Phòng nó có 8 người, có thằng Công, thằng Dũng và thêm mấy thằng nữa… Chị thì cả khóa quân sự lên với nó 2 lần, lần nào cũng mua nguyên đống đồ mang vào vì sợ nó trong đó thiếu thốn… Vì chị bận công việc và nó thì ngủ sớm dậy sớm nên nó và chị thời gian đó nói chuyện khá ít… Chủ yếu trên lớp học thì nhắn tin với nhau một chút… Nhưng không vì thế mà tình cảm của nó và chị xuống dốc… Nó học được 2 tuần thì đến lượt nó được đăng ký ra ngoài… Năm ấy đăng ký ra ngoài thì cả lớp nó chỉ được duy nhất 1 vé vàng và 4 cái vé đỏ… Vé đỏ thì chỉ ra ngoài được 2 tiếng và hết 2 tiếng thì phải vào trả thẻ cho những đứa khác đã đăng ký… Còn vé vàng là vé nguyên ngày, có thể qua đêm nếu ra vào buổi chiều… Nghĩa là nếu nó cầm vé vàng thì phải tích sổ đăng ký với lớp trưởng, nó ra ngoài vào lúc 5h chiều thứ 7 và trở về vào 5h chiều ngày chủ nhật… Nhưng dùng vé vàng phải có lý do thật chính đáng thì thầy quản khu mới đồng ý cho ra…
Đây cũng là một kỷ niệm đáng nhớ nhất của nó trong quân sự… Đợt đó là cuối tuần của tuần học thứ 2, chiều thứ 6, lớp nó đang đá bóng kèo với bọn khoa Luật thì nó có điện thoại, lật đật chạy lại thì thấy chị gọi, nó bấm nghe…
– Anh đây…
– Anh ơi em sắp lên đến nơi rồi, anh học ở đâu để em vào…
– Lên sao không báo anh trước, em cứ hỏi khu quân sự của Đại học Thái Nguyên là họ chỉ cho nhé, hoặc em đi đường Nông Lâm qua cổng K16 rồi cứ đi thẳng khoảng 1km là thấy đó… Đến rồi gọi anh…
– Dạ anh gọi thêm bạn ra nhé, em mua nhiều đồ lắm, 1 mình anh không bê nổi đâu…
Nó cúp máy, ra hiệu cho thằng Đức thay nó đá, nó ngồi nghỉ ngơi một chút rồi chờ chị luôn… Khoảng 30p sau thì chị đến, chị gọi nó ra cổng, nó gọi thêm thằng Công, thằng Dũng ra cùng… Sau khi xin phép ông cảnh vệ thì nó được ra ngoài gặp chị… Chị thì thấy nó, chạy lon ton lại ôm chầm lấy nó rồi xoa xoa hết người nó hỏi han. Thằng Công, thằng Dũng thì cứ đứng cười tủm tỉm trêu chị…
– Em chào chị Thu…
– Hello 2 nhóc, sao nhìn ai cũng đen đi ấy nhỉ, trong này khổ lắm à? – Chị cười tươi chào lại 2 thằng nó…
– Thằng Nam khổ vì gái theo nó nhiều quá thôi chị ạ, haha – 2 thằng nó cười phá lên…
Chị quay ra lườm nó, nó thì cười trừ rồi giải thích… Một lát sau thì chị mở cốp, nguyên 2 thùng xốp toàn đồ ăn, đồ uống thêm 1 thùng nhỏ nữa là đồ chị mua cho nó… Bên trong là mấy bộ quần áo, rồi đồ dùng cá nhân, thuốc uống các loại… Nó thấy vậy thì thở dài…
– Em có vẻ thích mua đồ nhờ, lần nào cũng 1 đống như này…
– Tại em sợ anh trong này thiếu thốn hihi – Chị cười tươi…
Chị đỗ xe sát bên vệ đường rồi với cái túi xách… Chị để lại chứng minh thư cho cảnh vệ rồi đi vào cùng nó… Mấy thằng kia vác cái thùng mà mặt thằng nào cũng khó nhọc nhưng chẳng thằng mệt vì toàn đồ ăn mà… Chị theo nó đi vào mà mấy thằng đang đá bóng cứ ồ lên rồi quay ra nhìn chị, mấy ông đang chạy bộ cũng ngoái theo nhìn mà tí đâm vào cây… Chị thì đỏ mặt rồi cứ nép sát bám vào tay nó… Chị mặc cái váy nó mua tặng chị hôm sinh nhật, chị thắt thêm cái đai ở eo nữa nên nhìn chị cực kỳ quý phái và xinh đẹp… Lớp nó thấy chị thì cũng ồ lên rồi xì xào, nó đi nhanh hơn để tránh mấy ánh mắt soi mói… Hơn cả là ánh mắt tức giận của nhỏ Quyên đang nhìn chằm chằm vào nó và chị…
Lên trên phòng, chị ngồi giường nó, thằng Thanh, thằng Vượng thấy chị thì cứ trố cả mắt ra nhìn, mồm há hốc ra hết… Chị thì ngại quá cứ dụi dụi vào lưng nó, thì thầm…
– Sao mọi người cứ nhìn em thế nhở, mặt em dính nhọ à?
