Lâm Vãn Vinh đọc xong tờ giấy liền ngẩn ngơ. Hai câu này kệ không ra kệ, đố không ra đố, rốt cuộc có nghĩa gì? Xét theo ý tứ của câu chữ, hình như nói về chùa Ngọc Phật. Khi mới đến kinh thành thì chính mình đã từng đến Ngọc Phật tự, đó cũng chính là nơi gặp Từ Chỉ Tình lần đầu tiên. Trừ chuyện đó ra, còn lại chùa miếu hoang tàn, vách nát tường xiêu, bị tàn phá khôn kể, chỉ có một pho tượng Phật nằm thật lớn là để lại chút ấn tượng. Hôm nay lão hoàng đế bút phê đỏ chói hai câu này, thật chẳng khác nào không tiết lộ thêm được gì cả!
Từ Chỉ Tình thấy hắn ngẩn người, bèn đưa mắt nhìn trộm tờ giấy trên tay hắn. Thấy hai câu kia, nàng hơi kinh ngạc, hồi tưởng lúc hai người quen biết, liền nhẹ giọng hỏi:
– Lúc trước ngươi đến Ngọc Phật tự là để tìm kiếm tiểu thư Tiêu Thanh Tuyền sao?
Lâm Vãn Vinh cười bất đắc dĩ, phe phẩy tờ giấy trong tay:
– Ta chẳng phải thiện nam tín nữ, nếu không có việc, đâu cần phải đi bái chùa làm gì?! Do ta cùng Thanh Tuyền ước hẹn gặp mặt nhau vào mồng bảy tháng bảy năm nay tại Ngọc Phật tự trong kinh thành, ta mới vội vàng chạy đi xem xét qua. Tờ giấy hôm nay của hoàng thượng cùng với những điều ta biết cũng không khác gì nhau.
Từ tiểu thư không nói tiếng nào, cầm lấy tờ giấy phê chữ đỏ thắm, ngắm nhìn cẩn thận một hồi rồi lắc đầu:
– Trước tiên, ngươi tuyệt không được thất vọng, hôm nay Tiếu tiểu thư đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên biến mất, dường như có nỗi niềm khó nói. Ta xem những dòng chữ này phảng phất ẩn giấu một đề bài. Hoàng thượng trí tuệ thâm sâu, dòng chữ phê của người không hẳn đơn giản như ngươi tưởng tượng đâu. Trong đó nhất định phải có thâm ý sâu sắc, chi bằng ngươi lại đến Ngọc Phật tự quan sát, không chừng sẽ phát hiện điều gì.
Từ Chỉ Tình phân tích thấu tình đạt lý, Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng, bất mãn:
– Đương nhiên ta phải đi Ngọc Phật tự rồi! Chỉ có điều hoàng thượng lão gia tử thật quá bạc bẽo, ta đã vất vả giúp lão nghĩ ra nhiều chủ ý như vậy, lão sớm rõ hành tung của Thanh Tuyền mà không chịu nói cho ta biết, khiến người ta bực mình chết đi được!
– Ngươi muốn chết đó hả?!!
Từ Chỉ Tình lật đật lấy tờ giấy che miệng hắn, liếc bốn phía thấy không ai chú ý mới nhẹ thở ra, trừng mắt nhìn hắn, tức giận:
– Chỉ trích hoàng thượng ngay giữa hoàng cung nội điện, ngươi không muốn sống chăng?
Lão là cha vợ của ta, ta phê bình lão đâu phải chỉ một, hai lần, Lâm Vãn Vinh phớt lờ. Thấy Từ tiểu thư trong cái giận có pha lẫn lo lắng, biết nàng quan tâm đến mình, hắn có chút cảm động, đột nhiên cười hi hi, nắm lấy tay nàng:
– Từ tiểu thư, cô ở lại trong cung chính là để đưa tin cho ta phải không?
– Ngươi nói tào lao gì đó?
Từ Chỉ Tình mặt nóng bừng, trong lòng hơi hoảng, vội vàng rút tay lại, sẵng giọng:
– Ai mà thèm đợi ngươi! Ta thấy ngươi đúng là một nhân tài, nếu không ra tiền tuyến lãnh binh chống Hồ thì thật là quá lãng phí. Ta bèn giúp Đại Hoa một chút, ngươi đừng có mà nghĩ lung tung!
