Sắc mặt Lăng Tiếu sầm xuống.
– Điều này thật khó nói, nhưng hãy tìm thử xem trước, có chút trận pháp đỉnh cấp cho dù là thánh hoàng cũng không phát hiện được, điều này chẳng có gì là thần kỳ!
Huyền Diệu đáp.
Ngay sau đó hắn bắt đầu chậm rãi phi hành quan sát phiến địa vực nơi này.
Bay quanh một vòng lớn, hắn không phát hiện được gì, không cam lòng lăng không lên trên vạn thước, hai tay không ngừng đánh ra thủ quyết, cuối cùng hợp lại trên đôi mắt quát:
– Thiên nhãn khai!
Khi ngón tay hắn dời đi, hai đạo bạch sắc tinh quang bắn ra ngoài.
Hắn nghiêm túc nhìn xuống dưới, càng xem thần sắc càng ngưng trọng:
– Tạo hóa âm dương, nơi cực âm, tất phải có chỗ trái ngược, chẳng lẽ ở góc đông nam sao?
Tiếp theo hắn cấp tốc theo một phương hướng lướt tới.
Lăng Tiếu nghĩ Huyền Diệu đã có phát hiện, cũng bay theo.
Không bao lâu, trước mắt hai người hiện một gian thạch thất, cửa đá đã bị đánh vỡ, lộ ra một ít tạp vật hỗn loạn bên trong.
– Chẳng lẽ ngươi cảm thấy mẫu trận ở trong này sao!
Lăng Tiếu thoáng thất vọng nói.
Huyền Diệu không để ý tới Lăng Tiếu, dùng thiên nhãn quan sát thạch thất kia.
– Sát trận thật khủng khiếp, nếu đi vào hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Huyền Diệu lộ sắc mặt vô cùng ngưng trọng nói, khuôn mặt tuôn ra mồ hôi lạnh.
Lăng Tiếu lộ thần sắc kinh ngạc, sau đó Lục Nhãn Đồng cũng bắn đi ra.
– Đây… đây không ngờ là tiểu hình ảo thuật cấm chế!
Lăng Tiếu than thở, tiếp theo nói:
– Không nghĩ tới ta tu luyện Bà La Vạn Pháp, lại chút điểm này cũng không nghĩ ra được, thật là đáng chết!
Thạch thất trước mắt thoạt nhìn phi thường bình thường, giống như nơi bế quan nghỉ ngơi của một người nào đó, không gian bên trong vừa xem liền thấy rõ, không có chỗ nào đặc biệt.
Cũng chính bởi vì vậy mọi người đến nơi đây chỉ nhìn thoáng qua, không tiếp tục lưu ý.
Nhưng khi Huyền Diệu dùng thiên nhãn cùng Lăng Tiếu dùng lục nhãn đồng quan sát, thạch thất lập tức hoàn toàn khác thường.
Bởi vì vách tường thạch thất không còn là vách tường bình thường, mà chính là một lối vào, nơi đó có một cửa sắt thật lớn, trên cửa sắt điêu khắc vài đầu thượng cổ dị thú, thoạt nhìn thập phần dữ tợn dọa người.
Lăng Tiếu hưng phấn chà xát đôi tay:
– Mẫu trận khẳng định ở trong này, thần côn, chúng ta đi vào!
Huyền Diệu nhanh chóng kéo tay Lăng Tiếu nói:
– Đừng nóng vội, Quỷ Mẫu Yêu Tử trận không phải là trận pháp dễ phá, loại trận pháp đỉnh cấp này tuyệt đối có hung hiểm bảo hộ, một khi cứng rắn xông vào, nhất định chỉ có con đường chết!
– Vậy làm sao bây giờ, bên trong nhất định có bảo vật, không thể bỏ qua ah!
Lăng Tiếu than thở nói.
– Trước khoan vội, phải tìm được trận pháp, nhất định còn có phương pháp hóa giải, chỉ là chúng ta ở đây phá trận nói không chừng sẽ khiến người chú ý, làm vậy thật không hay đâu!
Huyền Diệu lộ thần sắc khó xử nói.
– Vậy đơn giản!
Lăng Tiếu lên tiếng, sau đó gọi Ngọc Nhu Phỉ cùng Sát Thiên đi ra nói:
– Hai người thủ mỗi bên, không cho phép bất luận kẻ nào đến gần, ta bố trí thêm vài ảo cảnh, người khác đừng hòng tìm tới nơi này!
Dứt lời chính hắn bay ra xa, bố trí ảo cảnh, phòng ngừa có người tới gần.
Một ngày sau hắn quay lại thạch thất, phát hiện Huyền Diệu đang làm gì đó, mang theo thần sắc khó hiểu hỏi:
– Thần côn đang làm gì? Còn không mau đi vào phá trận!
– Ngươi muốn chết thì tự đi vào, đừng kéo ta chôn cùng!
Huyền Diệu tức giận nói, ngừng một thoáng hắn nói tiếp:
– Hiện tại ta đang chế tạo một trận pháp công kích loại nhỏ, trước tiên phá vỡ cửa sắt kia, nhìn xem bên trong rốt cục ẩn chứa sát trận gì đang chờ chúng ta!
