“Hầu gia, ngươi quả thật không thất hứa, mộ dung phi nhân ở ngay trong cốc đó, ngươi vào đi.” Ngay khi Lưu Phong đang ngây người ra thì trong sơn cốc truyền đến.
Lưu Phong tài cao lớn mật không hề do dự bước vào trong.
“Không ổn…”
Lưu Phong vừa bước vào sơn cốc trong tâm đã cảnh giác, nơi này tựa hồ bị người ta đặt cấm chế.
Giờ phút này thì cảnh sắc của sơn cốc đã hoàn toàn khác lúc trước. Bây giờ chung quanh tràn ngập một làn sương mù màu hồng nhạt, hắn vội vàng nín thở để phòng ngừa sương mù có độc.
Rất nhanh hắn đã bị mất phương hướng.
Thật đáng chết. Mấy con dơi này rốt cuộc muốn làm cái gì đây?
Mẹ nó, làm cái mịa gì vậy, có bản lĩnh thì ra đây đánh với lão tử… ” Lưu Phong để tránh bất trắc đã rút hạo thiên kiếm ra.
Đột nhiên, ở phía trước truyền đến một tiếng đàn du dương.
“Phía trước có người?”
Trong lúc ngẩn ngơ Lưu Phong không kìm được mà bước theo tiếng đàn. Xung dần tràn ngập hương thơm ngào ngạt, sắc thái diễm lệ, khiến cho đầu óc Lưu Phong trở nên mù mờ.
“Công tử, người đã đến rồi!” Cũng không biết đã đi bao lâu, trước mặt Lưu Phong đột nhiên xuất hiện một nữ tử mặc váy màu trắng, lúc này nàng đang ngồi trước một cây đàn tranh, những ngón tay trên dây đàn đang gảy ra những khúc nhạc nhẹ nhàng như nước.
Thấy Lưu Phong đi tới, nữ tử đứng dậy lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trân, một cơn gió nhẹ thổi qua, làn váy màu trắng bay phất phơ theo gió, thậm chí còn lộ ra cây cỏ rậm rạp.
Aiiii, nữ nhân này hạ thân lại không mặc gì.
“Công tử, ta có đẹp không?” Nữ tử thấy Lưu Phong hai mắt hau háu nhìn hạ thân mình thì miệng nở một nụ cười ám muội, cất giọng ôn nhu hỏi.
Lưu Phong nghe vậy không khỏi thấy ngây người, nữ nhân này da thịt trắng nõn mịn màng, cánh tay trắng ngần như ngọc, Hai trái đào tiên tròn trịa trước ngực lộ phần lớn ra ngoài, thậm chí ngay cả nụ hoa màu hồng phấn cũng có thể thấy được. Thật sự đẹp đến mức người khác phải phụt máu mà.
“Đẹp, rất đẹp…” Lưu Phong trả lời một cách cứng nhắc, tựa hồ đã mê mẩn vậy.
“Vậy thì ngươi tới đây…” Nữ nhân đảo mắt, lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng mà kiều mị.
Lưu Phong máy móc làm theo, ánh mắt vẫn không rời khỏi thân thể của nữ tử.
Ngay lúc Lưu Phong đến gần nữ tử, bộ váy trắng trên người nữ tử trôi dần xuống, da thịt trắng như tuyết, ngọc thể lung linh nhất thời hiện ra trước mắt hắn.
“Đẹp quá!”
Đầu óc Lưu Phong tựa hồ đã hoàn toàn tê liệt.
Giờ trong mắt hắn, trong đầu hắn chỉ có toàn hình ảnh nữ tử khỏa thân kia thôi.
“Công tử, Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, người mau tới đi a…”
Trong lúc ngây ngây ngô ngô, Lưu Phong vô thức đi tới, ôm lấy thân hình mêm mại nõn nà của nữ nhân, hôn lấy bờ môi anh đào.
Nữ tử trong mắt hiện lên sự khát máu.
Lưu Phong không hề phát hiện ra hai bàn tay của nàng đã biến thành lợi trảo đỏ như máu.
Ngay lúc này thì trong đầu Lưu Phong đột nhiên vang lên tiếng quát: “Tiểu tình nhân, cẩn thận!”
Là thanh âm của Bạch Khiết… Lưu Phong đột nhiên bị cảnh tỉnh, cả kinh mở bừng mắt ra.
Đập vào mắt hắn lúc này là nữ nhân lõa thể tuyệt vời khi nãy đã biến thành biển mao súc sanh, một quái vật mình dơi.
