đế nói như thế nào.
“Lôi xuống, đem cái đồ hỗn trướng này lôi xuống – !” Lão Hoàng đế phẫn nộ đứng dậy, nhìn xuống phía dưới rống lên: “Đem theo cái đồ hỗn trướng này đến Tông Nhân phủ trông nom chặt chẽ”
Thị vệ tổng quản Mã Đằng đang muốn dẫn người chạy tới, nhưng không nghĩ được Chân Long vệ đã cướp lấy trước, lôi kéo Túc Vương đi ra ngoài.
Túc Vương lúc này hoàn toàn tuyệt vọng nhìn, bệ hạ đã không hề còn là bệ hạ của trước kia. Vương vốn tưởng rằng chiêu số của mình rất thông minh nhưng cuối cùng mang tới họa sát thân. Dựa theo mục đích ban đầu của Vương, nói ra chuyện trong cuộc, chính là muốn bức bách lão Hoàng đế định tội Lưu Phong. Dùng cái đó để ngăn ngừa văn võ bá quan trong triều. Nhưng mà lão Hoàng đế căn bản lại không quan tâm điều này.
Vương đã tính toán sai.
Trả giá cho việc tính nhầm thì chỉ có con đường thất bại. Có lẽ bây giờ thì ngay cả đến việc làm Vương gia cũng không được nữa. Giờ phút này, Vương ngoại trừ oán hận đối với Lưu Phong, thì cũng chỉ còn có thể thầm mắng lão Hoàng đế vô tình.
Lưu Phong nhìn Túc Vương một cách khinh bỉ mà âm thầm cảm khái. Thật sự rõ ràng là bệnh tâm thần nặng a. Nếu đổi lại ta là Vương thì ta vẫn sẽ ở lại trong quân, cần gì trở về nơi sông nước vẫn đục này. Thế lực của Vương, trí thông minh của Vương còn chưa đủ tư cách a. Nói ra thì Túc Vương cũng thật sự là không đầu óc. Nhưng phàm là người thông minh một chút cũng đều lựa chọn ở lại trong quân mà nắm giữ đại quân, đây mới là cách bảo vệ tính mạng. Chỉ cần đại quân trong tay, tương lai bất kể người nào đăng cơ kế vị, đối với Vương cũng chỉ có thể lôi kéo dỗ dành. Đáng tiếc a, chuyện tốt như vậy, lại bị chính Vương làm hỏng.
“Man Quốc biên cảnh, bộ binh tự tuyển chọn hiền tài đủ khả năng”
“Bãi triều – !” Nghe lời nói ra thì thấy tâm trạng của lão Hoàng đế cực kỳ xấu.
Lão Hoàng đế liên tiếp hạ hai đạo ý chỉ rồi lập tức xoay người rời đi.
Chuyện hôm nay là ngài không lường tính kịp. Lưu Phong khiêu khích Hoàng quyền không nói. Chính nhi tử hỗn trướng của mình cũng mù quáng đi theo làm ầm ĩ lên. Thậm chí nói ra một ít cả những chuyện không được lộ ra bên ngoài.
Tổng thể mà nói, chuyện hôm nay làm cho lão Hoàng để rất mất mặt. Trái ngược. Lưu Phong dù được gọi là bên ngoài, lại chiếm được mối lợi vô cùng lớn. Coi rẻ Hoàng quyền, vũ nhục hoàng tử. Tội lớn như vậy, hắn lại bình yên vô sự thoát ra, đủ để sáng tỏ được địa vị của hắn tại triều sáng nay.
Nhất là lời cuối cùng của Túc Vương, không thể nghi ngờ đã sáng tỏ thế lực của Lưu Phong.
Tin đồn về Trịnh Vương Thế tử từ hôm nay hôm nay lại còn ầm ĩ hơn nữa. Danh tiếng của Lưu Phong trong quý tộc quan viên đế quốc càng cường đại hơn.
Đã có một bộ phận lớn quan viên quyết định tại thời điểm thích hợp sẽ nghiêng về Lưu Phong. Đương nhiên, vẫn còn bộ phận rất trọng yếu, rất băn khoăn lo lắng, có kĩ xảo tính toán sự việc, nhất là một số ít quan viên giảo hoạt thì họ vẫn lừng khừng. Nếu không tới thời khắc cuối cùng, bọn họ tuyệt đối sẽ không dễ dàng biểu thị thái độ. Dù vậy, trong lòng bọn họ cũng đã bắt đầu nghiêng về Lưu Phong. Tin tưởng rằng một khi Lưu Phong tiết lộ thân phận thật sự của mình thì bọn họ sẽ không do dự mà lựa chọn đứng về phía Lưu Phong.
“Phong nhi, có tâm sự a? Nghe nói hôm nay tại đại triều đệ khiêu khích Hoàng quyền, chiết nhục Hoàng tử. Thật là uy phong a…” Lưu Phong đang ở trong lầu nghỉ mát ở tiểu hoa viên nghĩ lại sự tình thì Lý Hương Quân thần thái lồ lộ mà lả lướt đi tới. Ngồi bên cạnh hắn hạ giọng hỏi, gương mặt tỏa ra vẻ tự hào vô cùng.
