Lâm Vãn Vinh mơ mơ màng màng nắm lấy tay nàng hôn lên một cái:
– Xảo Xảo tiểu bảo bối, trời vừa mới tối, ngủ sớm đi.
Xảo Xảo phì cười, khẽ che đôi môi đỏ mọng:
– Đại ca cứ nói lung tung, lúc nào rồi mà còn trời vừa tối, bây giờ đã quá canh bốn rồi. Huynh đừng quên, sáng nay còn phải vào triều đấy.
– Vào triều?
Lâm Vãn Vinh ngẩn ra một chút, quay qua hỏi Lạc Ngưng:
– Ngưng Nhi, canh mấy vào triều vậy?
– Đại ca, canh năm phải vào trong triều rồi, đây là quy củ, huynh mau dậy đi.
Lâm Vãn Vinh thất vọng thở dài: “Đêm hôm qua mới hành hạ được hai lão bà mỗi người một cái, xong xuôi tắm rửa xong rồi ngủ luôn, sáng ra còn muốn giày vò hai thân thể phơi phới kia thêm vài lần nữa, chưa kịp làm gì lại phải đi. Con bà nó, đây là quy củ chó má gì quá bất nhân vậy!” Hắn bực mình vùi đầu vào trong giường, Lạc tiểu thư và Xảo Xảo nhìn thấy bật cười khúc khích.
Ngưng Nhi vuốt ve ngực hắn qua lớp chăn, dịu dàng nói:
– Kẻ khác cầu mà không được vào triều, chỉ có phu quân nhà ta khác hẳn người thường, một gia đinh nho nhỏ, không ngờ ngay cả trướng của hoàng đế cũng chẳng chút để tâm. Tấm lòng như thế, thiên hạ có được mấy người. Chẳng trách ngay cả những người mắt cao quá trán, cũng chung tình với chàng.
Xảo Xảo cười hì hì:
– Đâu chỉ có Tiêu tiểu thư, ngay cả Lạc tài nữ nức tiếng gần xa, nhìn thấy đại ca cũng chẳng phải đem lòng thương nhớ sao? Đại ca làm gia đinh, vừa được nhà, vừa lừa được luôn mỹ nữ, thật đúng là việc kỳ lạ nhất thiên hạ!
Hai nàng dung mạo như hoa, vây quanh người hắn oanh yến rộn rã, trong khuê phòng xuân ý nồng đượm, làm cái lạnh của mưa xuân bên ngoài cũng được xua đi vài phần. Lâm đại nhân duỗi người ra: “Chẳng trách người ta nói ‘hồng nhan là mồ chôn của đấng anh hùng’, có hai nha đầu này quấn quít, cho dù đưa ta làm hoàng đế, lão tử cũng không thèm!”
Ba người rời giường, Lạc tiểu thư và Xảo Xảo liền dịu dàng mặc y phục cho hắn.
Bảo một tên gia đinh nho nhỏ lên triều nghị sự, chỉ do ông cha vợ hoàng đế nghĩ ra thôi! Cái chức lại bộ phó thị lang gì đó kia của lão tử chỉ là phận quan nhỏ như hạt vừng hạt đậu, công vụ gì cũng chưa làm. Lần này lên triều, còn chẳng phải nhìn sắc mặt người khác mà làm theo đấy sao? Vậy ta đến Tiêu gia làm gia đinh sướng hơn, có Đại tiểu thư bưng trà, Nhị tiểu thư đấm lưng, phu nhân ca hát, mọi người đều phải trông theo sắc mặt của ta, đó mới gọi là tiêu diêu khoái hoạt.
Nghe thấy đại ca thở ngắn than dài, Lạc Ngưng chợt đỏ bừng mặt, đột nhiên ôm hắn từ đằng sau:
– Đại ca, có một việc Ngưng Nhi muốn hỏi huynh.
– Việc gì vậy?
Lâm Vãn Vinh thuận tay vuốt ve kiều đồn căng tròn như ngọc của nàng.
Lạc Ngưng ngập ngừng nửa ngày trời, giọng nhỏ như muỗi kêu:
– Đại ca, Ngưng Nhi có phải rất phóng đãng không?