“Mẹ nó, lớn lên xấu như vậy không phải là lỗi của ngươi. Nhưng ngươi muốn hôn lão tử là ngươi sai rồi…” Lưu Phong giận dữ quát một tiếng. Thoi một đấm vào ngực quái vật.
“Bịch!”
Quái vật kia không nghĩ rằng lưu phong lại có thể tỉnh táo lại được, vốn còn đang muốn thưởng thức một món mỹ thực nên không phòng bị một chút nào, nhất thời bị lưu phong đánh bay ra ngoài.
Lập tức hóa thành một luồng khói xanh mà biến mất.
“Ha ha, hầu gia quả nhiên là danh bất hư truyền, không nghĩ được ngay cả huyết ngục tu la nữ địa mê hồn thuật cũng thất bại… bất qua, ngươi đừng có đắc ý vội, bây giờ tiếp tục thủ huyết độc của chúng ta…”
Trong sơn cốc truyền ra một trận cười quái dị, sau đó bốn phía đột nhiên tản ra một đám huyết vụ tanh hôi.
Đám huyết vụ này tản tới đâu. Cây cối hoa cỏ, thậm chí cả động vật nhỏ chung quanh nhất thời đều hóa thành đều hóa thành máu tanh hết.
Tiểu tình nhân ngươi cũng đừng có mà khinh thường, đám huyết vụ này độc tính rất mạnh. Ngay cả thân thể của tu chân cũng không thể chống cự. ” Lúc này, Bạch Khiết đã từ trong tam phân quy nguyên đan xuất hiện bên cạnh Lưu Phong. Nàng là nguyên thần linh thể nên dĩ nhiên không sợ đám huyết vụ này.
“Để ta giúp ngươi một tay…” Vừa nói đôi bàn tay trắng nõn của Bạch Khiết đã đặt ở sau lưng lưu phong.
“Tĩnh khí ngưng thần, bão nguyên thủ nhất, ta đoán rằng đám huyết vụ này không duy trì được lâu đâu…” Từ phía sau truyền đến thanh âm dịu dàng của Bạch Khiết.
Lưu Phong không nhịn được cảm thấy trong lòng nóng lên, Nạch Khiết MM này lại có thể thấy lại ánh mặt trời. Sau này, bên người hắn lại có thêm một cao nhân túc trí đa mưu nữa…
Chẳng biết tại sao. Trong đầu Lưu Phong đột nhiên nhớ lại cảnh ướt át lúc trước, nhưng nữ tử kia đã thay bằng bạch khiết.
Trời ơi, thân thể thiên niên thục nữ(con gái đã trưởng thành ngàn năm) a…
Lưu Phong tâm thần trở nên kích động, linh khí trong cơ thể chạy loạn cả lên.
“Xú tiểu tử, ngươi nghĩ bậy cái gì đấy…” Bạch Khiết thấy tình thế không ổn, nôn nóng quát lên, ngay cả tiểu tình nhân cũng không gọi nữa.
Trên thực tế là không phải do Lưu Phong háo sắc, mà là do lúc trước bị huyết ngục Tu La nữ mê hoặc, hơn nữa sau khi nhìn thấy Bạch Khiết, tâm tình kích động cho nên mới sinh ra ảo giác.
Bạch Khiết rất nhanh biết được tình trạng của Lưu Phong, gia tăng lượng linh khí đưa vào. Tận lực khống chế linh khí đang chạy loạn trong người lưu phong.
Lưu Phong nhanh chóng thấy thần trí tỉnh táo trở lại, ruốc cuộc tâm tình cũng bình tĩnh trở lại.
“Chúng ta hợp lực đem đẩy dâm độc kia ra khỏi người ngươi…”
Lưu Phong nghe vậy thì không dám chậm trễ, vội vàng thúc dục nguyên anh lực cùng với linh lực của Bạch Khiết hòa vào làm một, chậm ra ép dâm độc kia ra khỏi cơ thể.
“Phụt!” Một tiếng, Lưu Phong há miệng phun ra một ngụm độc huyết màu phấn hồng, cả người thư thái hơn nhiều.
Thu hồi tâm thần, Lưu Phong thân thể mềm nhũn, thiếu chút nữa là ngã luôn ra mặt đất. Bạch Khiết nhanh tay lẹ mắt vội vàng đỡ ngang eo hắn.
Mềm mại quá a, không hổ là thục phụ ngàn năm.
