Trong cửa tiệm trang sức, mỹ nữ da đen nhìn chòng chọc chiếc nhẫn kim cương nằm trong một cái hộp tinh xảo được bày ở quầy kính trưng bày, mắt toát ra vẻ khát vọng mãnh liệt, tuy nhiên cô nàng vẫn không quên khuyên bảo người bạn bên cạnh mình.
– Wharton tiên sinh? Cậu nói lão phi công trưởng đó à?
Alice hình như có chút kinh ngạc đối với câu “nghe nói” mới vừa nghe được.
– Không sai, tuy ông ta đã 41 tuổi, nhưng một năm trước ông ta đã ly hôn với vợ, bây giờ còn độc thân, hơn nữa nghe nói ông ta có bất động sản ở cả New York và Los Angeles…
– Lucy, nếu như cậu thật là bạn mình, đừng nói chuyện này nữa.
Mỹ nữ da đen còn chưa nói xong, Alice đã cắt ngang lời nàng.
Thấy Alice thực sự có chút tức giận, mỹ nữ da đen giọng mềm lại:
– Xin lỗi, Alice, bồ đừng hiểu lầm, mình không phải nói tốt thay cho ông ta, chỉ cảm thấy nhân phẩm của ông ta cũng không tệ.
– Không việc gì, Lucy, mình biết cậu muốn tốt cho mình, nhưng mình thực sự đã có bạn trai rồi.
Alice nhấn mạnh thêm một lần nữa.
– Phải, phải rồi, bồ thực sự đã có bạn trai rồi!
Mỹ nữ da đen tức giận đáp lời, biết còn tiếp tục dây dưa vấn đề này, suy nghĩ của bạn mình cũng sẽ không thay đổi, liền xoay chủ đề:
– Được rồi, Alice, bồ thích nhẫn hay là dây chuyền?
– Úi, trời ạ! Lucy, Alice, mấy bồ mau qua đây xem!
Một tiếng thét chói tai cách đó không xa.
– Là cái gì, là cái gì vậy?
Mỹ nữ da đen như mèo ngửi thấy cá rán, hai mắt tỏa sáng nhìn về phía người bạn kia của mình, cô nàng kia từ khi vào tiệm tới giờ vẫn một mình ngắm nhìn những món trang sức kim cương lấp lánh.
Alice xấu hổ hết sức, nàng phản ứng giống như trong mấy tiệm trang sức trước đó, người hơi lùi về sau vài bước, tránh người khác “tưởng lầm” nàng và người đang thét chói tai kia là bạn bè.
Đáng tiếc không như nàng mong muốn, mỹ nữ da đen đột nhiên kéo tay nàng chạy qua bên kia, vừa đi vừa hỏi:
– Marsh, mi nhìn thấy món gì thế?
– Lucy, cậu nhìn xem, tớ dám thề đây tuyệt đối là sợi dây chuyền đẹp nhất mà tớ chưa từng thấy, đúng là kiệt tác của Thượng Đế.
Mỹ nữ da trắng mặt ngây ra nhìn một sợi dây chuyền đang được trưng ở trong quầy kính, ngón tay chỉ chỉ vào nó.
Sợi dây chuyền đó quả thực làm cho người ta mê mẩn, lóa mắt. Sợi dây bằng bạch kim (platinum), ở giữa sợi dây có một mặt đeo không biết hình dạng gọi là gì, mặt đeo hình dạng như vậy tạo cho khách mua sắm có cảm giác sốc, mặt đeo cùng sợi dây lấp lánh tỏa sáng, không một chút phô, trái lại kết hợp với nhau tôn thêm vẻ đẹp, và càng làm tăng thêm cảm giác thần bí. Ở ngay bên trong mặt đeo kia khảm một viên kim cương rất lớn, ánh sáng phát tán rực rỡ tựa như ngôi sao trên bầu trời đêm, chói lọi đến nỗi khiến người ta lóa mắt nhưng lại không nỡ dời ánh mắt đi chỗ khác, sợi dây chuyền này quả thực có lực hấp dẫn tuyệt đối đối với loài rồng hay nữ nhân, những loại cùng có niềm đam mê châu báu giống nhau.
