Long Nhất nhất thời có một chút do dự, theo dõi sa tộc tộc trưởng chắc chắn có thể có được thu hoạch lớn. Nhưng lại sợ bọn họ nói đến có thể chính là Bích Phỉ và Tiểu Thước, các nàng đều là những người chí thân của hắn. Tuyệt đối hắn không thể trơ mắt mà nhìn các nàng bị người khác hãm hại được.
Do dự trong chốc lát, Long Nhất liền âm thầm bám sát đi theo phía sau sa tộc trưởng lão, cũng may là không gian dưới lòng đất không có bao nhiêu người. Nhưng những hải quái bị khống chế thì lại rất nhiều, chỉ có một con đường nhỏ mà cũng đã đứng đủ loại hải quái. Chỗ này tuyệt đối là một nơi quan trọng của sa tộc.
Long nhất đi theo sa tộc trưởng lão qua mấy khúc quanh, không khiến cho thằng ngãi này có một tia cảnh giác vì đầu ốc hắn hiện giờ chỉ nghĩ đến thân thể như ngọc của hai mỹ nhân ngư kia thôi.
Cứ như thế, đi tiếp thêm một đoạn ngắn nữa thì phía trước đã xuất hiện một loạt cận trọng khải thủ vệ. Không giống như trong căn phòng trước các trọng khải thủ vệ đều bất động như tượng gỗ, ở đây thi họ lại luân phiên nhau đi tuần tra. Hiển nhiên là bọn này bị khống chế chỉ để dùng cho cảnh giới, mấy loại này chổ của công chủa hải hoàng bị bắt cũng có nhưng số lượng rất ít không có nhiều như thế này…
Long Nhất đã rất rõ đặc điểm của mấy tên trọng khải thủ vệ. Nếu không dùng tinh thần lực ngăn cách khí tức, trong phạm vi nhất định dù hắn có ẩn nấp thì cũng bị phát hiện. Mà tại nơi này lại bố trí nhiều trọng khải thủ vệ để canh phòng như thế, thì bên có cài gì đáng quý đây? Long Nhất càng lúc càng cẩn thận, thu liễn lại toàn bộ hơi thở quanh thân. Long Nhất sử dụng một chút ma pháp hệ thổ sử dụng thổ độn thuật vô thanh vô tức tiến vào truy tìm tung tích của sa tộc tướng lãnh.
Đột nhiên, một tầng hào quang màu vàng đang bao quanh Long Nhất bị kiềm hãm hắn lại, trong lòng thầm chửi mấy tiếng. Phía trước là một bải đất trống nhưng lại được bao bọc bời vô số các ma pháp cấm chế, cường độ của ma pháp thập phần kinh người. Long Nhất thở dài một hơi, rồi dùng ngạo thiên quyết hóa giải ma pháp nguyên tố rồi tiến nhập vào bên trong. Nếu thật sụ muốn hóa giải toàn bộ ma pháp nguyên tố này thì trong vòng tám đến mười ngày không nghĩ ngơi hắn có thể làm được nhưng thời gian lại không cho phép hắn. Lúc trước hắn vẫn chỉ là có chút hoài nghi đối với hải tộc, hôm nay đích thân theo dõi thì mới cảm cảm giác được. Khuôn mặt hắn lạnh lùng như băng. Mà sa tộc lại khống chế toàn bộ các trọng khải hải quái trong khu vực này, thực lực thật là cưỡng hãn. Đương nhiên, với thực lực của Long Nhất thì việc bảo vệ mình chỉ là chuyện nhỏ, cái chính là hắn gây ra náo loạn ở hải tộc còn phá hủy bừa bãi không biết sau này sẽ phát sinh ra hậu quả gì.
May mắn là sa tộc trưỡng lão lại không có tiến vào bên trong cấm chế ma pháp mà lão chỉ đi đến bên cạnh một cái mật thật rồi tiến vào. Điều này làm cho Long Nhất thở phào nhẹ nhão, cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Một gã sa ngư tướng lĩnh khuôn mặt xấu xí cũng theo đó mà tiến vào bên trong mật thất. Hắn đang ngồi ở trên chiếc ghế đá trên cùng, trừng mắt nhìn liếc qua vài tên có mặt tại đây rồi nói: “ Các ngươi lui ra, bổn tướng quân muốn tự mình thẩm vấn. ”
Đợi vài tên thủ hạ cới trói ra, sa tộc trưởng lão cười nhìn hai người đang bị trói chính thị là mỹ nhân ngư. Hai vị mỹ nhân ngư buồn thảm chỉ biết cúi đầu, mái tóc mượt mà phất phới tung bay trong không gian, 2 tay bị cột chặt trói trên cao. Phần hạ thể phía dưới do không bị trói nên không ngừng vặn vẹo, uống éo qua lại… Trên thân hai lớp lụa mỏng màu trắng làm hiện ra lớp da thịt trắng muốt của hai nàng. Thật sự là một cảnh tượng rung động lòng người mà.