Dứt lời hắn kéo Lăng Tiếu lui ra xa, ngay sau đó ngón tay bắn tới, hai viên thú đan thất giai cao cấp hướng chỗ trận nhãn hắn mới bố trí rơi vào.
– Trận khởi!
Huyền Diệu khép lại hai ngón tay, huy động thủ thế, một cỗ năng lượng dẫn dắt trận pháp vận hành.
Bỗng nhiên trong trận pháp bắn ra một đoàn hào quang, lực lượng ẩn chứa đủ oanh giết một thánh giả.
– Đi cho ta!
Huyền Diệu đẩy ra song chưởng, lực lượng trong tay hắn cùng lực lượng trong trận cùng nhau đánh thẳng vào cửa sắt phía trước.
Oanh long!
Thanh âm chấn động vang lên không dứt, thạch thất bị tạc dập nát, nhưng cửa sắt không chút sứt mẻ!
– Uy, thần côn, trận pháp của ngươi có ích lợi gì, chẳng thà để ta viễn công càng trực tiếp!
Lăng Tiếu nói.
– Chờ xem, đợi lát nữa nhất định sẽ có vui mừng!
Huyền Diệu cực kỳ bình tĩnh nói, hai tay không ngừng đánh thủ ấn, như đang điều khiển vật gì.
Trận pháp trước mặt hắn phát sinh biến hóa, chỉ thấy năng lượng hóa thành những xúc tu hướng cửa sắt vọt qua.
Năng lượng không tiếp tục công kích cửa sắt, mà giống như bàn tay vô hình trực tiếp xuyên vào bên trong cửa.
Lăng Tiếu nhìn thấy một màn như vậy liền há hốc, trong mắt lộ vẻ không sao tưởng tượng nổi.
– Thần côn, đây là trận pháp gì vậy?
Lăng Tiếu hỏi thăm.
– Đây gọi là Tham Tử trận!
Huyền Diệu mang theo vẻ mặt đắc ý nói.
Lăng Tiếu đang định hỏi tiếp, sau cửa sắt chợt truyền lại tiếng ầm vang, cửa sắt bị tạc bay ra.
Năng lượng đáng sợ theo sau vọt tới, Lăng Tiếu nhanh chóng kéo Huyền Diệu bật lui ra sau.
Khi hết thảy sóng êm gió lặng, rốt cục lộ ra hình ảnh sau cửa sắt.
Chỉ thấy nơi đó tràn ngập thật nhiều quang tuyến, mỗi đạo quang tuyến ẩn chứa sát ý mãnh liệt.
– Ah, lại là sát trận bậc này!
Huyền Diệu không nhịn được hít sâu một hơi lạnh nói.
– Đây là trận gì, thật đáng sợ lắm sao?
Lăng Tiếu khó hiểu hỏi.
– Đâu chỉ là đáng sợ, đây là Vạn Tuyệt sát trận có thể diệt sát cả thánh hoàng, đây là sát trận đỉnh cấp nhất, không nghĩ tới người của Âm Bạt tông lại có người có khả năng bày ra sát trận bậc này, sau Vạn Tuyệt sát trận chỉ sợ phải có chí bảo kinh thiên!
Huyền Diệu phân tích nói.
Lăng Tiếu lộ ra thần sắc tham lam nói:
– Vậy còn chờ cái gì, mau phá trận đi, đi lấy chí bảo ah!
Huyền Diệu cười khổ đáp:
– Vạn Tuyệt sát trận không dễ phá, với thực lực bây giờ của ta vốn không thể làm được!
Lăng Tiếu nóng nảy, nắm tay Huyền Diệu nói:
– Không thể nào, thần côn, ngươi không thể buông tha đâu, thứ tốt bên trong cũng không thể bỏ qua!
– Đây là một trong những trận pháp đỉnh cấp nhất, bất kỳ sợi quang tuyến nào đều ẩn chứa lực sát thương chí mạng, là sát trận tuyệt đối, ngoại trừ mạnh mẽ phá giải không còn phương pháp khác!
Huyền Diệu nói, thoáng ngừng lại nói tiếp:
– Loại sát trận này nếu không có hơn mười thánh hoàng cao giai đồng thời phóng ra chỉ sợ không cách nào phá vỡ.
– Lợi hại như vậy!
Lăng Tiếu kinh hô, tiếp theo hắn lại nói:
– Không đúng, nếu sát trận không thể phá được, người của Âm Bạt tông làm sao đi vào bên trong? Ta nghĩ hẳn phải có truyền tống trận trực tiếp đi vào!
Huyền Diệu cười nhạt nói:
– Đầu óc của cung chủ thật tốt, đúng vậy, bình thường gặp tuyệt trận trước mắt này, đương nhiên phải dùng truyền tống trận ra vào, nhưng không dễ tìm, không biết bị chôn giấu ở địa phương bí mật nào đâu.
– Thần côn, ta biết ngươi nhất định có biện pháp có phải không!
Lăng Tiếu bất đắc dĩ chỉ có thể bám chặt Huyền Diệu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lăng Tiếu - Quyển 17 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 14:05 (GMT+7) |