Đại tiểu thư giương đôi mi thanh tú, yêu kiều cất giọng:
– Trình công tử, hôm nay là ngươi dẫn nhân chứng tới phủ của ta bắt người, buộc tội Tiêu gia ta tham dự ẩu đả. Nhưng mới vừa rồi ai ai cũng đã thấy, nhân chứng này của ngươi chính miệng thừa nhận hắn chính là tặc nhân đêm qua tham dự vây công Tiêu gia ta, chúng ta bắt hắn có gì không thể? Chẳng lẽ Trình công tử cũng muốn bao che phải không? Trình công tử khí thế hùng hổ, bao che tư đảng, tiêu gia ta tuy là nhỏ yếu nhưng cũng không thể để người khi dễ, giờ ta với ngươi cùng lên gặp quan.
– Đúng sai còn phức tạp, hiện tại không phải đơn giản nói mấy câu có thể nói rõ ràng được, trên công đường tự có phán quyết, các ngươi cùng ta đi một chuyến trở về nha môn Đô Chỉ huy sứ trình bày cho kĩ càng.
Trình thụy niên gắt giọng.
Hắn đánh mắt cho thân binh phía sau, mấy thân binh liền tiến lên muốn bắt lấy hai người Đại tiểu thư cùng Lâm Vãn Vinh. Đại tiểu thư dù cho có muôn vàn đạo lý, thế nhưng Trình Thụy Niên này là cố ý tới bắt bớ nào chịu nghe nàng nói lời phải chăng, nàng vừa sợ vừa giận, đang muốn thét lên thì đã thấy Lâm Tam kéo tay áo mình mỉm cười.
Tiêu Ngọc Nhược nhìn hắn một cái, trong lòng liền bình tĩnh trở lại, cũng không giãy dụa, mấy thân binh kia như như hổ như sói, mắt thấy sắp chạm được vào vạt áo Đại tiểu thư, chợt nghe Lâm Vãn Vinh vỗ bàn, quát lớn:
– Trình Thụy Niên, ngươi thật to gan…!
Một tiếng quát này của hắn hàm chứa nội lực như một tiếng hống vang trời, Trình Thụy Niên chấn động sắc mặt tại nhợt, đặt mông ngồi phịch xuống ghế.
– Lâm Tam… ngươi… ngươi muốn làm cái gì?
Thấy mặt Lâm Vãn Vinh thoáng hiên nụ cười lạnh tanh, Trình Thụy Niên một trận mơ hồ, lặp ba lặp bặp nói.
– Ta muốn làm gì? Là ta đang hỏi ngươi muốn làm gì mới đúng!
Lâm Vãn Vinh cười âm trầm:
– Ngươi mang theo binh đinh xâm phạm Tiêu phủ bắt người, chẳng lẽ là muốn mưu phản phải không?
Lời này nói ra cũng khiến mấy kẻ ngu độn sợ tới đứng ngồi không yên. Mấy đinh binh kia vốn đã chuẩn bị sẵn sàng vội vàng dừng mọi hành động, quay mặt nhìn nhau không dám tiến tới dù một bước.
– Mưu phản?
Trình Thụy Niên kinh hãi, tim đập thình thịch, không dám đặt mông ngồi nữa, nhào ra khỏi ghế, lắp bắp nói:
– Cái gì mà mưu phản, Lâm Tam, ngươi… ngươi thật to gan…!
Lâm Tam cười hắc hắc:
– Trình Thụy Niên, Trình đại công tử của ta, ta nói ngươi mưu phản, ngươi cho là ta vu oan cho ngươi sao?
Mọi người trong sảnh sợ tới mức ai cũng không dám cất tiếng, thật sự là Lâm Vãn Vinh thổi phồng quá mức dọa khiếp người. Làm ai nấy đều chịu không nỗi, Trinh Thụy Niên sắc mặt tái nhợt:
– Lâm Tam, ngươi không nên ngậm máu phun người, liệu hồn ta bắt ngươi đi gặp quan.
