Lăng Tiếu không khỏi có chút ngây người.
– Đẹp, Vương phi này lúc trẻ tuổi thật là đẹp.
Lăng Tiếu trong lòng tán thán nói.
Vương phi bưng lấy mặt hỏi Thiết Chân Dũng:
– Vương thượng, ta… Ta cảm giác có một loại biến hóa mỹ diệu, không biết ta có hấp dẫn hơn không hả?
Thiết Chân Dũng vẻ mặt mừng rỡ như điên kêu lên:
– Quá thần kỳ, ái phi… Ngươi… Ngươi lại quay lạ bộ dạng lúc trẻ rồi, quá đẹp.
Dứt lời, Thiết Chân Dũng rõ ràng không để ý có người ở đây, ôm lấy Vương phi hôn nồng nhiệt.
– Trân châu này công hiệu thật bất phàm, đợi sau khi bản thiếu gia trở về, nhất định phải khiến các lão bà mỗi người đều trở nên càng thêm xinh đẹp.
Lăng Tiếu trong lòng nóng bỏng thầm nghĩ.
Dù Thiết Chân Dũng nhiều lần níu giữ nhưng Lăng Tiếu vẫn kiên quyết rời đi.
Hắn nghỉ ngơi trong Thiết Lặc bộ lạc mấy ngày sau đó liền rời đi.
Trong nháy mắt, bốn người phi hành giữa không trung nửa tháng mới đến được một tòa thành trì gọi là Quảng Lăng Thành.
Quảng Lăng Thành thuộc loại thành trì lớn cả Nam Hoang đều biết, người các chủng tộc đều ở chỗ này bù đắp nhau, thương mậu giao dịch không kém hơn Nam Thiên Thành bao nhiêu.
Bọn người Lăng Tiếu cũng không dừng lại lâu, do Nam Cung Liệt ra mặt, trực tiếp vận dụng truyền thâu trận trong thành này, đến một tòa thành khác ở sâu trong Nam Hoang, Thần Đạo Thành.
Thành này sở dĩ xưng là Thần Đạo Thành, cũng vì ngồi thành này là do Thần Đạo Minh khống chế, hơn nữa cũng là chỗ tổng bộ của Thần Đạo Minh.
Sau khi đến được Thần Đạo Thành thì cách Cổ Thành cũng không quá xa nữa.
Từ nơi này xuất phát, chỉ cần phi hành nửa tháng sẽ đến được.
Trước mắt Cổ Thành càng ngày càng gần, tâm tình Lăng Tiếu cũng chuyển động.
Hắn thiên tân vạn khổ xâm nhập Nam Hoang chính là vì tìm kiếm Thiên Cổ Thần Công, khiến Tế Tự Nữ có thể tiếp tục sinh tồn, một khi hắn không thể tìm được Thiên Cổ Thần Công, như vậy chuyến này của hắn coi như đến không rồi, hơn nữa tính mạng Tế Tự Nữ cũng không còn lâu nữa.
Trong lòng của hắn cầu nguyện vận khí của mình có thể tiếp tục tốt như trước, nhất định phải tìm được Thiên Cổ Thần Công ah!
Nam Cung Liệt sau khi mang theo Lăng Tiếu đến khách điếm liền nói với Lăng Tiếu:
– Lăng đại sư các ngươi trước hết ở chỗ này nghỉ ngơi, ta đi ra ngoài làm ít chuyện, nhanh thì một hai ngày sẽ trở lại, chậm nhất thì không quá ba ngày, trong mấy ngày này các ngươi có thể vào thành xem bốn phía một chút, bất quá ngàn vạn chớ chọc người của Thần Đạo Minh, bọn họ nổi danh là khó dây vào.
Nam Cung Liệt sau khi nhắn nhủ một câu liền vội vàng rời đi.
Lăng Tiếu, Huyền Diệu và Ma Đế đến khách điếm mướn ba gian phòng, trước tiến ở tạm đã tính sau.
Lăng Tiếu còn chưa ngồi nóng đít, Huyền Diệu đã đi tới gian phòng của hắn nói:
– Chúng ta đi ra ngoài xem một chút, ta cảm thấy hôm nay cơ duyên đại thịnh, nói không chừng có thể tìm được tin tức về Thiên Cổ Thần Công cũng nên.
Lăng Tiếu trợn mắt nói với Huyền Diệu:
– Nơi này là Thần Đạo Thành, không phải Cổ Thành, Thiên Cổ Thần Công đã biến mất hơn vạn năm, sao có thể trùng hợp để chúng ta đạt được tin tức vậy được, tên thần côn ngươi đi lừa người khác còn được, đừng đến phiền bổn thiếu gia.
– Ngươi phải tin tưởng Huyền Cơ Môn đệ nhất thần toán a, Thiên Cổ Thần Công tuy rằng biến mất nhiều năm, nhưng cũng có không ít người hy vọng nó có thể tái hiện nhân gian, chúng ta không thể bỏ qua cơ duyên như vậy ah!
