Nó đưa cho mẹ nó 20 triệu… Lúc đầu mẹ nó không lấy mà bảo nó tự đi sắm… Nó cũng ậm ờ nhưng sau bận rộn với đống cây cỏ nên nó dúi cho mẹ nó luôn… Nó đi làm cả năm mà dư được có gần 40 triệu… Đưa sắm tết là một chuyện, còn cho ông bà thế nào cho khéo lại là một chuyện… Thôi thì giao thừa mừng tuổi 2 ông bà vậy… Lớn lên vài tuổi, lo cho gia đình… Nó tự thấy nó cũng trưởng thành dần dần đấy chứ…
Chuyển cây quất và cành đào về cũng giữa trưa… Nó ngắm nghía rồi cùng bố Quang nó trồng… Khệ nệ mãi mới bê được vào góc hè để cho đẹp… Ngọc Anh lôi ở đâu ra mấy cái đèn nháy cùng đống thiệp treo và lì xì trang trí trông đẹp phết… Cành đào thì nó cắm sau cái trường kỷ, khá là to nhưng cũng không tốn diện tích cho lắm vì đằng sau đó toàn để rượu với mấy đồ linh tinh…
– Ê, mày lấy tao con dao ra đây – Nó hẵng giọng…
– Anh nhờ em mà anh nói như ra lệnh thế à?
– Ơ cái con này hay nhỉ, tao nhờ tí không được à… Lấy hộ ra đây xem nào… Để tao chặt bớt mấy cành hỏng…
– Còn lâu, anh đi mà lấy…
– Lấy hộ cái xem nào… Đéo nhờ được gì là sao?
– Anh xưng đéo với ai đấy… Anh tự đi mà lấy, em đang nấu cơm không thấy à…
– Thì với con dao mang ra đây cái xem nào…
– Khôngggg – Ngọc Anh rít lên…
– Ơ đm con này…
– Mẹ ơi anh Nam anh ý chửi đm con…
Ngọc Anh lườm nó rồi gào lên… Tiếng gào ấy đến giờ nó vẫn ám ảnh… giống như kiểu tiếng quạ réo vong hồn ngày 30 tết vậy… Thảm nào thằng Hưng sợ con bé này mỗi khi nó gào lên rồi… Nó đi ít khi về nên giờ mới được trải nghiệm…
– Thằng kia tao vả vào mồm mày đấy nhé… Mở mồm ra là văng tục thế à? – Mẹ nó hét lên từ trên nhà…
– Mẹ ơi… Anh Nam anh ý định đánh con…
– Cái thằng kiaaaaa…
Nó lườm Ngọc Anh rồi với lấy con dao đi ra… Ngọc Anh thì đứng nhìn nó nhởn nhơ xong còn lè lưỡi trêu nó… Nó quay lại dơ con dao lên hăm dọa…
– Mày nhớ đấy… Chưa xong đâu…
– Lêu lêu… Bây giờ anh chỉ là con ghẻ thôi… – Ngọc Anh đắc thắng…
Nó vừa chặt mấy cành quất vừa cười một mình… Câu nói vừa rồi của Ngọc Anh cũng khiến nó gạt bỏ mấy cái suy nghĩ cỏn con ngày trước… Nhớ lần đó Ngọc Anh về, mẹ giới thiệu là con của bố Quang… Nó cũng từng nghĩ là “Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng”… Nhưng từ đó đến nay 6 năm trời rồi, mẹ nó thương Ngọc Anh hết mực, nhiều khi còn cưng hơn cả nó… chắc có lẽ vì Ngọc Anh thiếu thốn tình cảm từ bé…
Trưa đó cơm nước xong, nó cùng Ngọc Anh ra phụ thằng Hưng dọn dẹp lại để trả lại mặt bằng còn về ăn tết… Mang mấy đồ như ấm nước nôi rồi bàn ghế các thứ về nhà xong… Thằng Hưng đi lại chỗ nó, đưa cho nó sấp tiền…
– Gì đấy?
– Đây, lãi chia đôi…
– Dở hơi, cất mẹ mày đi…
– Tao đéo ngờ năm nay bán hết sạch luôn mà còn được giá cao… Cũng có công của mày mà… Cầm lấy…
– Nhiều quá… Chỗ này phải 5 chục mất… Tao lấy một ít uống nước thôi…
– Cứ cầm lấy… Lắm chuyện… Lần đéo nào đưa tiền cũng không lấy là sao?
