Hoa Hạ đại đế nghe vậy, sắc mặt trở nên kỳ lạ, cười nói: “Có cái gì mà không phục, ta đã nghĩ thông rồi, nếu muốn Chu gia chúng ta giang sơn thiên thu vạn đại thì người thừa kế phải có bản lãnh thực sự. Ai có bản lãnh cao hơn, ta sẽ cho người đó đăng ngôi. Ngàn vạn lần không thể để đứa tử tôn này phá hủy giang sơn đã được khổ cực xây dựng này.”
“Vậy ngươi định xem xét trong bao lâu? ” Bóng đen lạnh nhạt hỏi.
Hoa Hạ đại đế sắc mặt trầm xuống, hồi lâu mới trả lời: “Trẫm cũng không biết, có lẽ là 2 năm, 3 năm… tóm lại, cho đến khi ta cảm thấy vừa lòng. Được rồi, nếu ta vẫn tu luyện Thải Âm Bổ Dương, không có chuyện bất trắc cũng sống thêm được vài năm.”
“Không được. ” Bóng đen lạnh lùng nói: “Tánh mạng của ngươi đã bắt đầu khô kiệt, cho dù luyện Thải Dương Bổ Âm, ngươi nhiều nhất cũng chỉ sống được thêm 2 năm, cộng thêm 2 năm còn lại của ngươi, bây giờ ngươi có thể sống thêm 4 năm nữa.”
“Bốn năm, haha. ” Hoa Hạ đại đế cũng không bởi lời nói của Bóng đen mà tức giận, ngược lại cười ha hả: “Đủ rồi, bốn năm thời gian vậy là đủ. Trong bốn năm trẫm nhất định có thể diệt xong Phù Tang và Cao Lệ. Trẫm cũng sẽ tuyển chọn được người kế thừa thích hợp.”
“Bệ hạ, vậy chuyện của Hộ Bộ, người đã nghĩ như thế nào? Tiến hành như thế nào? Như thế nào để Lưu Phong thu tay lại? ” Bóng đen đột nhiên hỏi.
Nghe vấn đề này, Hoa Hạ đại đế cũng rất lo lắng.
Chuyện điều tra Hộ Bộ văn võ bá quan đều biết, hơn nữa hắn ngay cả thánh chỉ cũng đã hạ. Có thể nói là thanh thế rất lớn, hôm nay không thể hạ lệnh đình chỉ, hắn cũng sợ không thể đối mặt văn võ bá quan. Thậm chí có thể sẽ tạo nên một chút mâu thuẫn ah.
Thiên tử chính là miệng vàng lời ngọc, khi đã nói ra, tự nhiên khó có thể thu hồi lại.
“Đến khi cần thiết, ta muốn tìm Lưu Phong nói chuyện. ” Hoa Hạ đại đế trầm giọng nói: “Tốt nhất là việc lớn hoá nhỏ, việc nhỏ hoá không.”
“Vậy chuyện Lưu Phong phát triển lực lượng cá nhân… ” Bóng đen hỏi dò.
Hoa Hạ đại đế đột nhiên hỏi: “Ngươi tựa hồ đối với Lưu Phong rất là quan tâm ah?”
Bóng đen khẽ cười 1 tiếng, hừ nói: “Không sai, đúng thế, ta đối với chuyện của Lưu Phong rất quan tâm. Thì sao nào? Huống hồ đây cũng là ý tứ của sư huynh ta.”
“Tốt, tốt lắm. Di nguyện của Thiên Sư phải tuân theo. ” Hoa Hạ đại đế cười cười: “Kỳ thực chuyện Lưu Phong phát triển lực lượng cá nhân cũng không phải vấn đề lớn, dù sao lực lượng của hắn cũng không quan hệ tới đại cục. Đương nhiên, điều kiên tiên quyết là hắn phải điều tra triệt để vấn đề của Hộ Bộ, làm nên 1 ít hứa hẹn…”
Giang Nam Di Hồng Viện.
Sau khi Lưu Phong rời Giang Nam, Ấn Tố Tố, Liễu Thanh Nghi và Tiểu Linh Nhi cùng ở trong 1 viện tử rất lớn, ba người cùng ở một chỗ mới có vẻ náo nhiệt 1 chút.
Ba người ở chung 1 chỗ, phòng ở tự nhiên cũng rất lớn, trong ngoài 2 gian phòng gộp lại.
Lúc rảnh rỗi, Ân Tố Tố và Liễu Thanh Nghi cùng nhau bày trí phòng rất tốt, rất tinh xảo, Ngoại đường là treo những bức hoạ sơn thủy của các danh gia, nội thất tràn ngập sự ấm áp cùng với sắc thái mập mờ, hoa cũng được bày biện ở những vị trí rất rõ ràng, vào cửa là có thể ngửi thấy mùi hương tự nhiên.