Câu này vừa ra khỏi miệng, ngay cả mặt Xảo Xảo cũng đỏ lên.
– Phóng đãng ư?
Lâm Vãn Vinh cười lớn:
– Ngưng Nhi ngoan, đại ca là người thế nào nàng còn không biết sao, luận về hai chữ phóng đãng, thiên hạ còn ai có thể bì với ta.
Hắn ghé vào bên tai Lạc Ngưng thì thầm:
– Cứ giữ sự phóng đãng của nàng, đại ca rất thích!
– Đáng ghét!
Lạc tiểu thư đấm thình thịch lên ngực hắn, thần sắc càng thêm phần quyến rũ, lấy tay kéo Xảo Xảo lại bên đại ca, dịu dàng nói:
– Được cùng đại ca còn có Xảo Xảo muội muội làm phu thê, đây là phúc phận của cả đời của Ngưng Nhi, Ngưng Nhi rất vui mừng. Nếu là phu thê, chúng ta liền như một thể, Xảo Xảo đừng trách tỷ tỷ phóng đãng như vậy, trước mặt phu quân, cho dù phóng đãng hơn trăm lần thì có sao? Tình thú giữa phu thê là việc cực kỳ quan trọng, chỉ cần phu thê ba người chúng ta vui vẻ, còn hình thức gì, nội dung ra sao đâu có liên quan mật thiết. Muội muội, muội nói có đúng hay không?
Xảo Xảo đỏ bừng cả mặt, khẽ “vâng” một tiếng cúi đầu xuống.”Lạc tài nữ quả nhiên bác học đa tài, lý luận này ngay cả ta cũng không nghĩ ra được.” Lâm Vãn Vinh cười lớn. Đang muốn ôm lấy nàng, Ngưng Nhi mỉm cười, ngăn hắn lại:
– Đại ca, còn có một việc Ngưng Nhi cũng muốn nói với huynh. Hôm qua muội đã hẹn với Từ Trường Kim, đợi tới khi nàng ta trở về Cao Ly, muội sẽ làm bạn đồng hành với nàng ấy. Trước đây đã nói với đại ca rồi, muội từ thuở nhỏ đã ước muốn được chu du các nơi, giờ đây có một cơ hội tốt như thế này, Ngưng Nhi không muốn bỏ qua. Đại ca, huynh sẽ ủng hộ Ngưng Nhi chứ?
Lâm Vãn Vinh trầm mặc một hồi: lúc này đi Cao Ly không phải là thời điểm tốt lành gì. Đông Doanh phát động vạn thuyền, đại chiến sắp nổ ra trên bán đảo Cao Ly. Nhưng tâm nguyện của Ngưng Nhi hắn cũng sớm đã biết, nha đầu này trời sinh đã có tính đó, thích giúp đỡ người ta, thích đi du lịch, nếu nàng không làm những việc này, nàng không còn là Lạc Ngưng nữa. Giá mà không có chiến tranh, đây đúng là cơ hội không tệ.”
Hắn suy nghĩ một lúc mới nói:
– Ngưng Nhi, việc muội muốn làm đại ca đương nhiên ủng hộ muội, chỉ là phía bên Cao Ly gần đây không còn được thái bình, Từ Trường Kim chưa nói với muội sao?
Lạc Ngưng giữ chặt tay hắn, mỉm cười đáp:
– Điều này muội biết. Nhưng Trường Kim tiểu thư có nói thêm một câu nói rất chí lí: ‘đời người đâu phải chỉ toàn hưởng thụ hạnh phúc, còn phải học đối diện với khó khăn trắc trở’. Muội cũng muốn đi xem coi người Cao Ly chống lại quân xâm lược như thế nào.
“Nha đầu Từ Trường Kim này thật sự là hại người không ít mà!” Lâm Vãn Vinh cười khổ:
– Để ta suy nghĩ một lúc đã… Ài, rất lâu không gặp phải vấn đề khó trả lời như vậy!”
Lạc Ngưng đột nhiên cười khanh khách, dụi vào người hắn mấy cái, ánh mắt mơ màng:
– Đại ca ngốc, những điều này đều là Từ Trường Kim bảo muội nói. Nếu huynh muốn giữ Ngưng Nhi lại, Ngưng Nhi vĩnh viễn sẽ không rời khỏi huynh.