– Tao còn nợ mày khá nhiều chưa trả được mà… Coi như cầm lấy rồi trừ nợ đi… Đây tao vẫn còn tiền…
– Cầm lấy, đéo nói nhiều đâu… Đéo cầm đừng nhìn mặt tao…
Nó nhìn thằng Hưng rồi lưỡng lự một lúc rồi cũng cầm… Cầm thì cầm, sợ gì mà không cầm… Dù sao cũng đang thiếu tiền… Thực ra thì nó cũng không phải là làm cao gì mà sang năm thằng Hưng và Ngọc Anh dự tính về một nhà rồi… Nó muốn thằng Hưng tiết kiệm lại để lo cho chuyện tương lai… Dù sao thì nó cũng rất thương Ngọc Anh, cô em gái không có máu mủ ruột rà với nó…
Dọn dẹp xong cũng tầm 3h chiều, nó về trước để chuẩn bị mổ gà làm cơm tất niên… Tối nay tất niên có cả thằng Hưng và 2 chú cùng cơ quan bố Quang nó qua… Bố Quang nó năm nay lên chức… Là Sếp lớn rồi nên từ hôm 26 đã thấy tấp nập người đến quà cáp… Về đến cổng, nó níu Ngọc Anh lại…
– Này tao bảo…
– Dạ, kéo em tí thì ngã – Ngọc Anh nhăn mặt…
– Thằng ny mày đưa cho tao cái này… Mà anh mày đầy tiền… Thôi anh lấy 1 ít thôi… Còn lại mày cầm lấy mà tiết kiệm…
– Anh dở hơi à… Anh ý đưa anh thì anh cứ cầm đi, lại còn sĩ…
– Không phải, chúng mày sắp cưới rồi còn gì… Cầm lấy phòng thân… Nhiều thứ phải lo lắm…
– Anh không phải lo, chúng em có tiết kiệm rồi… Anh cứ cầm lấy phòng thân… Anh còn đáng lo hơn em ấy… Em còn gần bố, gần mẹ, ông Hưng cũng lo cho em… Anh thì cứ đi suốt ấy, tâm sinh lý thì bất ổn, chẳng biết thế nào mà lần…
– Liên quan gì đến sinh lý ở đây…
– Thì em nói thế cho tròn câu… Hehee…
– Thế đây anh cho mày mấy đồng, không lại bảo đi làm cả năm không cho em đồng nào…
– Lương anh có bằng 1 nửa lương em đâu mà em xin… Đồ sĩ dởm… Em không lấy đâu… Mai lì xì thì lấy…
– Bố con ranh khôn lỏi phết…
Nó bật cười, Ngọc Anh cũng cười… Dắt xe vào nhà, nó thay bộ đồ rồi xuống bắt tay vào làm luôn… Thấy đồ khá nhiều, nó hỏi mẹ nó…
– Sao đồ nhiều thế mẹ…
– Ừ, ăn lẩu mà… Có mấy cô bạn dạy cùng trường mẹ nữa…
– Vâng… Con thấy nhiều đồ quá, chắc phải 2 mâm nhỉ…
– Ừ, mà có nhớ cô Hà không?