Được mĩ nữ ôm vào lòng khiến Lưu Phong cảm thấy một cỗ khoái cảm lạ thường, linh thể co dãn đàn hôi thế này thiếu chút nữa làm máu hắn sôi cả lên.
“Tiểu tình nhân, đừng nghĩ bậy nữa… trước tiên phải ứng phó với nguy cơ trước mắt đã, còn muốn thân thể của ta thì sau nay vẫn còn cơ hội mà. Dĩ nhiên, điều kiện đầu tiên là ngươi không sợ bị ta hút cho thành xác khô…” Bạch Khiết cười chế nhạo.
Nghe đến cái từ xác khô, hạ thân Lưu Phong ngay lập tức rơi vào trong im lặng.
“Ta hộ pháp giúp ngươi, ngươi ngồi yên điều tức đi, ta nghĩ đám huyết vụ này sắp tan rồi…”
Lưu Phong nghe lời khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại điều tức. Nguyên anh lực từ đan điền chảy ra, làm lắng lại tâm thần đang xao động.
Rất nhanh hắn đã bình tĩnh lại. Tiến vào trạng thái tâm lặng như nước, tất cả trước mắt tựa hồ không còn quan hệ gì với hắn.
Không biết đã trải qua bao lâu, Bạch Khiết mới dùng tâm thần phương pháp đánh thức hắn lại.
Sau khi mở mắt ra, sơn cốc lúc nãy lại khôi phục lại sự yên tĩnh, huyết vụ cũng đã sớm tan đi.
“Hầu gia, chúc mừng ngươi, ngươi đã vượt qua được hai cửa ải.” Trong sơn cốc lại truyền ra thanh âm khó nghe kia.
Lưu Phong không quan tâm bĩu môi cười lạnh nói: “Các hạ cần gì phải dối trá như vậy, nói thẳng ra là ngươi không giết được ta cho nhanh. Nếu có bản lãnh thì thò mặt ra đây, mấy cái trò trẻ con này ta không để vào mắt.”
Trên thực tế thì huyết ti ti chủ cũng kinh ngạc không thôi.
Hắn đã dày công sắp đặt hai cái bẫy chết người, vốn hắn đoán rằng ít nhất cũng nắm chắc được 7 phần giết được lưu phong, chỉ là không nghĩ tới được cuối cũng vẫn bị người ta phá giải dễ dàng.
Nói đâu xa, Huyết ngục tu la nữ kia là hắn đã hy sinh một trăm tên thuộc hạ từ gọi từ dị giới huyệt ngục về. Vốn nàng không thể thất bại được, nhưng…
Huyết ti ti chủ bọn họ không nhìn được Bạch Khiết.
Vì thế cho tới bây giờ chúng vẫn nghĩ rằng tất cả những chuyện này đều do một mình lưu phong làm ra.
Cho nên giờ phút đánh giá của hắn về lưu phong lại tăng thêm. Thậm chí hắn còn mất cả dũng khí đối chiến với Lưu Phong.
“Tiểu tình nhân, ta có thể phát hiện được người nọ đang ẩn trốn ở đâu.” Bạch Khiết thản nhiên cười, bách mị hoành sinh.
Lưu Phong không còn thời gian đâu để tán thưởng vẻ quyến rũ của bạch khiết nữa mà vội vàng hỏi tới: “Nói nhanh lên xem, hắn ta đang ở chỗ nào?”
Bạch Khiết chớp chớp mắt ra hiệu cho Lưu Phong.
Lưu Phong hiểu ngay lập tức, cười nói: “Các hạ, ta nghĩ ta đã biết ngươi đang ở đâu rồi? Ngươi muốn tự mình chui ra hay là…”
“Lưu Phong, ngươi quả thật rất mạnh, nhưng ta phải cảnh cáo ngươi. Ngươi đừng có làm bậy, nếu không Mộ Dung phu nhân sẽ tiếp tục bị chúng ta bắt giữ đó…”
Lưu Phong nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, hét lên: “Cái lũ điểu nhân vô sỉ kia, nạp mạng đi.”
Vừa nói hắn vừa đạp thất tinh bộ phóng ra như tia chớp, tay phải nắm chặt hạo thiên kiếm. Kiếm quang bắn ra ầm ầm nhằm thằng vào vách nham thạch ở phía trước.
“Bùng!” Một tiếng, kiếm khí như cầu vồng, kim quan cuồn cuộn. Chỗ vách đá nọ bị kiếm quang đánh trúng bỗng vỡ ra thành vô số mảnh.
Ngay sau đó thì một đạo nhân ảnh thì trong khe hở nhảy vọt ra.