Lâm Vãn Vinh vỗ mạnh lên mông nàng một cái, Lạc Ngưng yêu kiều hét lên một tiếng, cười khanh khách chạy ra. Xảo Xảo mang đồ đi mưa đến cho hắn, cẩn thận chỉnh lại y phục cho hắn rồi mới cùng Lạc Ngưng tiễn hắn xuống lầu.
Ra tới cửa, liền thấy ngay một cỗ xe ngựa đỗ phía trước, tiểu nha đầu mới gặp hôm qua từ bên trong thò đầu ra, mừng rỡ vẫy vẫy tay:
– Lâm công tử, Lâm công tử, chúng ta ở đây…
– Ấy, tiểu muội muội, dậy sớm vậy?
Lâm Vãn Vinh giương ô, mỉm cười đi tới.
– Không phải ta dậy sớm, mà là huynh dậy muộn.
Tiểu nha hoàn bật cười vui vẻ, khiến Lâm Vãn Vinh cũng phải ngượng ngùng.
Tiểu nha hoàn quay đầy vào trong xe ngựa hỏi:
– Tiểu thư, Lâm công tử tới rồi, chúng ta có thể đi được chưa?
Trong xe trầm mặc một lúc, bỗng giọng Từ Chỉ Tình vang ra:
– Một mình hắn đi ở bên ngoài thì di chuyển chậm quá, lỡ mất quốc sự sẽ không hay. Việc gấp phải ứng biến, ngươi để hắn lên xe cùng chúng ta.
“Chẳng phải chỉ là mời ta lên xe ngựa sao, còn làu bàu một đống lý do.” Lâm Vãn Vinh cũng không nhún nhường, cất bước lên xe, liền nghe Từ tiểu thư hỏi han:
– Con người ngươi, ra ngoài làm sao cứ một mình? Cũng không biết dẫn vài người tùy hành!
– Nàng đã thấy gia đinh nào ra ngoài mà mang theo tùy tùng chưa?
Lâm Vãn Vinh phủi phủi nước mưa trên người:
– Lời này nếu truyền ra, còn không phải làm người ta cười rụng răng.
Từ Chỉ Tình khẽ hừ một tiếng:
– Cả hai vị tiểu thư nhà người ta cũng bị ngươi chiếm đoạt rồi, đâu còn ra cái bộ dạng gia đinh? Nói ngươi là ác đinh cũng không khác lắm.
– Cám ơn đã khen.
Lâm Vãn Vinh cười lớn, ngẩng đầu lên nhìn, thấy Từ Chỉ Tình khoác trên mình chiếc váy xanh biếc xanh biếc lẫn với màu hoa sen, trên đầu cài phi phượng kim thoa, gương mặt đánh lên một lớp phấn mỏng hồng nhạt, toàn thân thật rực rỡ.
– Ồ, Từ tiểu thư, làm gì đây, kết hôn à?
Lâm Vãn Vinh nhìn đến ngây người.
Sắc mặt Từ tiểu thư đại biến:
– Ngọc Châu, lấy kim tiên của ta, đuổi tên phõng đãng vô sỉ này xuống xe.
(kim tiên: roi vàng)
Lúc còn đang thẫn thờ, tiểu nha hoàn Ngọc Châu không biết lôi từ đâu ra một cây kim tiên, yếu ớt nói với Lâm Vãn Vinh:
– Lâm công tử, xin thứ lỗi cho nô tỳ, ngài sớm đi xuống đi. Kim tiên này của tiểu thư nhà ta chính do hoàng thượng ban cho, trên đánh gian thần, dưới chém tiểu nhân…
Kim tiên? Không thể nào! Thế này cũng được ư? Ta thật ra cũng có một cái roi thịt, nhưng không biết chống cự nổi hay không!” Thấy Từ tiểu thư mặt lạnh lẽo như nước, không chút nể mặt, cũng chẳng biết mình đắc tội chỗ nào rồi, Lâm Vãn Vinh chỉ đành cười trừ hai tiếng, ủ rũ xuống xe.
– Tiểu muội muội, tiểu thư nhà muội muốn đi đâu đấy?
