Khi ấy Phong Nha tự phong ấn mình trong trận pháp khổ tu Phong Ma Quyết, tiến giai thập phần mạnh mẽ.
Hắc Ma cũng muốn đoạn tuyệt khả năng bị báo thù, vì vậy liền cho Phong Nha ăn “Ma thú đan”, muốn để Phong Nha triệt để biến thành nửa người nửa thú.
Thế nhưng mà Phong Nha bởi vì nhân họa đắc phúc hiểu được “Ma” là thế nào, phối hợp với Phong Ma Quyết thành tựu Thánh giả.
Đây đại khái là cục diện Hắc Ma không tưởng được!
Minh Thủy Môn bị diệt, Âm Bà cũng mang chuyện Phong Nha đào thoát nói với Hắc Ma, vì vậy bây giờ nhìn thấy Phong Nha cũng không quá giật mình, có lẽ hắn cũng không xem Phong Nha vào mắt.
Hắc Ma năm ấy điên cuồng lên, không chỉ phản bội Tàn Báo, còn muốn giết hắn trong đại trận.
Phần cừu hận này Phong Nha không kém hơn Tàn Báo chút nào, hắn cùng muốn chém nghiệt đồ Hắc Ma thiên đao vạn quả.
Hắc Ma không nghe Phong Nha nói, hắn bây giờ chỉ là thần niệm ở đây, cũng không thể chống đỡ quá lâu, vì vậy nói:
– Sư thúc, chuyện năm đó là ta không đúng, nếu như ngươi chịu nguyện ý trở về Ma Môn, ta sẽ phong ngươi làm thái thượng trưởng lão, nắm giữ đại quyền sinh sát trong tông.
Ưng Vương nghe Hắc Ma nói thì nội tâm kinh ngạc, hắn đâu có nghĩ Thánh giả trước mặt chính là sư thúc của mình chứ.
Hắn không phải rất hiểu chuyện lúc trước, chỉ nói thầm trong lòng.
– Đây không phải lũ lụt miếu long vương sao, người trong nhà không nhận ra người trong nhà, nhưng mà xem ra sư phụ cùng sư thúc tổ có mâu thuẫn rồi, khó trách sư thúc tổ muốn ra tay với người mình.
– Ha ha… Nói không tệ, nhưng mà ta không tin tưởng lời của tiểu nhan như ngươi, năm ấy ngươi ngay cả sư phụ còn dám giết, còn có chuyện gì ngươi không làm được, bây giờ ta diệt thần niệm của ngươi, giết dồ đệ của ngươi tiết hận, ngày sau sẽ tìm ngươi tính sổ!
Phong Nha tươi cười điên cuồng, trong nháy mắt đôi mắt đỏ lên, đầu tóc của hắn biến dài hơn.
Phong Ma Quyết Phong Phát Vạn Thiên!
Vô số tóc trong nháy mắt như kim châm bén nhọn đâm vào hư ảnh Hắc Ma, tốc độ kia nhanh hơn Đế giai nhiều lần.
Kim châm ngàn vạn, một khi trúng chiêu thì bất kể là ai cũng bị đâm thành trăm ngàn lỗ thủng mà chết.
– Sư thúc ngươi quá điên cuồng, hôm nay thực lực của ngươi tu luyện không dễ, ngươi không hiểu cách quý trọng, ta cũng không cần giảng tình cảm gì!
Hắc Ma nói một câu, một bàn tay nâng lên điểm qua.
Bỗng dưng một chưởng đánh thẳng ra ngoài.
Một chưởng này mang theo hủ thực, bao phủ đám tóc hóa thành kim châm kia vào trong.
Hai lực lượng khác nhau va chạm vào nhau, năng lượng phát tán ra bao phủ hư không mấy trăm trượng.
Đám người Lăng Tiếu nhanh chóng lui ra phía sau, cuộc chiến của Thánh giả quá mức kinh người, hơi có chút ảnh hưởng thì bọn họ phải chết ở đây.
Tóc của Phong Nha dù sắc bén thế nào bị một chưởng của Hắc Ma bao phủ cũng bị hủ thực đi, trong nháy mắt chưởng ảnh này đánh thẳng vào Phong Nha.
Trong nháy mắt ngàn vạn không gian chi lực như bao phủ Phong Nha.
Phong Nha tự nhiên sẽ không ngồi chờ chết, hắn đánh ra vô số quyền, mỗi một quyền đánh ra đều đánh nát không gian chi lực và chưởng ảnh.
– Có chút năng lực, nhưng còn chưa đủ nhìn!
Hắc Ma thì thào nói một tiếng, lúc này lại đánh ra một chiêu nữa.
Không gian trong nháy mắt như bị đè nén lại đánh tới, uy lực mạnh mẽ có thể nghĩ.
Phong Nha đạp một cái, một đạo năng lượng màu đen trùng kích lên cao.
Oanh long!