Lưu Phong nhìn kĩ một chút. Không phải là nam tử yêu dị ngày trước.
“Gọi thân vương các ngươi đến đây. Nếu không ta san bằng nơi này thành bình địa…” Lưu Phong quát một tiếng, hai tay giơ kiếm lên cao, trông giống như một thiên thần vậy.
“Tại hạ Tát Khoa. Là sứ giả cho thân vương điện hạ. Ngươi cần phải vượt qua ta mới có thể gặp được điện hạ và Mộ Dung phu nhân…” Người kia tự giới thiệu mình.
Mẹ nó, cư nhiên là một hoàng mao quỷ tử.
Lưu Phong giận dữ quát lên một tiếng, nói: “Lão tử rất kiên nhẫn rồi mà các ngươi vẫn cứ lừa ta. Nói cho các ngươi nghe này, nếu các ngươi đủ can đảm làm hại đến một sợi tóc của phu nhân. Ta thề sẽ đem lũ huyết tộc các ngươi nhổ cỏ tận gốc… Đừng có nghi ngờ, với thế lực của ta, tuyệt đối nói được là làm được…”
Kẻ sĩ có thể nhẫn, thì còn gì không thể nhịn nữa. Nhưng Lưu Phong lần này quả thật là chịu không nổi nữa rồi.
Tát Khoa kinh sợ vô cùng, thuận thế bay vọt lên trời, nhe nanh múa vuốt kêu gào: “Cuồng đồ vô tri!” Vừa nói huyết kiếm trong tay hắn vừa bắn ra vạn đạo huyết quang, mang theo khí thế nghiêng trời lệch đất ập đến chỗ Lưu Phong.
Lưu Phong không né tránh mà cười phá lên: “Ánh sáng đom đóm mà cũng dám tranh sáng cùng nhật nguyệt. Dựa vào chức sức đấy của người mà cũng đòi đấu với ta, buồn cười đến chết mất…” Lưu Phong có ý bộc lộ năng lực ra tạo lực uy hiếp, khiến cho bọn chúng cố kỵ, không dám xuống tay với Mộ Dung phu nhân.
Chỉ thấy hắn tay cầm hạo thiên kiếm khua vài cái đã háo giải hết công kích của tát khoa.
Đồng thời, kháp động(bấm đốt tay) kiếm quyết, hạo thiên kiếm kiếm quan nhanh như điện xẹt, bắn lên ào ào về phía Tát Khoa đang không phòng bị.
Tát Khoa chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, một cỗ khí lãng(sóng khí) điên cuồng vô cùng đã đánh tới trước ngực.
Kiếm thế của lưu phong tốc độ quá nhanh, Tát Khoa căn bản là không kịp phản ứng lại, dù có vội vàng thì cũng chỉ kịp xoay ngang huyết kiếm ra ngăn đỡ. Chỉ là lần này lưu phong lại xuất thủ toàn lực, kiếm thế mạnh mẽ như vậy thì tát khoa chống đỡ thế nào được.
“Ầm!” Một tiếng, Tát Khoa máu huyết dâng trào, cả người bị đánh bay ra ngoài, đập đánh “bịch” một cái vào tảng đá cách đó không xa. Dù cho thân thể huyết tộc có mạnh mẽ như thế nào nhưng va chạm mạnh như thế thì cũng chỉ còn nước xương tan máu phụt mà thôi.
Còn chưa kịp kêu đau, thêm một kích nữa của Lưu Phong rít gào ập đến.
Kiếm quang như tia chớp tựa hồ không có chạm vào hắn, nhưng tiên huyết phun ra như suối. Thân thể hắn chỉ trong nháy mắt thủng lỗ chỗ như tổ ong.
Tát Khoa kêu gào thảm thiết, cả người máu me đầm đìa nhưng vẫn chưa có chết.
Bạch Khiết ở một bên rất kinh hãi, quái vật này cư nhiên lại không có sinh mệnh khí tức, thật là quá kỳ quái.
“Cứu ta, cứu ta với…” Tát Khoa là thân truyền đại đệ tử của huyết ti ti chủ, vốn hắn nghĩ lần này được lập công, nhưng không tưởng được lại gặp phải kết cục như thế này. Bản năng cầu sinh đã khiến hắn phải kêu gào cứu mạng.
Lưu Phong thấy Tát Khoa vẫn chưa chết, không cho hắn một cơ hội để nghỉ ngơi, kiếm quang nhanh như chớp lại ập tới.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lưu Phong - Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 14:52 (GMT+7) |