Ống dẫn tinh chỉ bé bằng hai ngón tay của Lý Uyển Như nhưng lại dài vô cùng bằng một phần ba đến một phần hai cơ thể của nó, đặc biệt đối với loài như vịt, ống dẫn tinh của nó dài tới gấp đôi cơ thể. Đối với Phong Vân Điểu to lớn tới ba mét thì ống dẫn tinh của nó tuyệt đối không thể ngắn được.
Lý Uyển Như bị trói chặt, hai đùi bị kéo mở sang ngang, quần áo cô rách rưới vô cùng do tác dụng của trận pháp. Mép âm hộ bị mở ra, ẩn hiện dưới làn váy mỏng như đang mời gọi kẻ trước mắt tới khám phá.
Nhưng Phong Vân Điểu lại kém thông minh vô cùng, nó không biết phải làm gì trong tình huống này, chỉ cảm thấy đối phương rất kích thích nó mà thôi. Phong Vân Điểu làm như cách chơi đùa với đồng bọn, thấy Lý Uyển Như chĩa âm hộ về phía mình, nó tiến tới, dụi dụi đầu vào khoảng giữa hai đùi cô.
Lông của Phong Vân Điểu khiến cho âm hộ của Lý Uyển Như ngứa ngáy, kích thích liên hồi, dòng dâm thủy bất ngờ chảy ra phản ứng hộ cảm xúc của cô. Lý Uyển Như càng thấy rạo rực, mặc kệ cơ thể đang bị trói chặt, cô rên rỉ:
“Đừng… đừng nghịch… âm hộ ta… ngứa quá.”
Phong Vân Điểu cảm thấy chơi đùa kiểu này có chút chán, bản năng của nó liên tục hối thúc nó tiến hành bước tiếp theo. Nó nhớ lại vài tiếng cạc cạc mà tiền bối dậy cho nó, biết lúc nào phải làm gì. Liên đập cánh bay lên, ống dẫn tinh đang dài ra khỏi huyệt vì hưng phấn nhờ hương thủy, nhắm thẳng vào huyệt dâm của Lý Uyển Như mà đâm tới.
Cấu tạo ống dẫn tinh của nó giống như loài vịt, xoắn và dài, giống như một mũi khoan dễ dàng tiến vào âm hộ của Lý Uyển Như. Cô ngay lập tức run lên, hạ thân đã ướt nay càng ướt hơn, chỉ vừa mới tiến vào, âm hộ của Lý Uyển Như lập tức tới cao trào.
Phong Vân Điểu vừa bay vừa đưa ống dẫn tinh vào sâu trong âm đạo của Lý Uyển Như, với kết cấu của dạng ống dẫn tinh này, thường được gọi là dương vật xoắn, không cần phải nhấp hông như nhân loại hay các loài thú, nó giống như một cái lò xo, có thể co giãn, đưa sâu vào cơ thể đối phương trong khi vẫn vỗ cánh bay trên bầu trời.
Cảm thấy dương vật tàn phá trong cơ thể, co vào và bật ra chạm tới tận cổ tử cung của mình, một cảm giác sung sướng khác biệt hoàn toàn của ngựa lan tràn cơ thể của Lý Uyển Như. Cô bất giác rên rỉ:
“… Ah… ah… dương vật của… ngươi… sướng… Ah… ah… quá đi mất.”
Dù tay chân bị trói chặt nhưng mông của Lý Uyển Như vẫn cố gắng ưỡn cao đón nhận từng cú “bật lò xo” của Phong Vân Điểu, cơ thể cô nằm trước cánh của nó nên cảm nhận rõ rệt từng cơn gió cắt da cắt thịt mà mỗi cú đập cánh đem lại.
Cơ thể của Lý Uyển Như đã thích nghi được dương vật của Ngựa Nâu nên đối với dạng ống dẫn tinh này dễ dàng tiếp nhận rất nhanh. Mỗi cú bật vào là một lần đầu dương vật đó chạm vào tận cổ tử cung của Lý Uyển Như, khiến cô oằn người hưng phấn.