Ta nghĩ lung tung? Lâm Vãn Vinh cười ha ha, đoạn thở dài, nói:
– Kỳ thật, Từ tiểu thư cô con người không phải là tệ, có học vấn phong phú, mặt mày xinh đẹp, vóc dáng cũng tốt, nếu cô có thể một lòng một dạ theo đuổi ta… Ôi! Bây giờ ta đang ở vào giai đoạn tình cảm mê man mơ hồ, không chừng có thể nhường cho cô chiến thắng.
Nghe hắn khuyến dụ, mặt Từ Chỉ Tình đỏ tới mang tai, nàng vội gắt:
– Nói bừa gì vậy, ai mà cần theo đuổi ngươi? Ngươi cứ tự mình mê man mơ hồ là được rồi!
Chân nàng nhấc nhẹ, vội vàng bước nhanh về hướng cửa hoàng cung, chưa được bao xa, đột nhiên nàng khẽ giậm chân, cả giận bảo:
– Ngươi là người chết hay sao? Còn đợi ở chỗ này làm gì? Còn không mau mau đi Ngọc Phật tự tìm tiểu thư Thanh Tuyền của ngươi? Nếu ngươi trễ nải, lỡ mất dịp may gặp nàng thì mới là chuyện ăn năn cả đời.
Một lời của nàng đã đề tỉnh Lâm Vãn Vinh, hắn co cẳng chạy ra ngoài. Từ Chỉ Tình cắn răng, giật mạnh ống tay áo của hắn, nghiêm mặt bảo:
– Ta đi cùng ngươi!
– Đi cùng?
Lâm Vãn Vinh kỳ quái nhìn nàng:
– Ta đi tìm lão bà của ta, cô đi theo làm gì?
Thần sắc Từ Chỉ Tình nghiêm túc, nàng thản nhiên đáp:
– Rất đơn giản thôi. Ta giúp ngươi sớm tìm được Tiếu tiểu thư, ngươi thỏa mãn tâm nguyện, sẽ toàn tâm toàn ý vì Đại Hoa dốc sức.
Lý do này thật là cao quý, Lâm Vãn Vinh cũng không thể nói gì hơn, sải chân bước ra ngoài. Từ tiểu thư hai tay nhấc ống quần lên, cẩn thận giẫm lên nước mưa đi theo sau hắn.
Ra tới cửa cung đã thấy xe ngựa của Từ Chỉ Tình đậu ở đó, tiểu nha hoàn trông thấy hai người, vội vàng đến đón, vừa phủi nước mưa trên người Từ Chỉ Tình, vừa hỏi:
– Tiểu thư, sao tiểu thư lại cùng đi ra với Lâm công tử? Sáng sớm hôm nay cô đã bảo cô không muốn gặp huynh ấy mà?
– Đừng có làm ta mất thể diện như thế.
Gương mặt xinh đẹp của Từ tiểu thư ửng hồng, nhẹ giọng:
– Ta nói không muốn gặp hắn khi nào? Ngươi nghe lầm rồi!
Nói đến phần sau, thanh âm bất tri bất giác nhỏ đi nhiều, nàng chột dạ, cúi đầu.
Hồi sáng bất quá ta chỉ đùa với cô một chút thôi, có đáng gì mà cô lại giận như vậy? Lâm Vãn Vinh giả bộ như không nghe những câu hai người nói với nhau, thấy Từ nha đầu đang vén rèm bước vào trong xe, liền cười ha ha bảo:
– Từ tiểu thư, cô cứ ngồi xe đi trước đi, ta sẽ đạp mưa nối gót theo sau. Cô cứ yên tâm, ta đi rất nhanh!
Từ Chỉ Tình tỏ vẻ không vui lườm hắn, nhẹ giọng:
– Muốn lên xe thì lên đi, cứ khăng khăng tìm nhiều lý do như vậy là muốn người ta thương cảm ngươi sao?
Tiểu nha hoàn Ngọc Châu cười khúc khích, vén vạt áo thi lễ, mời:
– Công tử, tiểu thư muốn người lên xe cùng đi.
– Lần này cô sẽ không đá ta xuống xe nữa chứ?
Nhớ lại sự tình khi sáng, lòng vẫn còn sợ, Lâm Vãn Vinh cẩn thận bò vào xe, thấy Từ tiểu thư đã ngồi ngay ngắn, như cười như không đang ngó hắn, chẳng hề có dấu hiệu sẽ ra tay, hắn mới nhẹ nhõm trong lòng, an an ổn ổn ngồi xuống.