Tiểu nha hoàn Ngọc Châu thò đầu ra kéo rèm, Lâm Vãn Vinh vội hỏi.
– Hoàng thượng tuyên chỉ truyền tiểu thư nhà ta vào triều nghị sự.
Tiểu nha hoàn cười một tiếng, thân hình liền khuất sau tấm rèm, xe ngựa lọc cọc lăn trên con đường mưa rời xa.
“Từ Chỉ Tình cũng vào triều ư? Chẳng trách ở cửa đợi ta đi cùng. Xem ra lão hoàng đế muốn chơi thật rồi, lần này đánh Đột Quyết chỉ có thắng, nếu không Đại Hoa nhất định bại vong.”
Cầu Kim Ngọc mặc dù đối diện ngay với tòa nhà, nhưng có câu nói rất hay tự xưa: ‘vọng sơn bào tử mã’*. Lâm Vãn Vinh đi mất hai tuần trà mới tới ngoại thành, mưa mù liên miên, cái lạnh mùa xuân sớm đã làm cả người đông cứng, hắn càng thêm phần phẫn nộ đối với sự chiếu cố của cha vợ hoàng đế: “Chẳng trách Từ Chỉ Tình phải ngồi xe ngựa, nha đầu này quả là quá thông minh.”
(Cứ trông theo ngọn núi mà chạy tới thì chỉ có chết ngựa)
Tiến vào nội thành, đi thẳng qua điện Duyên Niên, điện Thái Hòa, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng điện Văn Hoa, Lâm đại nhân xoa xoa bàn tay đã đông cứng, bỗng một bóng người đi tới, cất tiếng the thé gọi:
– Ôi chà, Lâm đại nhân của ta, ngài đã tới rồi ư!
– Ồ, đây chẳng phải là Cao công công sao? Lâu rồi không gặp.
Lâm Vãn Vinh chắp tay mỉm cười.
Cao Bình vội đáp lễ, sốt ruột hỏi:
– Đại nhân, hôm nay là lần đầu tiên ngài vào triều, sao lại tới trễ thế? Lão nô đợi ngài lâu rồi.
“Lão tử bận thân mật với lão bà, nào có thời gian cùng ngươi vào triều.” Lâm Vãn Vinh cười ha hả, lấy ra tập ngân phiếu từ ngực đưa tận tay Cao Bình:
– Tiểu đệ không quen đường lắm, đi nhầm mấy nơi, làm công công chê cười rồi.
Cao Bình vội vàng rụt tay lại, cười nịnh:
– Nô tài không dám, là hoàng thượng bảo nô tài ở đây đón ngài, người nói Lâm đại nhân ngài lần đầu tiên lên triều, có chút quy củ phải chỉ qua. Đại nhân, xin ngài theo nô tài.
Cao Bình dẫn hắn đưa về điện Văn Hoa, trên đường giảng giải quy củ thượng triều. Lâm Vãn Vinh nghe được mà ngáp đến chảy nước mắt, lỗ tai trái đi vào bảy phần, lỗ tai phải đi ra tám phần.
– Đại nhân, ngài đã nghe rõ hết rồi chứ?
Cao Bình giảng giải xong, lại không yên tâm nhìn hắn một cái: “Vị Lâm đại nhân này là người làm rất được việc, nhưng ngàn vạn lần chớ xảy ra trục trặc gì.”
– Cũng còn mấy cái lại còn không rõ lắm.
Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Công công yên tâm, ta đến đó đứng, cũng không cần nói lời nào, đảm bảo không xảy ra sai lầm, đợi ngài hô tan triều, ta liền về nhà ăn cơm.
“Lâm đại nhân thật thẳng thắn!” Cao Bình trước khi dẫn hắn tới đại điện, chỉ một góc:
– Lâm đại nhân nhớ kỹ, đây là vị trí của ngài, ngàn vạn lần không thể vượt qua.
Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu lên nhìn, thấy chỗ Cao Bình chỉ, nguyên là là vị trí hàng thứ hai cuối cùng, chính ở chỗ cánh cửa, đứng nơi đó sẽ người phía trước che khuất mất, cho dù trốn ở bên trong ngủ cũng không bị người ta phát hiện ra: “Trời ơi, để cho ta vị trí tốt thật! Lâm đại nhân mừng phát điên: “Chỗ này giống như đi học đại học cướp được hàng cuối cùng, đáng để ăn mừng!”