Phong Vân Điểu dù trí tuệ ngu độn nhưng cảm giác tê dại nơi đầu dương vật truyền tới não khiến nó cũng cảm thấy khoái cảm nhất đinh, liền hưng phấn như đứa trẻ con, ra sức đẩy dương vật tới nơi sâu nhất trong âm đạo của Lý Uyển Như.
“… Ah… ah… sướng chết mất… dương vật… Ah… ah… này, thoải… Ah… ah… mái… quá”
Lý Uyển Như ngửa cổ ra sau, mặc kệ cho các sợi dây cuốn chặt và dương vật của Phong Vân Điểu liên tục nhấp vào trong, khuôn mặt cô hiện rõ nét đê mê khó tả, đôi mắt có chút trắng dã, miệng không ngừng rên rỉ:
“… Ah… ah… ah… Địt chết… dương vật ngươi… Ah… ah… địt… ta… Ah… ah… chết mất. Chậm… chậm một… Ah… ah… chút, lồn… Ah… ah… lồn ta… Ah… ah… bị… Ah… ah… địt hỏng mất… Ah… ah…”
Quả thực, Phong Vân Điểu đang rất hưng phấn, dương vật nó có thể uốn cong tít được, lập tức đâm vào hơn nửa mét chiều dài khiến âm đạo của Lý Uyển Như căng giãn ra. Vốn chỉ bằng hai ngón tay, giờ đây càng tăng thêm độ xoắn khiến cho kích cỡ của nó lớn hơn gấp hai lần.
“… Ah… ah… dương vật to… Ah… ah… to quá… Ah… ah… Uyển Nhi… Ah… ah… sướng… Ah… ah… sướng.”
Cả người của Lý Uyển Như rung lên bần bật nhưng cơ chế trận pháp lại nghĩ cô phản kháng nên càng thắt chặt dây hơn, hai bầu vú trắng nõn giờ đây phình to ra ngoài, ẩn ẩn chút tơ máu đỏ do vị ngăn trở khả năng lưu thông máu vì thít quá chặt.
Trên người dây thít chặt, dưới hạng thì âm hộ nhét tới đầy áp, Lý Uyển Như không thể ngừng cảm giác sung sướng lại được, chỉ thoáng chốc, cô đã xuất ra âm tinh mấy lần. Nước nhờn càng giúp dương vật của Phong Vân Điểu trơn tru hơn, khiến nó càng hưng phấn mà đẩy mạnh dương vật vào trong âm đạo của Lý Uyển Như.
Bất ngờ, Phong Vân Điểu khiếu to một tiếng, tinh dịch từ lỗ huyệt của nó thông qua ống dẫn tinh truyền tới âm đạo và tử cung của Lý Uyển Như. Từ ngoài nhìn vào thấy từng đợt, từng đợt nổi lên trên ống dẫn tinh, theo đường ống chảy vào hạ thân của Lý Uyển Như. Mỗi một đợt bơm tinh dịch đều khiến bụng của Lý Uyển Như to hơn một chút.
Khi Phong Vân Điểu rút dương vật ra, âm hộ bị đóng chặt ngập ngụa tinh trùng lập tức có phản ứng, tinh dịch phun ra xa tới gần một mét do bị đè nén quá chặt. Lý Uyển Như nằm ngửa, khuôn mặt dại da, ánh mắt đê mê chẳng thể thấy tiêu cự. Dường như cô đã quên mất tình cảnh của mình, thản nhiên hưởng thu cảm giác sướng khoái do Phong Vân Điểu mang tới mà ngất lịm đi.
… Bạn đang đọc truyện Hoan Du Thánh Nữ tại nguồn: http://truyensex.vip/hoan-du-thanh-nu/
Khi Lý Uyển Như tỉnh dậy, Phong Vân Điểu đã bay đi đâu mất rồi, cô thấy mình nằm sõng soài trên mặt đất do trận pháp đã cạn kiệt năng lượng, âm hộ vẫn rỉ ra tinh dịch như là minh chứng cho kết quả của cuộc giao hoan. Cô ngồi xếp bằng tiêu hóa tinh dịch của Phong Vân Điểu, một tay sờ trên vũng tinh dịch mà âm hộ cô đã phun ra, cố gắng hấp thụ phần nào nguyên khí trước khi tinh dịch hoàn toàn khô cạn.