– Bao nhiêu đồ không mặc, đi mặc cái váy đỏ rực vậy thì chả nổi nhất trong này…
– Tại vì lên với anh, em thích mặc đồ anh tặng mà… – Chị vẫn nói lí nhí…
– Thôi mai vào thì mặc đồ khác đi, không cần váy vóc đâu là chả ai nhìn nữa…
– Vâng thế anh lấy quần áo đi rồi mình đi – Chị lay lay cái tay nó…
– Đi đâu? – Nó quay lại nhìn chị ngạc nhiên?
– Thì ra khách sạn chứ đi đâu? – Chị đỏ mặt…
– Hâm à, anh đâu được ra ngoài đâu mà đi?
– Ơ em tưởng cuối tuần thì mọi người phải được ra ngoài tự do chứ, trước em đi học cũng thế mà… – Chị nhìn nó ngạc nhiên rồi nhìn sang 2 thằng kia đang ngồi bóc bánh ăn…
– Đó là em học ở Hà Nội, còn ở đây là Thái Nguyên mà… Anh không ra được đâu, nội bất xuất, ngoại bất nhập…
– Em không biết đâu, anh phải ra với em, em nhớ anh lắm, em mất công lên tận đây rồi – Chị xị cái mặt xuống rồi cứ lay lay cái tay nó năn nỉ…
– Nhưng bây giờ quy định thế thì sao mà anh ra được…
– Em không biết đâu – Chị phụng phịu rồi bỏ tay nó ra quay sang kia dỗi nó…
– Thôi được rồi để anh tính nhưng mai chỉ ra được 2 tiếng thôi…
– Không! 2 tiếng thì ra làm gì, em không biết đâu… – Chị vẫn nói giọng dỗi với nó…
– Để anh tính đã, giờ em cứ về khách sạn trước đi nhá…
Nó đưa chị ra cổng, lại nói khéo ông cảnh vệ, mời ông điếu thuốc để được đứng nói chuyện với chị lâu lâu tí… Chị thì cứ ôm nó chẳng rời, mồm cứ kêu nhớ nó nhiều lắm… Rồi hôn nó, may mà trời tối nên chẳng ai nhìn thấy… Nó vỗ về cho chị yên tâm và hứa sẽ tìm cách để ra ngoài với chị…
Tối đó, nó xuống để điểm danh quân số, xong gặp nhỏ Quỳnh lớp trưởng cũng là bạn thân nó để ủ mưu luôn…
– Tính xem cái thẻ vàng đó, cho tao được không?
– Mày điên à? Thẻ đó dành cho mấy đứa có việc gấp, mày cầm rồi đến lúc nhà nó có việc gì thì phải làm thế nào?
– Thì mày gọi tao, tao chạy vào đưa thẻ cho…
– Thôi, ông Trường bóp chết tao đấy, mày cần thẻ vàng làm gì?
