Thiết Uyển chú ý tới vẻ khác thường trên mặt lưu manh, vừa lườm vừa bất mãn nói.
– Không có gì, không có gì.
Hướng Nhật xấu hổ cười nói, đương nhiên không thể để lộ ý nghĩ xấu xa ở trong lòng ra ngoài, nếu không khẳng định sẽ bị mấy vị đại tiểu thư ăn tươi nuốt sống ngay tại chỗ.
Thiết Uyển vẫn trừng mắt nhìn hắn, rồi chuyển sang Hác đại tiểu thư quan tâm hỏi thăm:
– Văn Văn, dạo này mẹ cháu có khỏe không?
– Dạ khỏe.
Hác Tiện Văn đã khôi phục lại sự bình tĩnh, trong mắt lộ ra một tia cổ quái, Hướng Nhật thấy hai người đang nói chuyện gia đình cũng không để ý, chỉ chuyên tâm vào việc giải quyết mấy món ăn ngon lành ở trên bàn. Nhưng nghe một lúc, hắn cảm thấy sự bất thường bên trong câu chuyện. Chuyện bắt nguồn từ câu hỏi của nữ sĩ quan cảnh sát:
– Mẹ cháu dạo này rất ít khi về nhà ăn cơm phải không?
– Đúng vậy.
Hác đại tiểu thư trả lời, sau đó lại nghi hoặc hỏi thăm:
– Dì út làm sao lại biết?
– À, trưa hôm qua lúc dì có chuyện phải đi ra ngoài thì gặp mẹ cháu và một người đàn ông cùng ăn cơm.
Câu nói này không thua gì một trái bom tấn. Nếu Hác Tiện Văn đã gọi nữ sĩ quan cảnh sát là dì út, như vậy nữ sĩ quan cảnh sát sẽ không thể không nhận ra bố mẹ của đối phương, nhưng nếu gặp bố mẹ của đối phương cùng ăn cơm một chỗ nàng sẽ không nói “cùng một người đàn ông” để mô tả, trừ khi người đàn ông kia là người lạ mà nàng không biết, nếu không nàng không có khả nằng sử dụng cách nói dễ làm người ta hiểu lầm như vậy.
– Một người đàn ông?
Tất nhiên, sức công phá của trái bom tấn này rất lớn, Hác đại tiểu thư nghe đến đây vẻ mặt đầy hoang mang, ngay cả ánh mắt cổ quái vừa rồi cũng hoàn toàn biến mất.
– Văn Văn, không phải dì út thích xen vào chuyện của người khác, nhưng người đàn ông kia có thể là một tên lừa đảo.
Nữ sĩ quan cảnh sát lại ném ra một trái bom nữa, sức công phá của trái này chỉ mạnh hơn trái trước chứ không kém.
– Kẻ lừa đảo?
Hác đại tiểu thư như lạc vào cõi mộng, nhưng nàng biết dì út không lừa mình, mặt không nhịn được lộ ra vẻ lo lắng, nàng thật sự lo cho mẹ mình:
– Sao lại như vậy chứ?
Nghe đối phương nói những lời này, Thiết Uyển hỏi:
– Người đàn ông đó cháu đã gặp chưa?
Hác Tiện Văn cũng không biết chắc nên nói:
– Cháu không biết có phải là người đó hay không, có một tổng giám đốc của một công ty vừa mới hợp tác làm ăn với mẹ cháu, ông ta gần đây thường mang hoa tới nhà…
Không đợi nàng nói hết, Thiết Uyển đã tiếp lời:
– Có phải người rất cao, đeo kính không gọng, nói chuyện rất nhã nhặn hay không?
– Đúng rồi.
Hác đại tiểu thư gật đầu, nhưng trong lòng càng thêm lo lắng, dì út miêu tả chính xác như vậy, đối phương tám chín phần chính là kẻ lừa đảo mà dì út nói tới.
– Vậy chắc chắn chính là hắn.
Trong mắt nữ sĩ quan cảnh sát đầy vẻ khẳng định, tiếp theo lại mở miệng khuyên bảo:
– Văn Văn, dì là người ngoài, rất khó nói, dì muốn cháu nói chuyện với mẹ, dì biết mẹ cháu khi ly dị bố cháu thì rất đau khổ, nhưng người đàn ông kia, thật sự có khả năng dùng tình cảm để lừa đảo.
– Cháu biết rồi.
Hác đại tiểu thư cúi đầu đáp, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ đau khổ, hiển nhiên lại nghĩ tới chuyện cũ.
Hướng Nhật thấy vậy có chút đau lòng, nghe một lúc lâu như vậy, hắn đại khái hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Vận mệnh của Hác đại tiểu thư quả thật trớ trêu, nàng không chỉ gặp phải chuyện gây tổn thương về mặt tình cảm, ngay cả cha mẹ cũng ly dị, chẳng trách luôn lạnh lùng băng giá khiến người ta không dám đến gần như thế. Thực ra, Hướng Nhật từ lúc biết nhà họ Hác, cũng chưa từng gặp bất cứ một nam nhân nào ở trong nhà, khi đó trong lòng hắn cũng có thắc mắc, muốn hỏi cho rõ một chút nhưng lại cảm thấy không phải phép, không ngờ đó lại là sự thật. Bây giờ lại xảy ra một số chuyện… Nhìn thoáng qua Hác đại tiểu thư ở bên cạnh, Hướng Nhật không ngờ chuyện này lại làm cho nàng xúc động như vậy, không nhịn được chen miệng vào:
– Tiểu Uyển, em làm sao biết đó là kẻ lừa đảo, chẳng may người ta…
– Anh im lặng cho em nhờ!