Mặc dù ở chung phòng, nhưng Ân Tố Tố và Liễu Thanh Nghi chia ra mỗi người 1 giường mà ngủ. Giường của cả hai người đều rất sạch sẽ, không có 1 hạt bụi, thậm chí còn có một hương thơm tự nhiên nhàn nhạt.
Hai người cũng rất siêng năng, rất hiểu cho nha hoàn, ngày thường trong gian phòng này đều là do các nàng tự tay thu dọn. Ngay cả Tiểu Linh Nhi cũng rất là nhu thuận giúp đỡ 2 nàng quét dọn.
Bất quá nhiều lúc Tiểu Linh Nhi con ngươi tràn ngập lệ ngân, từ khi Lưu Phong đi rồi, Tiểu Linh Nhi rất ít khi nở nụ cười. Có đôi khi, thậm chí lúc đang ngủ cũng bừng tỉnh giấc kêu ba ba.
Chính vì tếh, Ân Tố Tố từng nhiều lần viết thư cho Lưu Phong, hy vọng hắn cố gắng trở về 1 chuyến, nhưng là lúc này Lưu phong rất bận, không thể lo lắng về chuyện này. Chỉ nói rằng sẽ sớm đem Di Hồng Viện trực tiếp chuyển đến Giang Nam.
Sự thật với tài lực của Lưu Phong hiện giờ muốn đem Di Hồng Viên dời đi cũng không phải là chuyện khó. Nhưng là hắn lo lắng chính là Kinh đô một khi đại loạn, Di Hồng Viện chuyển đến thực không phải chuyện tốt. Tối thiểu tại Giang Nam, Di Hồng Viện còn có Phượng Viên chống lưng. Có Trương Mỹ Nhân, người ở Di Hồng Viện tự nhiên được an toàn, nhưng nếu chuyển tới Kinh đô rồi, lực lượng hắn nắm giữ hiện giờ thật sự là rất khó bảo vệ sự an toàn của Di Hồng Viện.
Cho nên, Lưu Phong đã quyết định khi lực lượng trong tay mình đủ mạnh mới có thể dời Di Hồng Viện tới.
Từ tình huống hiện tại, xem ra ngày này cũng sẽ không xa xôi.
Theo kế hoạch của Lưu Phong, thì sau ngày 15, cùng Kim Vận phu nhân bàn luận lại 1 lần nữa, hy vọng có thể chính thức thu nàng làm thuộc hạ.
Thứ hai, để Tố Nương bồi dưỡng gia tăng lực lượng Phượng Vệ. Thứ ba, để Hắc Vân gia tăng huấn luyện Hắc ám võ sĩ.
Làm được cả 3 chuyện này cũng là lúc Lưu Phong dời Di Hồng Viện tới, cũng là lúc hắn phô trương lực lượng ah.
Đang giữa trưa, Ân Tố Tố và Liễu Thanh Nghi từ báo quán Bát Quái trở về, thân thể có chút uể oải, hai người chẳng buồn quan tâm đến ăn uống, ăn nhanh về phòng nghỉ ngơi.
“Thanh Nghi, tỉ nói Lão công này hiện giờ đang làm gì? Hắn có hay không nhớ tới chúng ta? ” Mỗi khi hoàn thành công việc, lúc nghỉ ngơi Ân Tố Tố đều tưởng nhớ tới Lưu Phong. Kỳ thật, có lắm lúc nàng cũng không múôn nghĩ như vậy, nhưng là nàng không cách nào ngăn cản được bản thân.
Liễu Thanh Nghi cười cười nói: “Tố Tố, Lão công là người thế nào, muội hẳn là biết. Ta nghĩ, hắn cũng sẽ mỗi ngày nhó đến chúng ta.”
Lưu Phong rời Giang Nam mấy ngày, tình cảm của Ân Tố Tố, Liễu Thanh Nghi và Tố Nương ba người gần hơn rất nhiều, có thể nói là sống nương tựa lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau.
Ngày thường thì Ân Tố Tố và Liễu Thanh Nghi phụ trách báo Bát Quái, Tố Nương phụ trách an toàn Di Hồng Viện và bồi huấn Phượng Vệ.
Lúc không có việc gì, tam nữ ở cùng một chỗ nói về Lưu Phong, về nhân sinh, về sự nghiệp bản thân, rất là thích thú. Bất quá, bây giờ là lúc Tố Nương rất bận rộn nên chỉ có 2 người nàng hàn huyên.