Sa tộc trưởng lão giương ắt tham lam như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn lên thân thể mền mại, tuyệt đẹp của hai vị mỹ nhân ngư. Nhớ lần trước hắn tận hưởng hương vị khoải cảm cùng mỹ nhân ngư là hơn trăm năm trước, khi đó hắn thu một mỹ nhân ngư làm tiểu thiếp, không nghĩ tới tư vị trên người mỹ nhân ngư cũng thật là khoái lạc mà. Hắn suốt ngày quần chiến không ngừng trên người mỹ nhân một cách thô bạo không thương tiếc. Rốt cuộc Mỹ nhân ngư do chịu không nỗi sự tra tấn dã man đó của hắn nên đã chết. Việc này nhanh chóng được lan truyền ra ngoài, đương nhiên cũng chẳng còn mỹ nhân ngư nào mà nguyên ý gã cho gã nữa. Thâm chí có những mỹ nhân ngư vửa nghe đến tên hắn thì sắc mặt đả trắng bệnh ra khong còn chút máu nào rồi, có chết cũng không chịu lấy hắn. Với thủ đoạn và năng lực của hắn để cường hãn một mỹ nhân ngư thực không phải là chuyện khó. Cái chính là năm trăm năm trước nhân ngư hoàng tộc đã bị trục xuất ra khỏi đáy biển. Họ rốt cuộc cũng không vì thế mà tiêu vong ngược lại càng đoàn kết hơn nữa. Gia thượng hải hoàn từ giữa củng ngăn cấm, nên tâm nguyện của hắn từ trước đến nay chưa toại nguyện. Hiện tại trước mắt hắn cơ hội đã đến, hơn nữa cùng một lúc mà lại có được hai mỹ nhân ngư tuyệt đẹp. Sao hắn có thể không hưng phấn cho được?
Có lẽ cảm nhận được suy nghĩ của Sa tộc trưởng lão từ ánh mắt không hề kiêng kị mà nhìn chằm chằm vào thân hình mỹ nữ. Hai mỹ nhân ngư cố sức ngẩng đầu lên, làm lộ ra một dung mạo tuyệt diễm phi thường, một cái mang vẻ thành thục vũ mi, một cái lại dịu dàng khả ái đến động lòng người. Không phải Bích Phỉ cùng Tiểu Thước sao?
“ Mỹ nhân ngư bảo bối của ta, hiện tại thừa dịp bổn tướng quân tâm tình rất vui vẻ hai nàng có gắng mà hấu hạ cho tốt. Đợi bổn tướng quân tận hưởng khoái lạc xong rồi thì sẽ đối sữ tốt với hai nàng. Bằng không, khi bỗn tướng quân hướng thụ xong sẽ cho tứ cấp thuộc hạ tương thưởng hai nàng. Nghĩ đến hai ngàn tinh anh sa vệ đội lần lược hầu hạ các ngươi ha ha… Sa tộc trưởng phát ra một tràng cười đắc ý đến chói tai…
Bích Phỉ còn có thể cường cự trấn định không lộ ra vẻ sợ hãi, Tiểu Thước thì sợ đến mức sắc mặt trắng bệch không còn chút máu nào, chỉ biết cắn răng chịu đựng nhưng nội tâm lại cực kỳ khủng hoảng trong lòng lại không ngừng nói: “ Thiếu gia, thiếu gia, mau tới cứu Bích Phỉ a di cùng Tiểu Thước a. ”
Tại những thời điểm mà người ta tuyệt vọng nhất luôn luôn dễ dàng tạo ra ảo tưởng, chính mình… Cũng mong muốn người trong lòng sẽ đến cứu, Tiểu Thước cũng không phải là ngoại lệ, Bích Phỉ làm sao mà cũng ngoại lệ được chứ. Trong lúc này nàng phát giác trong đầu mình lại hiện lên khuôn mặt đang cười dâm đãng nhưng lại rất tuấn tú của Long Nhất, tuy nhiên tiểu tứ hắn không có một chút đứng đắn, còn thường xuyên giương đôi mắt nhìn chằm chằm vào bộ ngực của nàng. Nhưng như thế còn hơn tên xấu xí tâm địa gia hỏa ở trước mặt, không thể nghi ngờ so với hắn thì nhìn Long Nhất có vẻ thuận mắt hơn, huống hồ hắn còn có một thực lực cường hãn sâu không thể lường được…
“ Ta nghĩ vớ vẫn chuyện gì đây? Hắn cùng Lưu Ly đang ở một nơi cách rất xa địa phương này, làm như thế nào mà có thể đến đây cứu chúng ta đây? Xem ra kiếp số lần này ta và Tiểu Thước khó có thể tránh khỏi rồi. Bích phĩ biết suy nghĩ trong lòng nàng so là một áo tưởng trong hoàn cảnh hiện tại, khóe miệng nhưng đọng một nụ cười chứa đầy sự chua xót.