– Thì Thu lên, tao ra ngoài…
– Mẹ mày, chết vì gái, con Quyên nó khóc từ chiều vì thấy mày với chị Thu đấy – Nhỏ Quỳnh lườm nó…
– Kệ đi, có cách nào giúp tao được không? – Nó nài nỉ…
– Không được đâu, mai chúng nó đăng ký ít, tao chỉ cho mày 2 thẻ đỏ ra ngoài 4 tiếng thôi…
– Tao cần gì thẻ đỏ, tao cần thẻ vàng cơ…
– Thế tao chịu, giờ chỉ có cách mày vào trình bày với ông Trường rồi xin thêm 1 thẻ vàng nữa, ký cam kết là được…
Ông Trường này thì nó biết, sinh năm 88 thôi nhưng mà khó tính khắt khe lắm… Từ cái vụ bắt được chúng nó uống rượu trộm rồi báo động cả khu nhà A nó ra sân đứng… Ông ấy bắt nhỏ Quỳnh phải đi ngửi mồm từng thằng một để xem thằng nào uống rượu… Cuối cùng là phòng nó bị kỷ luật loại D, đi dọn cỏ ở đằng sau… Thêm cái vụ phòng 303 đánh bạc bị bắt rồi ông phạt cả phòng đó đi lên trên đồi chiến thuật đào đủ 52 cái mộ nhỏ, sau đó về phòng 8 thằng khiêng từng quân bài lên đó chôn… Nghĩ thôi là nó đã thấy rùng mình rồi… Đang tính quay về phòng gọi chị xin lỗi thì nó chợt lóe lên 1 sáng kiến… Nó bấm máy gọi chị…
– Vợ đây, sao rồi chồng?
– Anh bảo này, mấy chai rượu em để ở cốp ý, để làm gì đó?
– À rượu hôm trước bạn em nó biếu em mang về cho bố…
– Rượu gì đó?
– Macallan ạ, anh hỏi làm gì thế?
– Thế để anh 1 chai, bao tiền anh gửi nhá…
– Hâm à, anh lấy thì cứ lấy thôi, nói nghe khó chịu thế – Chị gắt với nó…
– Thế sáng mai mang vào đây với em mua giúp anh một giỏ hoa quả nữa, không cần to đâu…
– Nhưng để làm gì, anh lấy rượu vào đó uống em không cho đâu – Chị vẫn gắt nó…
– Hâm à, thế có muốn mai anh ra với em không?
– Dạ có chứ – Chị hồ hởi trở lại…
– Thế thì cứ làm theo anh bảo đi… – Nó nhe nhởn với chị vì cái kế hoạch của nó…
Sáng hôm sau chị mang vào cho nó, một giỏ hoa quả nhỏ nhưng khá là đẹp… Nó cầm giỏ hoa quả đó rồi dặn chị ngồi phòng đợi nó… Cầm theo chai rượu, nó đi lên phòng ông Trường… Nó ngó ngó vào thì thấy ông đang vểnh chân lên ngồi xem phim, thấy vậy nó gõ cửa…
– Ai đấy?
– Dạ em chào thầy ạ – Nó đáp nhỏ nhẹ…
– Ừ có chuyện gì không em…
– Dạ em có thể vào phòng trình bày với thầy được không ạ?
– Ừ đi vào đây…
Nó xách đồ vào, quay người ra khép cái cửa lại, ông Trường thấy hành động của nó thì nhíu mày nhìn nó…
– Dạ em có chút quà biếu thầy ạ…
– Ôi chúng mày sinh viên làm gì có tiền mà quà cáp, mang về đi…
– Dạ báo cáo thầy là gia đình em mới lên chơi, tiện có chút quà quê nên em mang sang biếu thầy… Thầy nhận cho em vui ạ…
– Bố mẹ lên chơi à? Sao không bảo vào phòng thầy uống nước… Thôi thì bố mẹ có lòng thì thầy nhận vậy…
Nó dạ vâng rồi đặt túi quà lên bàn, nó với lấy cái ghế ngồi xuống, ông Trường thì bê cái ấm trà ra rót cho nó… Hỏi han tên tuổi nó rồi lớp nó, sau đó là quê quán, đón chén trà từ tay ông, nó thưa tiếp…
– Dạ bố mẹ em ở ngoài, chị gái em vào thôi ạ, đang ngồi ở trên phòng em ạ…
– Sao bố mẹ không vào đây? Cảnh vệ không cho vào hả? Nãy tao đi ăn sáng về thấy xe đỗ ngoài kia, xe của chị hả…
– Dạ vâng ạ, xe của chị em ạ, bố mẹ em lần đầu lên Thái Nguyên nên đang ở ngoài đi chơi ạ… Chắc chiều nay mới vào thăm em được…
– Thế sao mày không ra ngoài mà đưa bố mẹ đi chơi, hôm nay thứ 7 mà?