– Có chứ, cô Hà, cô Hương đến nhà mình suốt mà…
– Ừ con gái cô Hà đang học năm 3 Ngoại thương, tí nữa nó lên đây đó… Tiện giới thiệu cho mày tìm hiểu luôn. Con bé đó xinh gái, hiền lành mà lại học giỏi nữa… Nó mới năm 3 mà chuẩn bị ra trường bằng giỏi đó… Ra trước 1 năm luôn…
– Uả liên quan gì đến con… – Nó ngạc nhiên hỏi…
– Chả bù cho cái mặt mày, yêu đương lăng nhăng linh tinh rồi mãi 5 năm mới ra nổi trường… Tao là tao chấm con bé đó rồi… Mày cũng chuẩn bị lấy vợ đi thôi…
– Vâng…
Nó đáp gọn lẹ rồi lịch kịch xách đồ vào bếp để làm… Lấy vợ á, nó chưa nghĩ nhiều đến vậy… Đến cả tình cảm của nó bây giờ nó còn chưa xác định nổi… Những ngày tháng qua ở Đà Nẵng, nó gặp lại Linh, cảm xúc bỗng thay đổi khác lạ với thái độ của em… Rồi khi biết em đã có người theo đuổi, anh ta là một chàng trai tốt thì nó lại thấy nó thật tệ… Nó cũng buồn lắm chứ… 1 giờ trên máy bay về Hà Nội, nó chỉ ngồi nhìn mây rồi nghĩ ngợi… Liệu rằng lần này… Là nó đánh mất em hay cuộc đời này khiến em chẳng thể đến bên nó…
Mải mê suy nghĩ thì có tiếng cạch cổng… Rồi tiếng Ngọc Anh gọi nó… Nó chạy vội ra… Thiết nghĩ mới có gần 4h chiều mà các cô các chú đến sớm thế à… Vừa đi ra đến cửa thì nó khựng người lại… Ngọc Anh đang xách đồ hộ Linh… miệng cười tíu tít…
– Anh nhìn cái gì, ra xách đồ hộ em, nặng quá…
Nó vẫn đứng chôn chân nhìn em, tay vẫn lăm lăm con dao trông cứ như là Quan Vũ tái thế vậy…
– Anh không nghe thấy gì à… Xách đồ cho em, mấy cái túi này nặng quá – Linh nhìn nó gắt lên…
– Ừ ừ đây…
Nó chạy vội ra xách đồ hộ em… Mắt vẫn không rời em… Em lườm xéo nó rồi đi thẳng vào trong nhà… Em mua nhiều đồ quá, mấy túi toàn đồ ăn với bánh kẹo… Chỗ này cho cả xóm nó ăn đến hết tết vẫn thừa…
Vào nhà, Ngọc Anh rót nước cho Linh rồi chạy vào bếp phụ mẹ nó, mẹ nó ngoái ra nhìn rồi cũng đi ra niềm nở…
– Linh à, lâu quá không thấy con, phải mấy năm rồi ấy nhỉ, sao giờ nhìn xinh như hoa hậu thế này…
– Dạ con chào bác… Bác dạo này trẻ ra quá ạ… Con mới bay từ Đà Nẵng ra nên về thăm 2 bác với Ngọc Anh – Em cười tươi đáp lại…
– Ô thế là con vào Đà Nẵng à… Thế đợt vừa rồi thằng kia cũng vào đấy học mấy tháng đó…
– Dạ vâng, con ở với anh mà bác… Anh vào đó lười lắm nên con qua nấu cơm để anh ăn uống cho đảm bảo ạ…
– Cái thằng này, rời mẹ nó ra thì có được cái gì đâu, lười thì chảy thây ra…
Mẹ nó cười tủm tỉm còn nó cứ nhăn mặt liếc mẹ nó suốt… Lúc sau thì mẹ nó quay vào bếp để lại phòng khách cho nó và em… Ngồi xuống bên cạnh, nó nhìn em lúc lâu rồi mới dám lên tiếng…
– Gì đấy, sao em bảo ăn tết trong đó mà…
– Em xử tội anh sau… Anh được lắm…
– Được cái gì? – Nó ngạc nhiên…
– Em chưa cho phép, anh dám quyết định tình cảm và cuộc sống của em à… Còn định bỏ em ở lại trong đó nữa…
Nó câm luôn… Trước giờ nó có cái kiểu bị nắm thóp cái là chỉ biết im lặng… Lần này khá hơn là nó đã cười, mà là cười trừ…
– Em sẽ ăn tết ở đây… Lát nữa em vào xin mẹ…
– Ủa rồi bố mẹ em thì sao… Mà sao lại ăn tết ở đây…
– Thư còn được thì sao em không được… Kệ em, tính em giờ phá cách lắm rồi… Em thích là em làm thôi…