Lâm đại nhân mang một chức nhàn nhã là bộ lại phó thị lang, cái tên này nói thật dễ nghe, nhưng trên sự thật lại chẳng phải là như vậy. Tam các lục bộ cửu viện, nuôi một lượng lớn các lão học sĩ thượng thư, tụ họp đông đúc, không ít hơn bốn năm chục người. Chỉ một cái bộ lại đã có mấy chục phó thị lang, cơ cấu nặng nề vô cùng. Lâm đại nhân mặc dù danh tiếng vang xa, nhưng hắn chưa từng tới bộ lại làm việc, người người đều biết nghề chính của hắn là gia đinh Tiêu gia, trên triều đường vốn không có vị trí của hắn, có thể an bài cho hắn một chỗ đứng ở góc này, đã là ân tứ lớn bằng trời của hoàng thượng rồi.
Cao Bình vốn đang lo lắng Lâm đại nhân không chịu được mất thể diện, liếc nhìn hắn một cái, lại thấy mặt mũi Lâm đại nhân vui mừng hớn hở giống như tìm được kim nguyên bảo: “Có thể co có thể duỗi, rất có tiền đồ!” Cao Bình kính phục nhìn Lâm đại nhân, vội vã đi mất.
Trăm quan vào triều chỉ dám đến sớm không dám trễ, bước chân gấp gáp như bị chó rượt, nào như Lâm đại nhân nhàn nhã dạo chơi đi một bước hát một câu, tuy không dám nói hoàn toàn chưa từng có kẻ như thế này, nhưng cũng là hiếm như sao buổi ban mai. Lúc này trong đại điện sớm đã đầy bách quan văn võ, nhân số phải có hơn bảy tám chục người, mỗi người đều có công việc, đứng lộn xộn, tụm ba tụm bảy nghị luận ầm ĩ.
Người nhiều đông đúc, không thấy Từ Vị và Lý Thái đứng ở đâu. Có điều với địa vị của bọn họ, thì mấy vị trí đầu là điều không thể nghi ngờ. Ngược lại thấy Tô Mộ Bạch đại nhân lâu không gặp, trông dáng vẻ dường như gần đây cũng lăn lộn không kém, trong chốn quan trường đã như cá gặp nước rồi.
Nghe tiểu nha hoàn nói Từ Chỉ Tình cũng vào triều, nhưng nhìn đi nhìn lại chẳng tìm ra bóng dáng nha đầu đó. Nàng ta có kim tiên hoàng thượng ban cho, địa vị hẳn là không thấp. Lão hoàng đế lần này triệu khai là đại hội nghị mở rộng, ngay cả Lâm đại nhân cũng có một chỗ đứng, Từ tiểu thư đương nhiên không thiếu được.
Dò xét một vòng, cũng không thấy người quen, đứng xung quanh đều là những quan lại thấp nhỏ giống với mình, lên triều liền nghiêm túc đứng thẳng không dám nói bừa. Chẳng thú vị gì, Lâm Vãn Vinh nhàm chán ngáp dài, dựa vào cửa ngủ gật.
– Hoàng thượng giá lâm…
Cao Bình hô lên một tiếng, trong đại điện lập tức trở nên yên tĩnh, từng vị từng vị văn thần võ quan đều quỳ xuống. Lâm Vãn Vinh uể oải ngồi trên mặt đất, nhìn về phía ngai vàng.
“Mấy ngày không gặp, vẻ mặt của lão hoàng đế xanh xao hơn rất nhiều, ngược lại tinh thần khí sắc cũng không tệ. Bên cạnh ông đặt tạm một chiếc bình phong, trước bình phong treo rèm thưa, một nữ nhân tĩnh lặng ngồi trong đó.
Bóng người nàng mơ hồ, nhìn không rõ dáng hình. Nhưng không biết sao, trái tim Lâm Vãn Vinh đột nhiên đập thình thịch.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 15:01 (GMT+7) |