Mặc dù Tố Nương và Liễu Thanh Nghi cũng không có danh phận, nhưng là Ân Tố vẫn không xem trọng, đối xử giống như thân tỷ muội vậy. Duy nhất để 3 nàng có chút khó chịu chính là nha đầu Bạch Vũ, cũng không biết nàng có chuyện gì thần thần bí bí, giống như Thiên Long thấy đầu không thấy đuôi. Có đôi khi thậm chí hơn 10 ngày cũng không thấy bóng dáng.
Vốn quan tâm tới thái độ của Bạch Vũ, Ân Tố Tố đã từng viết thư cho Lưu Phong về chuyện này, vốn muốn cho Lưu Phong viết thư quản Bạch Vũ, nhưng lại không nghĩ rằng Lưu Phong cũng không quan tâm, hơn nữa còn dặn dò Ân Tố Tố không nên quan tâm. Đương nhiên, Lưu Phong cũng không nói cho tam nữ biết thân thể của tổ tông Bạch Vũ cũng đang đi dạo đâu đây.
“Ta đương nhiên biết tính cách của Lão công, nhưng chúng ta đều không ở bên cạnh hắn, nếu hắn muốn… hắn muốn làm sao giải quyết ah? ” Ân Tố Tố ngượng ngùng hỏi.
Liễu Thanh Nghiên đầu tiên ngẩn người ra, sau đó chọc: “Tố Tố, không phải đây là muội muốn sao?”
“Đáng ghét, đáng ghét, chẳng lẽ tỷ không muốn. Tối hôm kia, không biết ai trong giấc mơ rên lớn tên Lão công ah…”
Liễu Thanh Nghi nghe Ân Tố Tố nói ra chuyện xấu của mình, thân thể bay tới lấy tay bịt miệng Ân Tố Tố lại, cười nói: “Tố Tố, không được nói, muội mà nói thêm gì nữa, cẩn thận ta cũng nói ra chuyện xấu của muội ah.”
Ân Tố Tố nghe Thanh Nghi hù dọa, không phục tức giận nói: “Nói bậy, muội làm gì có chuyện xấu gì chứ?”
“Hừ… hừ… ” Liễu Thanh Nghi mập mờ cười cười: “Muội quên, chiều ngày hôm qua, nhân lúc ta đang nấu cơm, tại trong phòng đã làm cái gì ah… thanh âm đó ta đã nghe được tất cả…”
“Đáng ghét, đáng ghét, Thanh Nghi tỷ, tỷ khi dễ muội. ” Ân Tố Tố nhất thời mặt đỏ ửng lên, thẹn thùng quay đầu đi.
“Tốt lắm, được rồi, không nói chuyện này nữa. ” Ân Tố Tố chủ động đầu hàng, lập tức thanh âm lưu chuyển, lo lắng nói: “Thanh Nghi tỷ, tỷ nói Lão công có hay không tới thanh lâu…”
Mặc dù Ân Tố Tố một câu chưa nói xong, nhưng Liễu Thanh Nghi đã hiểu ý tứ của nàng, vội vàng lắc đầu: “Sẽ không đâu, Lão công như thế nào lại tới thanh lâu chứ. Đừng quên Lão công rất phản cảm với thanh lâu buôn hương bán phấn. Nếu không Thiên Thượng Nhân Gian cũng sẽ không cấm nữ nhân bán thân.”
“Vậy hắn làm sao bây giờ? Lão công tại phương diện này luôn luôn rất là mạnh mẽ? ” Ân Tố Tố có chút lo lắng.
“Muội đã quên, Kinh thành còn có Đình Nhi và Kim Vận phu nhân sao, dám chắc có thể đáp ứng Lão công háo sắc ah.”
“Đình Nhi ta có thể yên tâm. ” Ân Tố Tố cau mày nói: “Chỉ là với Kim Vận phu nhân ta có chút lo lắng, vừa nhìn đã biết là hồ ly tinh. Ai biết nàng đối với Lão công có ý tứ gì.”
Dừng 1 chút, Ân Tố Tố tiếp tục nói: “Muội bây giờ lo lắng, chúng ta không có bên cạnh, vạn nhất Lão công không kìêm chế được, giao thân xác cho người hí lộng thì làm sao bây giờ. Nên biết rằng, 1 giọt tinh trùng bằng 10 giọt máu, thân thể con người sinh hoạt tình dục quá nhiều, sẽ khô kiệt, sẽ nguy hiểm đến bản thân.”
Liễu Thanh Nghi khẽ cười 1 tiếng nói: “Tinh khí hoá huyết, thật không có căn cứ, đều là lời nói vô căn cứ. Kỳ thật tinh dịch của nam nhân là do tuyến tiền liệt tạo ra, cùng với 1 ít nước nhờn… cũng không giống như lang trung nói.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lưu Phong - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 14:52 (GMT+7) |