“ Xem ra miệng lưỡi các ngươi khá ngang ngạnh. Thôi, vậy bổn tướng quân cũng không cần khách khí với các ngươi làm gì ệt. ”Sa tộc trưỡng lão nớ nụ cưới quái dị, bắt đầu lần lượt trút bỏ bộ khải giáp màu vàng trên người xuống.
Bích Phỉ củng Tiểu Thước chứng kiến cảnh này cả người run rẩy không ngừng. Tiểu Thước lớn tiếng la lên trong tuyệt vọng: “ Thiếu gia, công chúa mau đến cứu Tiểu Thước. ”
“ Kêu cái gì, kêu cái gì, làm cho cái lỗ tai của thiếu gia suýt nữa bị thủng màng nhỉ luôn a. ” Một thanh âm trầm thấp đột ngột vang lên trong mật thất.
Bích Phỉ và Tiểu Thước chấn động toàn thân, thanh âm thật quen thuộc chính là Long Nhất, chẳng lẽ trong lúc các nàng tuyệt vọng lại nghe được thanh âm của Long Nhất sao. Các nàng từ từ mở mắt ra ngẳng đầu lên nhìn, thấy một thân ảnh cực kỳ quen thuộc nở nụ cười dâm đãm đang dựa vào vách tướng đối diện xuất hiện trước mắt. Không dám tin là sự thật hai nàng trừng mắt không chớp nhìn lại thân ảnh trước mắt, đợi một lúc sau xác định đó không phải là ảo giác. Trong phút chốc hai người mới thở phào nhẹ nhõm, cám thấy không còn nguy hiểm nữa. Vừa rồi nghe sa tộc trưởng lão đe dọa các nàng cũng không rơi lệ vậy mà lúc này nước mắt cứ không ngừng mà chảy xuống.
Sa tộc trưỡng lão cũng không phải là một kẻ có năng lực tầm thường, bằng không làm sao có thể đương nhiệm chức trưởng lão quan trọng đó chứ. Long Nhất quỷ dị vô thanh vô tức xuất hiện phía sau hắn, hắn liền dễ dàng cảm nhận được lập tức cho bầy kết giới, nhưng giờ đây mới phát hiện bên trong mật thất này đã được bày ra một kết giới cường đại.
“ Nhân loại? “ Sa tộc trưỡng lão không kịp phát động công kích, đột nhiên trong mât thật lại xuất hiện một tên gia hỏa thật sự là quỷ dị. Nhất là trên khóe miệng địch nhân lại xuất một nụ cười khinh thường, chế giểu khiến hắn thập phần bất an. Hắn tinh thế dò xét thực lực đối phương, một lúc sau chần chờ dò hỏi, dù sao hải tộc và lục địa là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Nhân loại này trí tuệ trác tuyệt, sáng tạo ra một kình lực của chủng tộc lục địa, kình lực chỉ có thể tồn tại trong truyền thuyết của vu hải tộc từ ngàn xưa.
“ Xem ra ngươi còn tự biết thân biết phận, tự biết sức mình. Hy vọng ngươi cũng đừng tự tác ình là thông minh, bằng không nếu ngươi không phục ta sẽ sẵn sàng bồi tiếp ngươi thật chu đáo a. ” Long Nhất liếc ánh mắt hung hăng nhìn lên người Sa tộc trưởng lão. Vừa cưới vừa vung cánh tay trái lên, mang theo đó là một thân ảnh dày đặc nguyên tố hắc ám, Long nhị cầm theo huyết sắc liêm đao xuất hiện trước mặt Long Nhất.
Lúc này khí thế toát ra từ trên người Long Nhị thật kinh người, một thân hài cốt màu tím lộ lộ hiện ra, sau lưng một đạo quang mang màu tím bao phủ toàn thân, hai hốc sâu thẩm không thấy đáy lóe ra một đạo quang mang màu đỏ. Một thanh huyết sắc liêm đao tỏa ra huyết tinh dày đặc bao trùm vài lên toàn bộ mật thất. Hắn liền như đến từ địa ngục không phải là một ma vương bình thường, huyết sắc liêm đao trên tay hắn xem ra cũng không biết đã có bao nhiêu sinh linh làm ma dưới cây đao này.