Lâm Vãn Vinh khinh thường khịt mũi nhạo báng:
– Gặp quan? Cuối cùng Trình đại công tử ngươi còn có chút trí nhớ, còn biết mình không phải là quan. Nói trắng ra là… hắc hắc… Trình đại công tử, mặc dù Đô chỉ huy sứ đại nhân là lão gia của ngươi, nhưng ngươi chớ quên thân phận của mình, không có quan chức lại không có công danh, cũng giống với ta đều chỉ là bình dân mà thôi.
– Hắc hắc, cùng giới bình dân, lại mang theo bình mã triều đình, tự ý vào phủ người cướp bóc bắt người, giết người cướp của. Hơn nữa không phải là người bình thường, là hậu nhân của Tiêu các lão. Tiêu các lão là hạng người nào? Đó chính là Văn Đức tiên sinh được Hoàng đế thụ phong, tấm biển do chính tay người ngự bút còn treo ở đại môn Tiêu gia, vô số người tôn sùng kính ngưỡng, nào ai dám ở trước phủ của lão nhân gia làm càn? Nhưng mà hôm nay chúng ta đã thấy rồi, Trình đại công tử, ngươi ngang nhiên xem thường hoàng đế, dẫn theo binh mã tận cửa đòi chém giết. Hắc hắc, giết người thật là sảng khoái a! Công nhiên đối nghịch với hoàng đế , nói người không phải mưu phản thì quả thực là không còn thiên lý. Hắc hắc, ngươi giỏi lắm, rất kiêu ngạo, so với ta còn ngạo mạn hơn bội phần!
Những lời này nói xong thì trán Tứ Đức, Tiêu Phong đẫm mồ hôi lạnh, Tam ca từ một hành động bắt người nho nhỏ, trích kinh dẫn sử trôi chảy lưu loát, đem chuyện vớ vẩn của Trình Thụy Niên tới giá treo cổ vì tội mưu phản, thật sự là tài năng ngút trời. Đại tiểu thư nhìn hắn một cái, thầm thở thở dài: “Với khẩu tài của người này, không đi làm ngọai giao với các nước, thật sự là lãng phí rồi.”
Biểu thiếu gia nghe được hoàn toàn thỏa lòng, hướng Lâm Tam giơ ngón tay cái lên nói:
– Lâm Tam, ngươi quả là thánh thật!
“Lão tử là thần gian trá mà!” Lâm Vãn Vinh cười âm thầm.
Trình Thụy Niên nghe được cả người toát mồ hôi lạnh đầm đìa, như thế nào cũng không nghĩ ra tới bắt vài người mà bị thổi phòng lên như vậy, việc này nếu phụ thân biết được, phải thế nào đây?
– Lâm Tam, mồm miệng ngươi thật lợi hại…
Trình Thụy Niên cắn răng nói:
– Binh đinh này là gia nhân của ta, không phải là binh mã.
– Gia nhân cũng đội mũ mặc giáp, chẳng lẽ là tự nuôi dưỡng tư binh?
Con ngươi Lâm Vãn Vinh mở lớn hơn nữa:
– Như thế càng không thể chấp nhận được rồi, Trình đại công tử, con đường ngươi chuẩn bị đi tới thật đen tối. Ài…! Sớm quay đầu lại đi, trời phật phù hộ ngươi!
Nói đến đầu võ mồm, thiên hạ có người nào là đối thủ của Lâm Vãn Vinh, Trình Thụy Niên lau mồ hội lạnh, vội vàng giải thích:
– Cũng không phải, cũng không phải, bọn họ là binh mã bộ doanh, ta chỉ là mượn tạm thời mà thôi.
Trình Thụy Niên gấp gáp biện hộ, sớm đã không còn nói năng mạch lạc nữa.