Chẳng bao lâu, con Phong Vân Điểu kia quay trở lại với một con lợn rừng được quắp bằng móng vuốt, nhẹ thả trước mặt của Lý Uyển Như. Cô ngơ ngác trước hành vi của con chim này nhưng bất chợt một chút thông tin về loài này hiện lên trong đầu của Lý Uyển Như khi cô soi xét ký ức của nguyên chủ:
“Phong Vân Điểu là loài chim chung thủy, chỉ sống một vợ một chồng, nếu như đã kết duyên thì sẽ mãi không chia lìa.”
“Vậy là nó đang chăm sóc cho ta ư?” Lý Uyển Như thầm hỏi, cũng chẳng từ chối ý tốt của nó do hai ngày nay cô gặm lương khô đã chán quá rồi.
Lý Uyển Như vươn tay xoa đầu của Phong Vân Điểu, nó cũng vui vẻ như đứa trẻ dụi đầu vào tay của cô. Nhưng bất chợt Lý Uyển Như nhăn mặt, vết thương do sợi dây của trận pháp thít chặt làm cô có chút đau đớn, cơ thể trắng nõn nà lõa lồ dưới ánh nắng, chằng chịt trên đó là những vết bầm tím khiến người ta nhìn mà thương xót.
Sử dụng một chút nguyên khí để giảm đi hậu quả của vết thương, Lý Uyển Như cuối cùng cũng cảm thấy bản thân khỏe mạnh trở lại, vội tới bên cạnh con lợn rừng, dùng thanh đoản kiếm phòng thân róc ra một miếng thịt.
Lý Uyển Như đánh lại lửa, xiên miếng thịt qua một que gỗ rồi cắm bên cạnh đống lửa để nó chín từ từ. Tiếp đó, dưới ánh mắt mờ mịt của Phong Vân Điểu, cô khắc trận pháp thông linh dưới nền đất, sử dụng chút nguyên khí ít ỏi còn lại là vừa đủ để thông linh với sinh vật to lớn mà ngu đần này.
Phong Vân Điểu mặc kệ Lý Uyển Như đang làm gì, nằm xuống bên cạnh của cô, nhấm nháp con lợn rừng mới săn được.
Mất một khoảng thời gian ngắn, Lý Uyển Như cuối cùng cũng khắc xong trận pháp thông linh đơn giản, vội tiến tới, nắm lấy lông phần cổ của Phong Vân Điểu, kéo nó vào trong trận pháp thông linh.
Vụt, một tia sáng lóe lên giữa hai thân ảnh một lớn một nhỏ. Tầm mắt Lý Uyển Như được bao phủ là một mảnh trắng xóa, không thấy hề thấy biên giới. Lơ lửng trước mặt cô là một con chim nhỏ biểu trưng cho Phong Vân Điểu, ở trong pháp trận thông linh, cường độ tinh thần, linh hồn càng lớn thì kích cỡ cũng càng lớn theo và ngược lại.
Hiển nhiên với cường độ linh hồn của một Thánh giả, cho dù bị thương đi nữa thì cũng vượt trội hơn rất nhiều một con chim ngu ngốc.
“Ngươi có hiểu ý ta nói không?” Lý Uyển Như hỏi con chim đang ngờ nghệch trước mặt.
Nói là hỏi nhưng kỳ thực đây là giao tiếp linh hồn, không cần chung ngôn ngữ cũng có thể khiến đối phương hiểu được những gì mình truyền đạt, cũng giống như truyền âm nhập mật vậy nhưng ở đây lại có chút cao cấp hơn và rủi ro lớn hơn rất nhiều.
“Nàng là chim mái của ta. Ta sẽ bảo vệ nàng đến khi nàng đẻ trứng. Ta cũng sẽ cùng ấp trứng, cùng lo cho tương lai của chúng ta.” Con chim nhỏ đáp.
Lý Uyển Như nghe vậy, cũng chẳng ngạc nhiên vì cô đã đọc qua tập tính loài chim này:
“Ta là chim mái của chàng, vậy chàng có bằng lòng bảo vệ ta, chở ta đi qua phần núi rừng này, đến một nơi nguy hiểm như là địa bàn của nhân loại hay không?”