Từ Chỉ Tình quay đầu đi không nhìn hắn nữa, cần cổ trong trắng xinh đẹp của nàng ửng hồng, nhẹ giọng:
– Ta chưa từng thấy qua người nào nhát gan như vậy. Lá gan của ngươi lúc ở Sơn Đông làm ác đã chạy đâu mất rồi?
Lâm Vãn Vinh thở dài, nói một mình:
– Lại nhắc tới chuyện thương tâm! Tại Sơn Đông làm điều tốt một chút, lại bị người ta vừa cào, vừa đánh đến thương tích đầy người, đến bây giờ vẫn chưa hồi phục. Thật là làm bị thương đến tận trong lòng mà!
Từ Chỉ Tình khẽ gắt một tiếng, cả người không được tự nhiên, cũng không dám nói chuyện tiếp. Tiểu nha hoàn Ngọc Châu không biết tiểu thư nhà mình cùng Lâm công tử đang đánh đố chuyện gì. Nhìn nhìn tiểu thư kiều diễm ướt át, lại thấy Lâm công tử ngông ngênh ngồi đó, thật là không hiểu rốt cuộc có huyền cơ gì đây?!
Trên đường, không ai nói câu gì, thùng xe cực kỳ yên tĩnh. Từ tiểu thư lặng nghe tiếng từng giọt mưa rơi lộp độp bên ngoài, giống như tiếng tim mình đập rộn rã trong lồng ngực.
Xe ngựa cán lên nước đi nhanh, vùn vụt phóng ra ngoài thành. Khoảng non nửa giờ, Ngọc Châu nhìn ra ngoài thăm dò, quay lại gọi:
– Tiểu thư, công tử! Đã đến Ngọc Phật tự rồi!
Từ Chỉ Tình “a” một tiếng như sực tỉnh, lẩm bẩm:
– Đến nhanh như vậy sao?
– Chậm như vậy sao?
Lâm Vãn Vinh nói đồng thời với Từ Chỉ Tình, ý tứ lại hoàn toàn trái ngược. Thấy Từ tiểu thư trừng mắt nhìn, hắn vội vàng cười ha ha, khỏa lấp:
– Ý ta nói xe ngựa chạy chậm, không nhanh bằng tâm của ta bay. Từ tiểu thư ngàn vạn lần không được hiểu lầm, kỳ thật ta rất muốn cùng cô đợi lâu lâu một chút.
Hắn trở mình, chuồn ra khỏi xe. Mưa bụi lất phất phả trên mặt khiến người ta cảm thấy khoan khoái, nhẹ nhàng. Xa xa núi xanh mờ ảo trong mây, thấp thoáng qua làn mưa, tựa tiên tử đeo khăn che mặt, hết sức mê người.
Ngọc Phật tự trong mưa xuân vách tường ngã đổ, chung quanh bị tàn phá, thỉnh thoảng nhô lên một cái rui, kèo trơ trọi, ngói rơi rụng khắp nơi, không khác chút nào so với lần đầu hắn tới.
Từ Chỉ Tình xuống xe ngựa, tiểu nha hoàn giương một cây dù giấy dầu, hai người đứng cách hắn một khoảng xa xa. Trong màn mưa lất phất, non xanh nước biếc xa xa đều có vẻ hư vô mông lung, không thể chạm đến. Từ Chỉ Tình nhẹ thở dài, chậm rãi ngâm:
Tạc dạ tinh thần, tạc dạ phong,
Vũ đả lâu thai yên ải trung,
Thùy gia tiểu linh xướng loan khúc,
Bán đạn lệ tích bán đạn không!
(Sao nổi đêm qua, gió đêm qua
Mưa trút lầu đài mây khói xa
Ca nữ chốn nào ngân loan khúc
Nửa bản lệ trào, nửa bản thưa… )
Lần này trở lại Ngọc Phật tự, tâm tình Lâm Vãn Vinh phức tạp vô cùng. Sự xuất hiện vừa rồi của Thanh Tuyền mang cho hắn một chút hy vọng mới, lại sợ hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, nhìn ngôi chùa hoang tàn đổ nát nhất thời hắn không thể cất bước.
– Chính là chỗ này!