– Binh mã bộ doanh, điều động tạm thời, chà, hiểu rồi…
Lâm Vãn Vinh cười lạnh nói:
– Trình đại công tử, hãy uốn lưỡi bảy lần rồi hãy nói, cho dù Tiêu gia ta thật sự tham gia việc dùng vũ khí đánh nhau cũng không tới phiên nha môn Đô chỉ huy sứ của ngươi quản, ấy là việc của địa phương, không phải là quân vụ. Phải là Kim Lăng phủ nha, hoặc nha môn Tổng đốc phủ tới làm mới phải, Đô Chỉ Huy Sứ chỉ chưởng quản quân vụ của tỉnh không thể xen vào, đều phải do Tổng Đốc đại nhân điều khiển. Đây là quy củ của triều đình, chính là vì phòng ngừa có người nắm trong tay binh quyền mưu phản. Hôm nay ngươi không chỉ có tự ý điều động kỵ doanh bộ doanh, còn can thiệp vào sự vụ của địa phương, lại xông vào Tiêu gia khiêu kích hoàng uy. Chậc chậc, nếu truyền tới binh bộ, truyền tới ngự sử, truyền tới tai hoàng đế… Ài, đây chính là phạm vào tội đại kỵ a! Trình công tử, không phải ta cố ý nói ngươi, nhưng dã tâm của ngươi thật sự là cũng quá lớn!
Lâm Vãn Vinh than thở, mặt đầy vẻ đồng tình, vỗ vỗ bả vai Trình Thụy Niên:
– Trình huynh, chớ sợ a!
“Mẹ nó, đã dọa thì phải dọa chết người!” Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười âm hiểm, đem bô nước tiểu đổ lên thân người khác thật sự là đã a! Đánh vào nhục thể để tiêu diệt địch nhân cố nhiên sảng khoái, nhưng đánh vào tâm linh để hủy diệt địch nhân mới là cảnh giới chí cao, lão tử chính là theo phương hướng này mà tiến. Bất quá việc hôm nay cũng vô cùng kỳ quái, với sự xảo quyệt của Trình Đức kia như thế nào lại phái chính con mình làm một chuyện không đáng? Không chừng là tên tiểu tử họ Trình này gạt lão gia của mình lén chạy đến gỡ chút thể diện.
Trình Thụy Niên sắc mặt trắng bệch, một câu cũng không nói lên lời, hắn vốn là kẻ chẳng ra gì, ngay cả cái tên bị phế Đào Đông Thành kia cũng còn thua xa, ngày ấy ở Diêu Ngọc Phường vì Tần Tiên Nhi tranh phong giành gái, Lâm Vãn Vinh đã nắm chắc về hắn rồi.
Đại tiểu thư kéo tay áo hắn, nhẹ nhàng nói:
– Ngươi là loại người cứ thích lý sự bậy bạ, thật dọa khiếp người mà.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
– Đại tiểu thư, dĩ nhiên phải hù dọa rồi. Các đảng phải trong triều đấu đá so với việc này này càng lợi hại hơn trăm lần vạn lần. Mượn chuyện hôm nay mà nói, Trình tiểu tử vô cớ bắt người tại gia môn ta chỉ là việc nhỏ nhoi thôi, nhưng nếu rơi vào tay lão hồ ly có dụng tâm, hắn tất nhiên đem việc này phóng to ra vô hạn, bay lên tầm quốc gia dân tộc, theo kiểu như ta mới vừa rồi thổi phồng lên. Cứ theo hướng đó truyền lên trên sẽ trở thành một sự kiện không đơn giản, hoàng đế trên cao theo đó đó sẽ phán đoán rằng tự ý điều binh, xen vào việc triều chính, coi thường hoàng quyền,chậc chậc… thêm thắt bao nhiêu điều mà chẳng được? Ta nói cho nàng biết, hoàng đế chỉ tin toàn những lời bịa đặt của những kẻ gièm pha như vậy, cho nên lừa dối hoàng đế là việc dễ dàng nhất.
Đại tiểu thư che miệng cười, hai gò má ửng hồng, ánh mắt dịu dàng, nói khẽ:
– Còn nói ai là lão hồ ly, ta xem ngươi đúng là tiểu hồ ly, ngươi nếu đi lừa hoàng đế thì chẳng ai có thể sánh được với ngươi.
Đại tiểu thư thần thái vô cùng kiều mỵ, Lâm Vãn Vinh trong lòng nhảy rộn lên: “Lão tử là tiểu hồ ly, nàng là tiểu hồ ly tinh, tỷ muội các nàng quả là rất mê hoặc người ta!”
– Ngươi nhìn ta cái gì!
Đại tiểu thư nhẹ gắt một tiễng, mặt đỏ tới mang tai, cúi đầu thì thầm:
– Không sợ người khác nhìn thấy sao!
