– Đệ tử bái kiến sư bá!
Giọng Thánh Linh lão tổ vọng ra từ Thánh Linh lão tổ:
– Sao sáng sớm đã đến chỗ lão thân ta đây?
Lục Thiếu Du mắt lóe tia sáng nhìn trong đình viện:
– Đệ tử định hôm nay quay về Phi Linh môn nên đặc biệt đến cáo từ với sư bá.
Trong đình viện tạm ngừng một lúc rồi có thanh âm lại vọng ra:
– Đi đi, dọc đường cẩn thận.
Lục Thiếu Du sửng sốt, không ngờ sư bá thật sự không giữ hắn lại.
Ánh mắt Lục Thiếu Du hơi thay đổi nói:
– Lúc đệ tử đến đây sư phụ từng dặn dò đệ tử nói vài câu với sư bá, sư phụ bảo đệ tử nhất định phải chuyển lời cho sư bá.
– A?
Thanh âm trong đình viện có vẻ kinh ngạc hỏi:
– Vậy ngươi nói đi.
Lục Thiếu Du ngước mắt lên, hít sâu, nói:
– Sư phụ dặn đệ tử chuyển lời lại với sư bá rằng ngày xưa làm sai một việc, đã sai càng sai thêm. Mấy năm nay sư phụ luôn hối hận vô cùng, nếu được thì mong sư bá cho sư phụ thêm một cơ hội, sư phụ nhất định sẽ không chọn quyết định ngày xưa.
Lục Thiếu Du nói xong tinh thần quan sát đình viện, khóe môi cong lên thầm nghĩ: Miễn sư bá có tình ý với sư phụ thì chắc chắn sẽ dao động.
Nhưng thật lâu sau đình viện không vang lên thanh âm, khiến Lục Thiếu Du biến sắc mặt, lòng thấp thỏm.
Thật lâu sau trong đình viện lại truyền ra giọng Thánh Linh lão tổ:
– Lời này thật sự là sư phụ của ngươi nói?
– Đúng vậy! Từng chữ đều là sư phụ nói.
Lục Thiếu Du khẳng định:
– Nhưng đệ tử không biết sư phụ nói vậy là có ý gì, nghe nửa ngày mà không hiểu.
– Nếu ngươi không nghe hiểu câu này thì còn ai nghe hiểu?
Giọng Thánh Linh lão tổ vọng ra:
– Ngươi đến chào từ biệt ta là giả, nhớ Nghịch Mệnh Hồn Quả mới là thật, ngươi dám lừa gạt cả sư bá của ngươi? Có tin là ta lấy tội sư môn, dưới phạm trên, bất kính với trưởng bối để trị tội ngươi không?
– Sư bá…
Lục Thiếu Du ngây người, hắn không ngờ sư bá biết hết.
Lục Thiếu Du sợ hết hồn vội nói:
– Sư bá, đệ tử không phải cố ý, xin sư bá tha lỗi!
Sóng không gian chợt lóe, Thánh Linh lão tổ xuất hiện kiếm Lục Thiếu Du:
– Được rồi, ta biết ngươi muốn có Nghịch Mệnh Hồn Quả đúng không? Không ngờ sư phụ của ngươi thu được một đệ tử như ngươi. Thôi, lần này không trách ngươi.
Lục Thiếu Du hành lễ ngay:
– Đa tạ sư bá rộng lượng.
Thánh Linh lão tổ nhìn Lục Thiếu Du, khẽ thở dài:
– Tiểu tử nhà ngươi biết cách ăn nói, chắc rất được nữ hài tử thích? Không giống sư phụ của ngươi, không biết nói một câu.
– Sư phụ đặt sư bá trong lòng nên không cần nói nhiều.
Mắt Lục Thiếu Du hấp háy nói:
– Chuyện của sư phụ và sư bá, ta làm vãn bối vốn không nên lắm miệng, nhưng rất muốn nói một câu. Chắc sư bá cũng biết tấm lòng của sư phụ, trong lòng sư phụ chỉ có sư bá.
– Được rồi, tiểu tử này đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.
Thánh Linh lão tổ lườm Lục Thiếu Du:
– Ngươi muốn có Nghịch Mệnh Hồn Quả cũng không phải không thể.
Lục Thiếu Du mừng hết lớn:
– Đa tạ sư bá!
– Khoan cảm ơn, ta chưa nói ra điều kiện.
Thánh Linh lão tổ mắt lóe tia sáng nói:
– Ta không làm khó dễ ngươi, Nghịch Mệnh Hồn Quả đã không ở trên người ta.
Lục Thiếu Du mới mừng xong giờ thì hoang mang giật mình:
– A!
Thánh Linh lão tổ nhìn Lục Thiếu Du:
– Ta đã giao Nghịch Mệnh Hồn Quả cho Vị Ương. Tuy ta sáng tạo ra Thánh Linh cốc nhưng mấy năm qua không quản lý, Vị Ương tuy trên danh nghĩa Thánh Linh cốc nhưng không biết cách bao nhiêu đời, có một số việc không cần tính theo bối phận. Hôm qua ta nói với Vị Ương, nếu ngươi đồng ý thành hôn với Vị Ương thì Nghịch Mệnh Hồn Quả là của ngươi, còn nếu ngươi không chịu thì ta cũng hết cách.