Hai đạo năng lượng va chạm mạnh mẽ, lực trùng kích khuếch tán ra bốn phía, vô số năng lượng hắc ám quét qua, khiến tất cả sinh vật bị trúng năng lượng này đều mất đi sinh cơ.
Hai chiêu liều mạng này Phong Nha bị đẩy lui ngàn dặm, hơn nữa năng lượng hủ thực như giòi bọ không ngừng ăn mòn chân của hắn, trong nháy mắt chân hắn bị hút thực biến mất.
– Ám Sát Kính!
Thần sắc Phong Nha biến đổi, hắn kinh hô một tiếng, lực lượng quán chú và chân và đánh tan sát khí.
Sát khí này là độc của Hắc Ma, nó còn mạn hơn năng lượng hủ thực gấp trăm lần, nếu không có năng lực giải trừ thì cả người sẽ bị ăn mòn mất.
Nếu là võ giả dưới Thánh giả, chưa hẳn có thể bài trừ ám sát khí của Hắc Ma, mà Phong Nha thì làm được, Hắc Ma ở đây là thần niệm chứ không phải chân thân, thực lực giảm đi quá nhiều.
Nhưng mà trong lúc Phong Nha phân thần thì Hắc Ma cười lạnh, lại ra chiêu, cùng dùng không gian chi lực như lúc trước công kích.
Phong Nha đại kinh, song chưởng vội vã đánh ra, hai con phong ma lao tới.
Trong lúc nhất thời hai người lại bắt đầu đối chiến cùng một chỗ, từng đạo lực lượng không gian không ngừng va chạm với nhau, lực lượng mênh mông bàn bạc tỏa ra bốn phía, nhân loại và linh thú muốn đứng dậy quá khó khăn.
Võ giả đạt tới Đế giai mới có tư cách yên tĩnh quan sát cuộc chiến này, kinh nghiệm trong đó đủ cho bọn họ tiêu hóa xong và tiến thêm một bước.
Đạt tới Thánh giả thì phải hiểu được cách vận dụng không gian chi lực, nó thể vượt qua khoảng cách vạn dặm, có thể một chiêu hủy diệt thiên địa, không ai có thể sánh bằng.
Tất cả võ giả đều có năng lượng không giống nhau nhưng mà lực lượng không gian thì giống nhau.
Lăng Tiếu cũng trầm mê vào trong đó, ngộ tính của hắn rất tốt, mỗi khi xem Thánh giả ra tay thì hắn có cảm giác không giống nhau, để nội tâm của hắn có cảm giác minh ngộ, luôn có thể bắt được trong nháy nhưng lại không thể bắt được cái gì.
– Thiếu gia, mời ngươi ra tay cứu Phong Nha!
Tàn Báo ở bên cạnh cắn nát bờ môi nói ra.
Trong nội tâm Tàn Báo đã sớm nghẹn một bụng lửa giận, nhưng mà Phong Nha tại ra tay chiến đấu thì hắn cũng tỉnh táo lại, không nên bạo lộ thân phận bây giờ, bằng không Hắc Ma chắc chắn không tiếc tất cả ra tay chém giết hắn trước.
Hắn áp chế cảm xúc mặt trái trong nội tâm của mình, nhìn thấy gương mặt tên đồ đệ quen thuộc nhưng cũng lạ lẫm này của hắn.
Hắn không thể ngờ mới qua mấy ngàn năm ngắn ngủi mà tên đồ đệ của hắn đã bước ra một bước đáng sợ như vậy, chỉ một đạo thần niệm đã đủ đối chiến với Phong Nha, hơn nữa còn chiếm hết thượng phong, ép Phong Nha chật vật không chịu nổi.
Tàn Báo lúc này lo lắng cho an nguy của Phong Nha, không thể không mở miệng cầu Lăng Tiếu giúp đỡ.
Thực lực của Lăng Tiếu còn chưa đủ sức đối phó Hắc Ma, nhưng mà Tàn Báo lại biết rõ thiếu gia của hắn còn có rất nhiều át chủ bài còn chưa vận dụng, có năng lực trợ giúp Phong Nha một tay.
Sau này Hắc Ma ý thức được mình không chống đỡ thêm bao lâu nữa, hai tay của hắn đánh ra thủ ấn huyền ảo, rất nhiều linh khí chung quanh bị rút sạch, một đạo năng lượng nồng đậm khủng bố bắt đầu khuếch tán ra ngoài.
Mọi người ở cách đó thật xa cũng cảm giác một chiêu này rất đáng sợ, sắc mặt của bọn họ vô cùng khó coi, giống như cảm thấy nếu trúng một chiêu này thì hài cốt không còn.
– Sư thúc, đến đây thôi, ta tiễn ngươi đi gặp sư phụ thân ái của ta, ta nghĩ các ngươi nên sớm đoàn tụ với nhau đi.
Hắc Ma nói một câu sau đó dùng song chưởng đánh thẳng về phía Phong Nha.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lăng Tiếu - Quyển 14 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 14:06 (GMT+7) |