Huyền Diệu tiếp tục khuyên.
Lăng Tiếu không để ý tới Huyền Diệu nữa, lấy ra hai cái lọ, một lọ là đựng Vạn Niên Thạch Nhũ Dịch, một lọ là đựng Nhập Vương đan.
– Đừng chít chít méo mó nữa, trước tiên tăng thực lực lên Vương cấp đã nói sau, bằng không bổn thiếu gia không rãnh hậu hạ ngươi đâu.
Lăng Tiếu nói xong liền ném hai bình kia về phía Huyền Diệu.
Huyền Diệu như nhặt được chí bảo vui vẻ nói:
– Ta nói ngươi này, vật trân quý như vậy, không thể cẩn thận chút sao, nếu rớt vỡ rồi ngươi đền được sao?
Lăng Tiếu không để ý tới Huyền Diệu, xoay người nằm xuống trên giường gỗ.
– Chậc chậc, không nghĩ tới trân tàng của ngươi lại giàu có như vậy, ngay cả cực phẩm quỳnh dịch như Vạn Niên Thạch Nhũ Dịch cũng có, cái này tốt rồi, bản thần toán rốt cục có thể bước vào hàng ngũ Vương cấp rồi.
Huyền Diệu hai mắt hiện quang nhìn vào Vạn Niên Thạch Nhũ Dịch nói, tiếp theo hắn lại nói với Lăng Tiếu:
– Ta nói huynh đệ, ngươi có còn không, cho ta thêm mấy bình đi.
– Có, tự ngươi ra giếng múc đi, muốn bao nhiêu múc bấy nhiêu.
Lăng Tiếu tức giận nói.
Huyền Diệu cười khan một chút, cũng không nói thêm gì nữa, từ trong Không Gian Giới lấy ra một cây bút lông sói màu đen và một lọ chất lỏng màu vàng.
Huyền Diệu bút chấm chất lỏng màu vàng, sau đó bắt đầu vẽ lấy gì đó trên mặt đất trong phòng.
Lăng Tiếu tò mò nhìn Huyền Diệu.
Chỉ thấy hắn vẽ đông vẽ tây, vẽ lấy một ít đường vân bất quy tắc, những đường vân kia như một mảnh linh xà dài hẹp đang du động, thoạt nhìn cực kỳ quỷ ý.
– Ta nói ngươi vẽ loạn cái gì thế?
Lăng Tiếu khó hiểu hỏi thăm.
Huyền Diệu nghiêm túc nói:
– Câm miệng, bản thần toán đang khắc trận đồ.
– Trận… Trận đồ? Ha ha, chỉ bằng vào những đường cong lộn xộn này cũng coi như trận đồ sao? Ngươi cứ khoác lác đi, dùng sức mà khoác lác đi.
Lăng Tiếu cười nhạo nói.
Huyền Diệu không để ý tới Lăng Tiếu, vẫn đang không ngừng vung vẽ lấy, trên mặt rõ ràng dần dần xuất hiện mồ hôi, tựa hồ như đang cố hết sức vậy.
Sau khi hắn hảo hảo thu bút lồng và chất lỏng màu vang về liền lấy ra mấy khỏa thú đan đặt ở mấy phương vị bất đồng.
Ngay sau đó, chuyện kỳ dị đã xảy ra.
Chỉ thấy đường vân hắn khắc ban nãy tách ra hào quang rạng rỡ, cả gian phòng ốc liền tựa như ảo mộng, cảm giác cực kỳ không chân thật.
Lăng Tiếu bị một màn này dọa cho chấn kinh.
Hắn thật sự không nghĩ tới một mảnh đường vân dài hẹp quanh co khúc khuỷu như vậy rõ ràng có thể tạo thành một tiểu trận.
– Nhìn rõ chưa, cái này có phải là trận đồ không, cái này có phải là trận pháp không.
Huyền Diệu thập phần đắc ý nói.
– Coi như ngươi biết chút đồ chơi, bất quá ngươi ở trong phòng ta vẽ một cái tiểu trận để làm gì, có để bản thiếu gia ngủ hay không đây?
Lăng Tiếu khó chịu hỏi.
Hắn không muốn bộ dạng đắc ý kia của Huyền Diệu nên kiên trì không cho Huyền Diệu thể hiện.
Huyền Diệu cười khan một chút nói:
– Ta tạm mượn một chút, chờ ta đột phá Vương cấp sẽ trả lại cho ngươi.
Lăng Tiếu lại hỏi.
– Cái tiểu trận này thật ra có tác dụng gì?
Huyền Diệu nói:
– Đây là tiểu ẩn linh trận, có thể che giấu đi tất cả khí tức ở đây, ngăn cách quấy nhiễu từ ngoại giới, có thể khiến ta toàn tâm toàn ý đột phá.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lăng Tiếu - Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 14:06 (GMT+7) |