Tiếng cười khẽ của Từ Chỉ Tình làm gián đoạn sự trầm tư của Lâm Vãn Vinh. Hắn đưa mắt nhìn lên, thấy Từ Chỉ Tình đã dẫn Ngọc Châu vào bên trong chùa, đến chỗ duy nhất còn nguyên vẹn, chính là nơi lần trước hắn gặp Từ Chỉ Tình đang trú mưa. Từ tiểu thư đang cười nhẹ, vừa nói gì đó với Ngọc Châu vừa quay đầu liếc hắn.
Tiểu nha hoàn bật cười khanh khách:
– Nguyên lai còn có giai thoại về việc tiểu thư và Lâm công tử gặp gỡ, thảo nào hai vị lại quen thuộc nơi đây đến thế.
– Còn có thể không quen thuộc được sao?
Lâm Vãn Vinh vừa cười vừa tiến đến, vỗ vỗ vào khung cửa còn dấu vết mấy mũi tên đâm vào thật sâu:
– Tiểu thư của muội hạ thủ cực kỳ độc ác, có một không hai. Nếu ta không phóng nhanh, e rằng bây giờ đã thành dã quỷ nơi miếu hoang này rồi!
Nhớ tới chuyện cũ, Từ Chỉ Tình không nhịn được cười, nàng che miệng, cười khẽ:
– Ai bảo ngươi thậm thà thậm thụt như vậy, lúc thường trông cứ như kẻ xấu. Một nữ tử đang ở trong ngôi miếu đổ nát trốn mưa, ngươi lại cứ muốn xông vào, nếu bị ngươi khi phụ thì làm sao? Không bắn ngươi thành tổ ong vò vẽ đã là tiện nghi cho ngươi lắm rồi!
Hai nữ tử cùng cười. Từ tiểu thư nhẹ cúi đầu xuống, ngày đó mới gặp chỉ sợ bị hắn khi phụ. Nào ngờ sau khi quen biết, càng bị hắn khi phụ nhiều hơn, thậm chí đã trở thành thói quen, điều này giải thích làm sao đây?
Lâm Vãn Vinh ha hả cười to, liếc nhìn Từ Chỉ Tình. Khi phụ cô thì sao? Chỉ cần ta động thủ, sẽ khiến cô có khoái cảm được khi phụ, cô tin hay không?
Ngọc Phật tự này tuy đất đai rộng lớn nhưng nơi nơi sụp đổ hoang tàn, chỉ còn một bức tượng Phật Di Lặc đang nằm cười là còn cho ta thấy được lờ mờ khung cảnh phồn thịnh năm xưa. Lấy ra bức cẩm nang của lão hoàng đế, hắn cẩn thận săm soi hai câu kệ, nói:
– Muôn vạn việc não phiền, đều nằm trong Ngọc Phật! Hiện tại đang ở trong chùa Ngọc Phật, nhưng chả thấy gì cả! Lão gia tử, người chớ lừa gạt ta gì nữa a!
Từ Chỉ Tình cũng ngừng cười nói, chậm rãi đến bên hắn, ngóng nhìn một chốc, đoạn bảo:
– Hai câu này tựa hồ có thiên cơ gì khác. Ngươi cố nhớ lại xem, lúc cùng Tiêu tiểu thư chia tay, nàng ta có nói qua điều gì không? Có nhắc đến điều gì liên quan tới Ngọc Phật tự không?
Ngày đó đang vượt núi, nếu không phải chính mình cơ cảnh, e rằng đã bị Thanh Tuyền không chào mà đi, lúc đó ngay cả Ngọc Phật tự cũng chưa hề nghe qua, làm sao mà nghe Thanh Tuyền nói đến tin tức liên quan đến Ngọc Phật tự được.
Thấy Lâm Tam lắc đầu, Từ Chỉ Tình cũng thất vọng trong lòng. Nếu hắn không tìm thấy Tiêu Thanh Tuyền, chẳng phải hắn vĩnh viễn sẽ không dốc sức vì quốc gia sao? Trong tâm lý nàng bỗng xuất hiện một chút vui mừng kỳ quái, nàng vội lắc lắc đầu, xua đuổi những tâm tư rối loạn đi:
– Ngươi không nên gấp gáp. Lời hoàng thượng ngự phê nhất định còn có bí mật khác.
“Muôn vạn việc não phiền, đều nằm trong Ngọc Phật!” Lâm Vãn Vinh nhẩm đọc, từ từ đi đi lại lại trong đại điện, ánh mắt hắn chợt bắt gặp thân bức tượng Ngọc Phật vĩ đại.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 15:01 (GMT+7) |