“Mỹ nhân tỷ tỷ, người đã đến” Lưu Phong đang tự hỏi Yến Vương tiến kinh thì nên ứng phó như thế nào. Đột nhiên thấy một mùi thơm thanh nhã xông nhẹ vào mũi. Hắn vội vàng ngẩng đầu lên, thấy Lý Hương Quân tới. Nhìn nàng mỉm cười, đưa tay kéo tay nàng: “Mỹ nhân tỷ tỷ, như thế nào tỉ biết đệ bây giờ tịch mịch cô đơn. Lại chạy đến bồi tiếp đệ bàn việc sao”.
Lý Hương Quân nhìn quanh bốn phía, xấu hổ đỏ mặt hạ giọng nói: “Phong nhi, không thể như vậy được. Bị người ta nhìn thấy sao…” Lý Hương Quân lúc trước thì cơ hồ ngày ngày đều cùng tu luyện Thất Tình Lục Dục quyết. Giữa hai người thực sự là thân thể, tâm hồn đều hợp nhất. Nhưng mà ở bên ngoài nên Lý Hương Quân không dám làm càn. Bị người ta nhìn thấy thì còn làm người sao được nữa.
“A a, yên tâm, chung quanh đây không có ai – !” Vừa nói, Lưu Phong mềm nhẹ ôm Lý Hương Quân vào trong lòng, đôi bàn tay đã thuận thế bóp chỗ no tròn của nữ nhân. Thân thể mềm mại của Lý Hương Quân chấn động, mặt đỏ hồng hồng, hô hấp nhất thời có chút dồn dập hơn.
“Phong nhi, nghe di nương Thu Sương nói, sau vài ngày tự mình truyền thụ một đạo bí quyết cho Tòa Án Thánh Giáo của Thánh giáo. Tỉ đặc ý nói cho đệ.” Lý Hương Quân tựa hồ có ý giải thích, hy vọng Lưu Phong đừng hiểu lầm việc mình tìm đến bàn việc với chuyện hẹn hò cùng hắn.
“Nga? Đây là chuyện tốt a.” Lưu Phong cười hắc hắc, trảo thủ chưởng ở trên người nàng không ngừng xuất chiêu.
“Ngươi nha, tốt xấu cũng là Thánh Vương của Thánh giáo, như thế nào một chút cũng không quan tâm chuyện của Thánh giáo.” Lý Hương Quân rên nhỏ một tiếng, uốn éo thân thể của mình vài cái rồi giải thích: “Tỉ cùng Khuynh Thành mưu đồ một chút, quyết định tăng số lượng Tòa Án Thánh Giáo. Chuẩn bị từ trong giáo tuyển chọn một ngàn đệ tử có tư chất để cho bọn họ tiếp nhận huấn luyện của di nương đệ, ý đệ thế nào?”
“Không bằng hai ngàn đi…” Ý tứ của Lưu Phong rất rõ ràng, Thu Sương di nương tự mình truyền thụ, vậy tự nhiên tốt hơn nhiều a.
“Tỉ cũng muốn, bất quá tỉ sợ quá nhiều người thì di nương đệ…”
“Yên tâm, lý tỉ tỉ lựa chọn hai ngàn người. Để đệ đi nói với di nương. Tương lai Tòa Án Thánh Giáo sẽ quản việc trông nom giáo vụ các vùng lớn. Như vậy tỉ tỉ cùng Khuynh Thành cũng bớt chút phiền toái…” Kỳ thật Lưu Phong đối với chuyện của Thánh giáo vẫn còn rất quan tâm. Theo thống kê mới nhất, Thánh giáo trong khoảng thời gian này phát triển rất mạnh. Nhân số đã gấp hai lúc trước. Một tổ chức khổng lồ như vậy, nếu không có một hệ thống quản lý hợp lý hữu hiệu, tất sẽ xảy ra vấn đề. Hai ngàn giáo sĩ Tòa Án Thánh Giáo là đủ rồi.
“Đúng vậy, hảo chủ ý.” Lý Hương Quân nghe vậy, nhanh chóng suy nghĩ một chút đã chấp nhận đề nghị của Lưu Phong.
“Cũng nên cấp chút thưởng a.” Nói xong Lưu Phong đưa miệng đi tới, nhẹ nhàng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng.
Bởi vì đang ở bên ngoài, bản năng Lý Hương Quân có chút kháng cự. Nhưng mà cuối cùng lý trí của nàng đã bị kích tình đánh tan rồi từ bỏ sự e dè, chủ động phối hợp với động tác của Lưu Phong cùng say sưa kiểm tra lưỡi ngay tại chỗ.
Lưu Phong tay trái ôm sát eo nhỏ mềm mại của Lý Hương Quân, tay phải tiến vào trong ngực, không ngừng cách lớp áo mà vuốt ve nhào nặn bộ ngực đầy đặn.
“Phong nhi, không muốn…” Động tác của Lưu Phong càng lúc càng lớn mật, Lý Hương Quân sợ hắn ở chỗ này làm việc nên trong lòng vừa bối rối, lại vừa kích thích, có chút mâu thuẫn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lưu Phong - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 14:52 (GMT+7) |