– Ừ… Tết ở đây chỉ có bát cơm dưa cà thôi đấy…
– Không sao, em đói thì em ăn anh…
Linh nháy mắt, nó thấy hơi rợn người vì cách nói chuyện này của em… Hồi ở ĐN, thái độ của em làm nó thấy em đã thay đổi hoàn toàn thì bây giờ em lại khiến nó bất ngờ hơn nữa… Giống như em lột xác trở thành một con người hoàn toàn khác vậy… Nhưng nó lại thấy em chân thật hơn, chứ không phải là con người tính toán, mưu mô như trước nữa…
– Ừ thôi ngồi đây, anh vào làm cơm, lát nữa có khách ăn tất niên…
Nó vào bếp, em cũng đứng dậy theo nó… Bây giờ bếp chật tận 4 con người… Nó thấy vậy thì lẻn ra ngoài trước… Càng tốt… đỡ phải làm… Nó ra ngồi ngắm nghía cây quất rồi tỉa tót lại chút… Trời tối nhanh, mới hơn 5 giờ mà đã sầm sẩm tối… Trong bếp thì tiếng cười nói tíu tít, tiếng kể chuyện rôm rả. Hình như Linh đã xin mẹ nó được ở đây ăn tết… Thấy nói chuyện tết nhất vui vẻ lắm…
Không khí này, thật đầm ấm, bữa cơm tất niên của ngày cuối cùng trong năm…
Tối đó nó uống khá nhiều… Toàn mấy ông công an nên uống cũng gớm… Nó cũng chẳng sợ… Vì công việc nó đi cơ sở nhiều, uống cũng nhiều nên nó cân hết… Em ngồi mâm bên kia nhưng vẫn ngồi cạnh nó… Cứ tí em lại cấu nó rồi ra hiệu cho nó uống ít thôi… Nó cười trừ rồi tiếp tục uống… Nó căn được tửu lượng của nó, thấy say là nó dừng… Thằng Hưng được giới thiệu là con rể tương lai nên được các chú mời khá là nhiều… Cu cậu mặt đỏ như con gà chọi, nóng bức nhưng không dám cởi áo khoác ra… Vì hình xăm khá nhiều…
Ăn uống dọn dẹp xong đã gần 10h đêm… Nó lên phòng ra ban công ngồi hút thuốc… Rượu vào khiến người nó biêng biêng… Từng làn khói thuốc nhả ra, trời mưa phùn lạnh lẽo… Đang ngồi thì 2 bàn tay lạnh ngắt áp vào má nó…
– Ái lạnh quá – Nó gắt nhẹ…
– Hihi, đâu có lạnh bằng trái tim của anh năm đó…
– Thôi thôi, cứ chì chiết anh mãi thế…
– Em ghim cả đời nhé… Ai bảo làm em khóc nhiều đến mức cạn cả nước mắt…
– Haizz… Cái đó đâu ai muốn đâu… Ai bảo em cứ lì…
– Người ta yêu anh, mà anh lại bảo là lì… Bây giờ để xem anh có dám đẩy đứa lì này ra nữa không…
Em cắn nhẹ vào tai nó… Nó nhăn mặt xong cũng cười rồi nắm tay em… Xoa xoa tay cho bớt giá…
– Anh ơi… Đợi em tắm, thay quần áo, trang điểm rồi mình đi xem pháo hoa nhé…
– Mưa này đi gì… Ở nhà đứng đây vẫn ngắm được mà…
– Không… Lên chòi quân sự xem…
– Mưa mà…
– Kệ mưa… Mưa này ướt sao được người… Em không biết…
– Ừ thì đi… Thế đi tắm đi… sang phòng Ngọc Anh mà tắm, bên đó có đồ con gái, biết đâu em dùng được… Để anh tắm bên này…
– Thôi anh uống rượu rồi đừng tắm… Cảm đấy…
– Không sao… định để anh bẩn thế này qua năm mới à…
– Ừ nhỉ hihi… Thế bật nước ấm lên tắm nha… Nhớ đóng cửa kín vào không gió máy…
Nó gật gù… Em rời ra vali lấy đồ để đi tắm… Nó ngồi đó đốt nốt điếu thuốc nữa mặc cho em cứ cằn nhằn miết…
– Lát nữa, anh cầm lá thư em gửi cho anh đi nhé… Nhưng chưa được mở ra…
– Có 2 lá, lấy lá nào hử?
– Lá đầu tiên đi…
– OK…
– Nhớ đó… Đừng có mở ra xem… Khi nào em bảo mở mới được mở…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hồi ký mưa |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 31/01/2024 21:15 (GMT+7) |