“ Long nhị, tiếp đãi tiểu tử này cho tốt, phải cho hắn nếm trải mùi vị thống khổ trước khi chết. ” Long Nhất mỉm cười đầy gian xảo, phân phó nhiệm vụ cho Long nhị.
“ Được, đại ca! “ Long Nhị trả lời bằng âm thanh rất máy móc. Thân hinh liền hóa thành vô số bóng đen nhắm hướng sa tộc trưởng lão mà vọt đến.
Long Nhất đặc biệt tin tưởng vào Long Nhị nên sau khi phân phó nhiệm vụ xong cũng không cần xem Long Nhị làm thế nào. Hắn lẳng lặng đi đến cởi trói cho Bích Phỉ và Tiểu Thước. Hai người bị trói đã lâu lại thêm bị chế trụ công lực một thời gian dài. Bây giờ thân thể của các nàng không còn một chút sức lực nào, mới bước được vài bước thì thân thể các nàng đã vội muốn xụi xuống. Cũng may Long Nhất đang ở bên cạnh thấy vậy nhanh chóng ôm hai vị mỹ nhân vào lòng. Cũng không biết là hắn cố ý hay là vô tình đây?
“ Thiếu gia! Tiểu Thước rất nhớ người! ” Nắm trong lòng ngực ấm áp của Long Nhất, bao nhiêu cực khổ, đau đớn bấy lâu nay nàng cố kiềm nén trong lòng bỗng nhiên lại phát tiết ra hết. Những giọt lệ rơi như cơn mưa đầu mùa.
Từ trước đến nay Bích Phỉ vốn rất kiên cường mạnh mẽ vậy mà giờ rơi vào trạng này nàng cũng đã rất mệ mỏi, không còn một chút sức lực nào nữa. Nếu không phải Long Nhất xuất hiện kịp thời giải cứu hai người thì nàng cùng Tiểu Thước chắc chắn sẽ có một kết cục rất thê thảm.
Long Nhất hai tay ôm lấy hai nàng vào lòng như muốn bảo hộ. Dần dần tinh thần cũng đã được hồi phục lại một phần, nhận thấy mình đang nằm trong ngực Long Nhất, Bích Phỉ sắc mặc đỏ bừng yếu ớt muốn đẩy thân hình hắn ra nhưng không được. Tiểu Thước thì an tâm mà tận hưởng những giây phúc hạnh phúc và cảm giác ấm áp khi nằm trong ngực của Long Nhất. Nàng biết khi qua thời khắc này thì thiếu gia sẽ không còn là của nàng được nữa. Nàng cũng không còn cơ hội để lại được đắm chìm trong lồng ngực của thiếu gia nữa.
“ Thiếu gia, sao người lại xuất hiện ở nơi này? Công chúa có đi theo người không? Tiểu Thước ngẩng đầu lên thì nhận thấy khuôn mặt đang nghiêm trang của Long Nhất không khỏi sợ hải, vội vàng hỏi.
“ Trong lòng người còn có thiếu gia và công chúa nữa ư? Bỏ đi mà không nói một tiếng nào? Có biết công chúa lo lắng cho các ngươi lắm không? Long Nhất trừng mắt liếc nhìn Tiểu Thước một lát rồi ánh mắt dừng lại trên người của Bích Phỉ.
Nghe vậy Tiểu Thước thè cái lưởi xinh xắn của mình ra chì biết mỉm cười, bộ dạng của nàng thật là đáng yêu. Nàng đương nhiên biết Long Nhất chỉ nói thế thôi chứ thật sự không hề giận chút nào.
Bích Phỉ không né tránh ánh mắt của hắn, than nhẹ một tiếng buồn bã nói: “ Có một số việc bọn ta cần giải quyết một mình. Lưu Ly là huyết mạch duy nhất còn lại của nhân ngư hoàng tộc, tuyệt chúng ta không phải để nàng gặp phải nguy hiểm. ”
Long Nhất nghĩ chỉ vì sự mất tích khó hiểu của hai nàng mà khiến cho Lưu Ly ngày ngày ăn không ngon ngủ không yên, đang định muốn nói thêm vài câu thì một trận gió truyền đến. Kim quang lóe lên, Sa tộc trưỡng lão tay cầm binh khí đang nằm giãy dụa dưới đất, chưa đứng lên được.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Long Nhất Pháp Sư - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang, Truyện sắc hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 14:53 (GMT+7) |