– Dạ em có trao đổi với Quỳnh mà chỉ có mỗi thẻ đỏ đi 2 tiếng thôi ạ… Mà em muốn đưa bố mẹ em đi lên Hồ Núi Cốc chơi, em sợ về không kịp ạ…
Ông Trường trầm ngâm một lúc rồi quay ra nhìn gói quà nó… Nó để trong túi bóng trắng nhưng cố tình để sát chai rượu ra ngoài, nhìn vào thì vẫn ở trong túi bóng nhưng in hằn rõ ra… Lát sau ông quay ra nhìn nó, đứng dậy đi đến lấy chìa khóa rồi mở cái tủ làm việc…
– Đây cầm lấy, nhưng đây là đặc cách, không được nói với ai đâu nhé? – Ông Trường đưa nó cái thẻ vàng, nó đón lấy rồi cười tươi…
– Dạ em cảm ơn thầy ạ… Thầy có cần viết cam kết thì để em về phòng viết ạ…
– Thôi không cần, tối mai mang lên đây trả lại cho tao là được…
– Dạ em cảm ơn thầy ạ, vậy em xin phép thầy ạ…
– Ừ về đi, mà nhớ là không được nói với ai nhé, mở cửa ra cho thoáng…
– Dạ vâng ạ…
Nó chào ông Trường rồi ra ngoài, hí hửng về lại phòng, trời hôm nay tuy âm u nhưng nó lại thấy trời đẹp lạ thường… Chị thấy nó về phòng thì chạy ra hỏi han nó…
– Sao rồi anh…
Nó lắc đầu cười buồn rồi đi thẳng vào trong tủ quần áo… Nó mở tủ lấy 2 bộ cho vào trong balo… Quay ra thì thấy chị ngồi buồn nhìn ra cửa… Thấy vậy nó hỏi…
– Em ngồi ngắm anh nào đấy…
… Chị vẫn ngồi không trả lời nó, nó thấy mắt chị rưng rưng nên bụm miệng cười…
– Thôi không ra được thì đợi anh thêm 2 tuần nữa anh học xong rồi mà…
– Không… hức… hức… – giọng chị nghẹn lại quay ra nhìn nó, mắt đỏ hoe…
– Hâm à, có gì đâu mà khóc… – Nó ngồi xuống, định đưa tay lên xoa má chị thì chị gạt ra…
– Bỏ ra, anh chả làm được việc gì cả… Hức… hức… – Chị gắt nó…
Lúc này nó buồn cười quá rồi nên bật cười hà hà… Chị quay ra lườm nó…
– Anh còn cười được à, đồ vô tâm, vô tình, mà cầm balo làm gì, đi đâu đi luôn đi cho khuất mắt…
– Thế có đứng lên để đi không? Chả ai làm gì cũng ngồi khóc – Nó cười tươi với chị…
– Đi đâu… Anh đi đâu thì anh đi đi…
– Ờ thế thôi anh đi chơi Thái Nguyên 1 mình vậy…
Nói rồi nó cười bước ra cửa, chị hơi sững sờ một chút rồi cũng đứng lên đuổi theo nó… Ra đến sân thì bắt kịp, chị bám vào tay nó rồi đánh nó…
– Chó chết, suốt ngày trêu em – Chị phụng phịu, ánh mắt vui vẻ đã hiện lên trên đôi mắt đỏ hoe của chị…
Nó vòng tay qua ôm eo chị, rồi kéo chị sát lại gần… Đặt trên trán chị một nụ hôn…
– Đồ đáng yêu – Nó nói nhẹ…
Chị đỏ mặt cúi xuống thẹn thùng… Trời đã hửng nắng, xuyên qua kẽ tóc chiếu vào mặt chị… Hoài Thu của nó hôm nay đẹp rạng ngời…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hồi ký mưa |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 31/01/2024 21:15 (GMT+7) |