Chỉ tội một điều, ở ngay bên cạnh cái hộp trưng bày sợi dây chuyền có để một cái bảng làm cho khách nhìn vào không thể không cuốn gói xếp cờ lui binh, chỉ thấy trên bảng ghi giá: $580.000 USD.
– Năm trăm tám chục ngàn đô! Trời ạ, cầm tớ đi bán cũng mua không nổi.
Mỹ nữ da đen kêu lên một tiếng, giọng đầy thất vọng vì không cách chi có được món trang sức mình yêu thích.
Alice cũng chỉ tỏ vẻ thích thú một chút, nhưng trong chớp mắt liền trở lại bình thường. Sợi dây chuyền xa hoa như thế này, tiếp viên hàng không như các nàng sao có thể đeo.
Hướng Nhật đi vào tiệm trang sức, suy nghĩ có nên mua cho Lưu Phi một sợi dây chuyền hay không, đột nhiên khựng người lại, mắt đăm đăm nhìn về bên kia, nơi đó, một dáng người quen thuộc mà hắn không muốn thấy.
Alice? Sao nàng ta lại ở đây?
Hướng Nhật đầu tiên nghĩ đến chính là né tránh, nhưng đúng lúc đó, một đôi mắt đẹp xanh biếc ở giữa ánh lên màu lam nhạt nhìn qua, khi lướt qua thân hình của hắn, trong mắt không giấu được sự kinh ngạc mừng rỡ.
– Jack!
Alice hét lớn một tiếng, so với tiếng kêu kinh hãi của mỹ nữ da trắng gây bao nhiêu chú ý vừa rồi còn muốn to hơn, ánh mắt mọi người trong cửa tiệm đều quay sang nhìn nàng.
Alice không chút quan tâm, nhìn chăm chăm ghim chặt vào Hướng Nhật, người hơi run run, có vẻ rất kích động.
– Alice!
Hướng Nhật mặt gượng cười, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất, đã bị cô nàng trông thấy, lúc này có muốn trốn cũng trốn không được.
– Jack, sao anh ở chỗ này?
Sau khi kinh ngạc mừng rỡ vì đột nhiên nhìn thấy bạn trai của mình xuất hiện ngay trước mặt, Alice khôi phục lại như thường, nhẹ nhàng chạy đến trước mặt Hướng Nhật, hình như trong mắt không còn có sự tồn tại của những người xung quanh.
Hai người bạn của nàng cũng đi theo qua, hiếu kỳ quan sát Hướng Nhật, các nàng nhìn không ra thanh niên da vàng này có cái gì đặc biệt, chẳng qua các nàng lần đầu tiên thấy Alice khi nhìn thấy một nam nhân lại có biểu hiện kích động như vậy.
– Alice, sao không giới thiệu gì hết trơn vậy?
Mỹ nữ da đen mở miệng trước, nàng thực sự nhịn không được sự hiếu kỳ trong lòng.
– Anh ấy là bạn trai của mình.
Alice mặt đỏ bừng si ngốc nhìn lưu manh.
– Hả?
Hai người bạn kinh ngạc lấy tay bụm miệng, ánh mắt không thể nào tin được nhìn Hướng Nhật, trước kia hai nàng cứ tưởng Alice nói giỡn với mình, không ngờ nàng thực sự có bạn trai, nhưng trong lòng hai người không khỏi thất vọng giùm Alice, đây là bạn trai cường tráng, anh tuấn mà Alice nói sao? Nam nhân trước mặt hoàn toàn không xứng với mấy chữ anh tuấn cường tráng tí nào, không những không cường tráng, cũng không đẹp trai, hơn nữa nhìn thoáng qua cũng biết, hình như cũng chẳng có bao nhiêu tiền. Đây là ấn tượng đầu tiên của các nàng.
– Alice, em đi mua sắm à? Có vừa ý món nào chưa? Anh mua tặng cho em.
Tuy chưa bao giờ coi mình là bạn trai của Alice, nhưng lúc này trước mặt hai người bạn của Alice, Hướng Nhật cũng không tiện phủ nhận.
– Không cần, Jack, em chỉ đi dạo với hai người bạn thôi.