Chim nhỏ mặt vẫn dại ra, không chần chừ đáp:
“Ta chưa từng thấy nhân loại nên không biết có nguy hiểm hay không nhưng nàng là chim mái của ta, ta sẽ cùng nàng đi tới mọi nơi nàng muốn.”
Lý Uyển Như nhoẻn miệng cười xinh, mục đích cuối cùng cũng đạt được, dù cho quá trình thực sự có nhiều biến cố nhưng dẫu sao kết quả cũng đủ khả quan khiến cho cô hài lòng.
“Vậy thì sáng mai chúng ta xuất phát, ta không thể bay được, chàng nguyện ý chở ta không?”
Chim nhỏ gật gật đầu nhưng chưa kịp nói gì thì lập tức bị kéo trở về thế giới thực, trước mặt nó là thân ảnh yêu kiều với khuôn mặt tái nhợt. Lý Uyển Như đã tiêu hao quá lớn, nguyên khí đã cạn kiệt nên không thể duy trì thông linh trận, nhưng cũng thông linh thành công khiến cô không giấu được nét cười trong ánh mắt.
Mũi ngửi thấy mùi khét, Lý Uyển Như biết ngay miếng thịt của mình đã quá lửa, vội cạo phần cháy đen ra rồi cắt nhỏ, cho vào miệng nhai ngon lành. Dù cháy thì nó vẫn dễ ăn hơn lương khô nhiều.
Phong Vân Điểu nằm yên nhìn từng dáng vẻ của Lý Uyển Như, nó cảm thấy ở đâu đó trong linh hồn, cảm giác thân thiết được hình thành với cơ thể nhỏ bé ấy, khiến nó muốn mãi bên cạnh bảo vệ nàng. Dù họ hàng Phong Vân Điểu của nó không thông minh nhưng sự thủy chung lại là số một trong các loài chim. Và không hiểu sao, trí tuệ vốn mờ mịt của nó như có thể hiểu được phần nào lời nói của Lý Uyển Như, đồng thời cũng có thể giao tiếp một chút với cô nàng chim mái của mình.
Thấy sắc trời cũng đã tối, Lý Uyển Như vội ngồi xếp bằng tu luyện, cô cần hấp thu toàn bộ tinh dịch trong tử cung trước khi nguyên khí bị suy yếu hoàn toàn.
Sáng hôm sau, Lý Uyển Như đã dậy sớm vô cùng, cảm giác hân hoan khi có thể trở về với văn minh chân chính, thoát khỏi cuộc sống núi rừng gian khổ sắp chấm dứt làm cô không sao ngủ được.
Lý Uyển Như đưa tay vuốt đầu Phong Vân Điểu, truyền đạt mong muốn của cô là muốn nó chở vượt qua Đông Lĩnh Sâm lâm, bất ngờ con chim vốn ngu ngốc gật đầu một cách hiểu ý, hạ người xuống thấp để cô có thể leo lên.
Lý Uyển Như vội vã sắp xếp lại rương đồ, phần lớn để chứa nguyên liệu chế tạo hương thủy giờ đây không cần thiết nữa, chỉ có ba bộ trang phục tính cả chiếc váy cô đang mặc, một ít lương khô đủ cho năm ngày, vài túi nước làm bằng da ngựa, một cặp đá đánh lửa, một lọ dầu hỏa còn hai phần ba, một xấp giấy loại rẻ tiền, hai chiếc bút lông loại xơ cứng vô cùng và cuối cùng là một lọ chứa vài thỏi mực mùi hắc vô cùng, loại này chỉ có vài văn tiền cũng tùy ý mua được.
Bỏ luôn chiếc rương cho dễ vận chuyển, Lý Uyển Như gói ghém tất cả lại vào trong tay nải, giắt theo thanh đoản kiếm bên hông rồi trèo lên lưng của Phong Vân Điểu.
Chỉ thấy tiếng gió rít lên, cát bụi bay mịt mù, Phong Vân Điểu đập cánh mạnh mẽ, bay vọt lên trời cao.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hoan Du Thánh Nữ |
Tác giả | Dzynxc |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Truyện dâm hiệp, Truyện sắc hiệp |
Tình trạng | Update Phần 35 |
Ngày cập nhật | 11/05/2025 01:10 (GMT+7) |