Thiết Uyển trừng mắt, lạnh lùng cắt đứt lời hắn:
– Mặc dù khuôn mặt có thể sửa lại, nhưng đôi mắt thì không thể đổi được, vừa đúng lúc sở cảnh sát bọn em lại có được tư liệu về kẻ lừa đảo kia, em đã đối chiếu mắt của bọn họ, căn bản giống nhau như đúc, hơn nữa người đàn ông đó bây giờ lại xuất hiện trong lốt doanh nhân, tài liệu gửi đến Bắc Hải trước đó mặc dù đầy đủ, nhưng lại không có ghi chép gì về lốt người này, bây giờ bọn em chưa nắm được chứng cứ rõ ràng, nếu không đã sớm bắt hắn mang về sở cảnh sát.
Hướng Nhật nghẹn lời, hắn đương nhiên cũng biết nữ sĩ quan cảnh sát sẽ không để đối tượng chạy thoát, chỉ không đành lòng nhìn Hác đại tiểu thư tiếp tục thương tâm. Nhưng đối với người có da mặt dày như hắn cũng chỉ biết gượng cười, sau đó lại đưa ra một chủ ý xấu xa:
– Muốn có chứng cứ phải không? Rất đơn giản, bắt hắn lại rồi nghiêm hình tra khảo không được sao? Đến lúc đó còn sợ gì không có chứng cứ chứ?
– Anh không nói không ai bảo anh câm.
Đối với cái chủ ý thối tha này của hắn, Thiết Uyển cũng không dám gật bừa, nếu thực sự làm như vậy, cảnh sát thành cái gì, hoài nghi ai rồi trực tiếp bắt người ta đánh đến khi khai ra, cần đến thủ tục thẩm vấn làm gì cho phiền toái? Thiên hạ không loạn mới là lạ!
Ngay cả Sở Sở, Thạch Thanh và An Tâm đang ngồi ăn ăn cơm ở bên cạnh cũng hung hăng lườm hắn, thần sắc trong mắt đều giống nhau tỏ ý khinh thường. Rất rõ ràng, các nàng đối với thủ đoạn độc ác này của hắn cực kỳ phản đối. Hướng Nhật nhất thời trợn tròn mắt, có chút xấu hổ nói:
– Hắc hắc, hoạt động cho giãn gân cốt một chút, các em cứ coi như anh chưa nói gì.
– Nói rồi còn tính thu lại sao?
Thiết Uyển quyết không bỏ qua cho hắn, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào hắn, Hướng Nhật vốn tưởng cô nàng sẽ nổi giận đùng đùng, thật không ngờ lời nói của nàng đột nhiên xoay chuyển, trong giọng nói có điểm đồng ý:
– Nhưng, ý này của anh thật ra cũng nhắc nhở em.
– Cái gì?
Trong lòng Hướng Nhật có một dự cảm không tốt.
– Bọn em là cảnh sát tất nhiên không thể làm như vậy, nhưng anh thì… Hi hi, anh hiểu ý em rồi chứ?
Vừa nói, trên mặt Thiết Uyển lộ ra vẻ quỷ dị hiếm thấy.
– Em muốn anh tóm hắn rồi tẩn cho hắn một trận, sau đó moi chứng cứ từ miệng hắn?
Phản ứng của Hướng Nhật cũng không chậm, làm hắn cảm thấy kỳ quái nhất chính là nữ sĩ quan cảnh sát vốn luôn nêu cao tinh thần trượng nghĩa, tuyệt đối sẽ không sử dụng những thủ đoạn hạ lưu, sao lại có thể nghĩ đến chiêu này.
– Anh nghĩ đến đâu rồi?
Thiết Uyển mặt trắng không còn chút máu liếc mắt nhìn hắn, nàng ở trong lòng đối phương ác độc như vậy ư? Điều này khiến nàng rất bất mãn:
– Em chỉ cho phép anh gây rối khi hai người bọn họ dùng cơm chung, cũng không muốn anh làm những chuyện như thế kia, phải biết rằng, đó chính là phạm pháp!
– Thì ra là thế, anh còn tưởng là…
Hướng Nhật không nói hết câu, lại cố ý làm ra vẻ “tiểu sinh sợ hãi” khiến mấy nàng phải bò lăn ra cười, tiếp đó hắn lại đột nhiên hỏi:
– Những anh làm sao biết khi nào bọn họ sẽ ăn cơm cùng nhau? Lại còn ăn ở quán nào nữa?
– Cái này em sẽ báo cho anh.
Thiết Uyển vẻ mặt tự nhiên nói.
Trong lòng Hướng Nhật sực nghĩ ra:
– Không phải là em đã sớm phái người đi theo dõi bọn họ chứ?
Sắc mặt Thiết Uyển không một chút thay đổi, thoải mái thừa nhận:
– Nói nhảm, tất cả là vì đại tỷ đã chiếu cố em từ nhỏ đến lớn, em có thể đứng yên nhìn đại tỷ bị người khác lừa gạt sao?
– Đúng, đúng…
Hướng Nhật trong lòng rét run, nhất là nghe hai từ “đại tỷ” kia, điều này quả thực giống như hắn trực tiếp bị… tuyên án tử hình.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hướng Nhật - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 02/08/2022 16:01 (GMT+7) |