Alice vội vã cự tuyệt, mấy món trang sức trong tiệm này không rẻ tí nào, nàng không muốn bạn trai tốn tiền.
Nhưng mỹ nữ da đen bên cạnh khẽ chớp mắt, kéo cánh tay Alice:
– Alice, vừa rồi không phải bồ thích sợi dây chuyền khảm kim cương kia sao?
– Lucy, cậu nói linh tinh gì thế…
Alice có chút lo lắng nói, nàng lập tức minh bạch ý của cô bạn.
– Alice, chỉ cho anh xem em thích món nào.
Tuy lưu manh không thực sự là bạn trai nàng, nhưng tặng nàng một hai món quà cũng không thành vấn đề.
– Nhưng…
Alice còn đang ngập ngừng, mỹ nữ da đen giành nói trước:
– Jack tiên sinh đúng không, tôi biết, để tôi chỉ cho anh?
– Cảm ơn.
Hướng Nhật nhìn ra suy nghĩ của Alice, nha đầu kia chắc không muốn hắn tốn tiền vì nàng, vậy thì hắn càng phải mua tặng cho nàng.
Alice ngăn không kịp, chỉ có thể đi theo phía sau cùng với mỹ nữ da trắng đang làm mặt quỷ với nàng.
Đi theo mỹ nữ da đen tới trước quầy kính trưng bày, Hướng Nhật phóng mắt nhìn theo ngón tay của mỹ nữ da đen đang chỉ chỉ vào sợi dây chuyền sáng rực rỡ trong tủ.
Hướng Nhật nhìn thoáng qua sợi dây, mặt đeo của sợi dây quả thực khảm một viên kim cương, tuy so với kim cương ở trong túi mà hắn “tiện tay lượm” lúc trước tại trụ sở của tổ chức bí mật kia thì nhỏ hơn nhiều, tuy nhiên so với những viên kim cương thường thường thì lớn hơn nhiều.
Liếc nhìn bảng giá ghi bên dưới, 580.000 mỹ kim, cũng không quá mắc, cho dù có mắc hơn nữa đối với lưu manh cũng chỉ là chín con trâu mất một sợi lông.
– Tiểu thư, cô gói sợi dây chuyền kia hộ.
Hướng Nhật không chút nghĩ ngợi nói với người bán hàng.
– Tiên sinh, ngài muốn mua nó à?
Nữ nhân viên bán hàng đứng ở sau quầy trưng bày nhìn Hướng Nhật như không thể tin nổi, sợi dây này đã trưng ở đây mấy tháng mà vẫn chưa có người mua, ngày hôm nay lại có khách muốn mua, điều này làm cho nàng kinh ngạc, hơn nữa nàng mừng muốn phát điên, bởi vì nếu bán được sợi dây chuyền này, nàng sẽ kiếm được một khoản tiền hoa hồng hậu hĩnh.
Mỹ nữ da đen bên cạnh giật nảy người, nàng vốn chỉ muốn chơi khăm Hướng Nhật, nhìn cách ăn mặc của hắn, nàng có thể khẳng định hắn tuyệt đối mua không nổi sợi dây chuyền có giá trên trời dưới đất như vậy, buồn cười là hắn tràn đầy tự tin nói muốn tặng quà cho Alice, hiện tại nhìn hắn lấy cái gì mà tặng. Đang chuẩn bị chứng kiến màn bẽ mặt của tên kia, ai ngờ hắn hỏi cũng không thèm hỏi liền mua ngay, hơn nữa trên mặt cũng không lộ ra bất cứ tiếc nuối gì. Không lẽ tên kia nhìn nhầm giá, tưởng lầm đó là 580.000 won tiền Korea, mà không phải đôla Mỹ.
– Jack!
Alice nghe Hướng Nhật nói vậy liền bước lên phía trước muốn ngăn cản hắn tiêu tiền bậy bạ vô lý. Nàng không có tính toán suy nghĩ như cô bạn, không bao giờ hoài nghi bạn trai mình có thể chi ra món tiền lớn như vậy hay không, bất kể hắn có thể mua được hay không được nàng cũng sẽ ngăn cản, bởi vì sợi dây chuyền kia thật sự quá đắt, cho dù nàng rất thích, nhưng điều đó không thể thay đổi thái độ hay suy nghĩ của nàng.