Lục Thiếu Du kinh ngạc tiếp tục bảo:
– Sư bá, việc này không được, đệ tử là người có hôn ước, hơn nữa Dạ cốc chủ sẽ không đồng ý!
Thánh Linh lão tổ mỉm cười nói:
– Ngươi không chỉ có một hôn ước, thêm một cái cũng không sao. Vị Ương thì ta đã hỏi rồi, nàng không có ý kiến.
Lục Thiếu Du kinh ngạc nói:
– Sư bá, điều này không thể nào!
Nói thế nào thì Lục Thiếu Du biết rõ Dạ Vị Ương không thích nam nhân, nói theo kiểu kiếp trước Dạ Vị Ương là lạp lạp, thích nữ nhân, sao nàng có thể chọn nam nhân được?
– Vị Ương đã đồng ý. Cứ thế quyết định đi. Nếu ngươi thành thân với Vị Ương thì cứ mang Nghịch Mệnh Hồn Quả đi, ta đã quyết định rồi sẽ không sửa đổi chuyện này. Nếu ngươi muốn rời đi giống như sư phụ của ngươi thì cứ đi.
Thánh Linh lão tổ nói xong lắc người biến mất.
Lục Thiếu Du mếu:
– Sư bá!
Lục Thiếu Du không ngờ sư bá bày trò này ra, hắn biết làm sao bây giờ?
Lục Thiếu Du đứng ngoài định viện không nghe Thánh Linh lão tổ nói gì thêm, hắn bất đắc dĩ chờ một lúc rồi thui thủi đi.
Lục Thiếu Du quay về đình viện đặt chân trong Thánh Linh cốc.
Nhìn bộ dạng của Lục Thiếu Du, Dương Quá hỏi:
– Nhị đệ, sao vậy?
Đám người Hắc Vũ, Kim Huyền, Lục Tâm Đồng, Cực Lạc Tam Quỷ, Tuyết Sư, Huyết Mị đều có mặt trong đình viện, khó hiểu nhìn Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du khẽ thở dài:
– Ài.
Lục Thiếu Du kể lại yêu cầu của Thánh Linh lão tổ cho mọi người nghe.
Cực Lạc Tam Quỷ luôn miệng chúc mừng:
– Chúc mừng nhị thiếu gia, chúc mừng nhị thiếu gia!
Lục Thiếu Du trừng Cực Lạc Tam Quỷ:
– Các ngươi chúc mừng cái gì?
Âm Quỷ cười nói:
– Nhị thiếu gia, tuy Âm Dương Vương Dạ Vị Ương mặc đồ nam nhưng nhìn ra được chắc chắn xinh đẹp động lòng người, cộng thêm có báu vật Nghịch Mệnh Hồn Quả, nếu phát tin ra ngoài không biết bao nhiêu người giành giật bể đầu xông lên, chỉ mình nhị thiếu gia mới có phúc khí này.
Lục Thiếu Du trừng Âm Quỷ, bực bội nói:
– Nhảm nhí, cút sang bên đi.
Dương Quá mỉm cười nói:
– Nhị đệ, ta cảm thấy Âm Quỷ nói có đạo lý, nhị đệ không bị tổn thất gì.
Thấy có người hát đệm, Âm Quỷ đắc ý nói:
– Đại thiếu gia hiểu đạo lý nhất.
Qua thời gian này ở chung, Tam Quỷ không sợ Lục Thiếu Du như trước, nhưng lòng kính trọng thì càng đậm thêm. Trước kia Tam Quỷ bị uy hiếp mới vào Lục gia, hiện tại hoàn toàn là tự nguyên, giờ có người bắt buộc đuổi bọn họ ra Lục gia thì Tam Quỷ sẽ xử kẻ đó.
Lục Tâm Đồng đếm ngón tay, vui sướng khi người gặp họa:
– Ca ca, ta cũng thấy không có gì, Âm Dương Vương Dạ Vị Ương không tệ. Nhưng ca ca coi chừng Hồng Lăng tỷ, Tiểu Linh tỷ, Cảnh Vân tỷ, Vô Song tỷ.
Lục Thiếu Du trừng Lục Tâm Đồng:
– Tiểu nha đầu, phải tìm một gia đình gả muội đi mới được.
Lục Tâm Đồng chu moi nói:
– Ta không thèm gả!
Hắc Vũ mắt lóe tia sáng hỏi Lục Thiếu Du:
– Thiếu chủ định làm sao?
– Ta cũng không biết.
Lục Thiếu Du nhức đầu, không biết nên làm thế nào cho phải:
– Ta đi gặp Dạ cốc chủ trước, nhìn xem rồi quyết định sau.
Lục Thiếu Du thở dài, dù thế nào thì hắn phải trả giá tất cả quyết có được Nghịch Mệnh Hồn Quả.
Lát sau trước một kiến trúc đình viện trang nhã, Lục Thiếu Du đi theo đệ tử Thánh Linh cốc dẫn đường tới đây.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lục Thiếu Du - Quyển 27 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 14:48 (GMT+7) |