– Hắc hắc, lừa dối hoàng đế thì ta không có hứng thú, chứ lừa mấy công chúa phi tần là được…!
Lâm Vãn Vinh trêu chọc.
Đại tiểu thư biến sắc, nét kiều mỵ đều chạy đâu mất, quay đầu đi nói:
– Ngươi là đồ hạ lưu, đừng mong ta nói chuyện cùng ngươi nữa!
“Nha đầu này trở mặt còn nhanh hơn lật sách a!” Lâm Vãn Vinh cười ha hả, vừa cùng Đại tiểu thư trêu chọc vài câu, mà Trình Thụy Niên vẫn bối rối đứng ở đó, chạy cũng không được, ở cũng không được.
“Mẹ nó, còn chờ ta giữ ngươi lại ăn cơm trưa sao?” Lâm Vãn Vinh đang muốn kêu Trình Thụy Niên mau lăn đi, đột nhiên ngoài phủ chiêng trống vang trời,một gia đinh chạy tới sắc mặt đầy vẻ hoan hỉ lẫn kinh ngạc, kêu to:
– Đại tiểu thư, Tam ca, đại hỉ, đại hỉ a!
Vẻ mặt Đại tiểu thư mới khôi phục bình thường đôi chút lại lập tức đỏ bừng lên, gắt nhẹ một tiếng:
– Tên nô tài nhà ngươi không được nói thế, ai thèm cùng hắn đại hỉ?
Lâm Vãn Vinh xấu hổ cười trừ:
– Đại hỉ cái gì, lúc đại hỉ còn chưa tới đâu!
Gia đinh kia thở hồng hộc nói:
– Tam ca, thật sự là việc đáng vui mừng, người phủ doãn đại nhân với tổng đốc đại nhân cùng tới Tiêu gia chúng ta tặng biển.
“Tặng biển? Ta choáng!” Lâm Vãn Vinh một cước đá vào mông hắn cười nói:
– Tặng biển cái gì, lần sau nói cho rõ một chút, là tặng hoành phi mới đúng.
– Đúng đúng đúng, tặng hoành phi, tặng hoành phi…
Gia đinh kia vội vàng sửa lời nói.
Đại tiểu thư vẫn nghi hoặc chưa hiểu, nhìn Lâm Vãn Vinh một cái, tựa như là hỏi hắn nhưng lại tựa như là tự nhủ:
– Hầu đại nhân cùng Lạc đại nhân tặng hoành phi cho chúng ta ư? Đây là vì cớ gì?
Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
– Người ta không nói với ta, mà ta cho dù biết cũng không nói cho nàng.
Đại tiểu thư ‘hừ’ một tiếng, còn chưa kịp đáp trả thì từ trong sân tiếng nhạc vang lên, một đoàn nhân mã đi đến. Người đi đầu là lão sư gia từ Phủ tổng đốc của Lạc Mẫn, đã gặp qua khi Thực Vi Tiên khai trương, bên cạnh hắn còn có tên tiểu tử Lạc viễn, đang cười hì hì chắp tay hướng về phía Lâm Vãn Vinh.
Cầm đầu Kim Lăng phủ là một tiểu nữ, phía sau mang theo một đám công sai, có vài người nhìn quen mặt, Lâm Vãn Vinh nhìn kỹ mấy lần liền bật cười: “Mấy vị này không phải là đã đánh nhau với ta vào buổi sáng hôm đến Hàng Châu sao? Hôm nay sao lại chủ động đến cửa vậy?” Tiểu nữ kia nhìn Lâm Vãn Vinh mỉm cười, nét mặt mang theo ba phần đùa cợt.
Ái dà, tiểu nữ họ Đào này như thế nào lại tới nữa? Hôm qua chẳng phải đã nói hết rồi sao? Lâm Vãn Vinh còn chưa nghĩ ra thì đã nghe Đại tiểu thư nói:
– Uyển Doanh muội muội, đây là chuyện gì vậy?
Đào Uyển Doanh mỉm cười:
– Ngọc Nhược tỷ tỷ, đừng có hỏi ta trước, tỷ chuẩn bị đón bức hoành phi này đi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 15:01 (GMT+7) |