– Alice, có chuyện gì đợi xong rồi nói được hay không?
Hướng Nhật biết nàng muốn ngăn cản mình, cố ý chuyển đề tài, sau đó quay sang nói với người bán hàng:
– Đúng vậy, cô gói nó lại hộ.
– Tiên sinh, ngài dùng thẻ tín dụng hay sao?
Mặc dù một khoản tiền hoa hồng hậu hĩnh đang nằm chờ ngay trước mắt, nhưng nữ nhân viên bán hàng cũng không hoàn toàn mất đi lý trí, nàng thấy y phục, cách ăn mặc của vị khách kia cũng xoàng xĩnh cho nên cẩn thận hỏi lại…
– Ừ, trả bằng thẻ tín dụng đi.
Hướng Nhật móc ra một cái thẻ màu vàng. Trước khi tới Hàn Quốc, hắn nhờ tên cơ bắp ma quỷ kia giúp hắn kiếm cái thẻ tín dụng, cái mà ở bất cứ quốc gia nào cũng có thể sử dụng.
Thấy thẻ tín dụng vàng trong tay Hướng Nhật, nữ nhân viên bán hàng trong lòng nhẹ nhõm hẳn, cũng không dám xem thường người thanh niên ăn mặc xoàng xĩnh trước mặt nữa, tuy nàng cũng không biết thẻ tín dụng vàng này có bao nhiêu tín dụng, nhưng làm cái nghề bán hàng này lâu nay, nàng cũng rõ ràng một chuyện, sở hữu loại thẻ tín dụng vàng này tuyệt đối không phải là người bình thường.
Đám người Alice bên cạnh khi nhìn thấy thẻ tín dụng vàng trên tay Hướng Nhật liền giật thót người kinh ngạc. Mỹ nữ da đen ánh mắt bất mãn lén liếc Alice một cái, hình như đang trách cứ bạn mình có bạn trai giàu có như thế lại không thèm nói với các nàng một tiếng, chẳng khác nào không coi các nàng là bạn bè.
– Tiên sinh, đã gói cẩn thận rồi.
Nữ nhân viên bán hàng đưa sợi dây chuyền đã được cất cẩn thận trong cái hộp tinh xảo đặt ở trên quầy trưng bày, thái độ và giọng nói rõ ràng cung kính hơn so với trước không ít.
– Cô đưa nó cho vị tiểu thư xinh đẹp này hộ.
Hướng Nhật ra dấu tay chỉ vào Alice. Bởi vì không biết nói tiếng Hàn, lưu manh dùng là tiếng Anh nói chuyện, hai người bạn của Alice bên cạnh đều hiểu hắn nói gì, hai người nhìn cái hộp tinh xảo trên tay nữ nhân viên bán hàng, vẻ mặt vừa ước ao vừa hâm mộ.
– Jack, thật sự tặng cho em à?
Alice lóng ngóng không biết nên làm gì, lúc này hoàn toàn không còn nghĩ hắn mua sợi dây chuyền này là lãng phí vô lý nữa, tay ôm chặt cái hộp tinh xảo người bán hàng vừa đưa qua giống như đang ôm một vật quý giá nhất trên đời, mà đúng vậy, đây đúng là món quà quý giá nhất mà nàng từ nhỏ đến giờ được tặng.
– Muốn anh đeo nó cho em không?
Hướng Nhật đùa đùa nói.
Alice im lặng, mặt đỏ như ráng chiều.
Nhưng Hướng Nhật mặt đực ra, nhìn phản ứng đó của Alice, rõ ràng là nàng ngầm bằng lòng, trong khi hắn vừa rồi chỉ nói đùa một chút cho vui, hắn quả thật không có tí tơ tưởng muốn có hành động thân mật nào, nhưng chính miệng hắn đề nghị như vậy, bên cạnh lại có hai cô bạn của Alice làm chứng, đương nhiên hắn không thể giả ngây giả dại làm ngơ cho qua. Đúng là tự đào mồ chôn mình, chết đi cho rảnh nợ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hướng Nhật - Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 31/08/2022 20:20 (GMT+7) |