Chỉ thoáng chốc, thân hình nhễ nhại mồ hôi của Lý Uyển Như càng lộ thêm nét mềm yếu. Ánh mắt tập trung vô cùng, tinh thần lặng như mặt nước, không cho phép bản thân được sao nhãng.
Sau một tiếng dài đằng đẵng, mặt trời đã lặn từ lâu, cuối cùng Lý Uyển Như cũng bỏ vào nguyên liệu cuối cùng. Lập tức chiếc bát gỗ vốn dính một tầng sương mỏng lại như sôi trào lên, hương thơm thoang thoảng bỗng chốc trở thành một mùi hương khá gay gắt.
Lý Uyển Như nở nụ cười rạng rỡ, xua đi hết vẻ mệt mỏi trên gương mặt, cẩn thận từng chút một đổ toàn bộ dung dịch trên vào một bình sứ.
“Ha ha, cuối cùng cũng thành công rồi. Sắp có thể trở về nhà rồi.”
Khuôn mặt mỏi mệt của Lý Uyển Như áng lên ý cười nơi khóe mắt, cô lập tức nằm vật xuống đất, không ngừng cười lớn.
Nhưng khi thấy trời đã tối như mực, Lý Uyển Như lại lồm cồm bò dậy, thắp lên một ngọn lửa từ đám cành cây khô để xua đi đám thú hoang có thể tấn công ban đêm.
Lúc này, Lý Uyển Như mới nhận ra từng cơn gió nhẹ mơn trớn hạ thân của mình, cô vội vã mặc lại chiếc hạ váy để che đi đôi chân thon dài, đồng thời cũng cởi trói bốn chân cho Ngựa Nâu. Con tuấn mã bình thường chẳng thèm để ý đến cô giờ đậy lại tỏ vẻ thân thiết vô cùng, cúi đầu xuống không ngừng ủi vào phần ngực nơi treo cặp vú căng mọng sau lớp áo của Lý Uyển Như.
Nhìn thấy hành động của Ngựa Nâu, Lý Uyển Như lập tức dừng động tác cởi trói lại, thay vào đó thít chặt hơn một chút mặc kệ ánh mắt ủy khuất của con ngựa. Hiện giờ là trời tối, ai biết được khi con ngựa này được thả xích có nhân lúc cô đang nghỉ ngơi mà tiến hành công việc phối giống hay không.
“Cẩn tắc vô áy náy, không cho phép ngươi có ý gì tới ta hết.”
Nói đoạn, Lý Uyển Như gục xuống, lập tức chìm vào giấc ngủ. Cô đã quá mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần rồi.
Ấn ký dưới hạ thân của Lý Uyển Như lóe lên đôi chút, cập nhật tình hình của chủ nhân của nó. Trong đó, số lần quan hệ +1, số tinh dịch hấp thu +140ml.
… Bạn đang đọc truyện Hoan Du Thánh Nữ tại nguồn: http://truyensex.vip/hoan-du-thanh-nu/
Lý Uyển Như tỉnh lại trước khi trời sáng, dù vẫn còn rất mệt nhưng cảm giác khó chịu, ngứa ngáy đang tràn khắp thân cô. Chả phải cơn nứng hay gì mà là muỗi, trời cuối hè lại thêm đang trong rừng nên muỗi thật sự quá nhiều. (Dm Hà Nội mấy hôm nay lắm muỗi vcl)
Bắp chân trắng, cánh tay thon chằng chịt vết đỏ do muỗi đốt, cảm giác ngứa ngáy khiến Lý Uyển Như không giữ nổi hình tượng thục nữ. Thầm chửi bới tại sao lại tồn tại thứ côn trùng chết tiệt này.
Sử dụng nguyên khí để làm lành các vết thương do muỗi gây nên, Lý Uyển Như nhận thấy mình còn khoảng năm thành nguyên khí sau khi đã hấp thụ hoàn toàn tinh dịch của Ngựa Nâu. Tất nhiên năm thành này là trong trạng thái tử cung bình thường, chứ nếu đặt ở tình trạng tử cung căng phồng như đêm qua thì nó chỉ đáng hai thành mà thôi.
Hoan lúc này cũng đã tỉnh, mặc dù linh hồn thì không cần nghỉ ngơi nhưng sau khi thoát xác thì sẽ bị rơi vào trạng thái suy yếu, cần hồi phục một khoảng thời gian dài mới được. Mỗi ngày tiểu cô nương này chỉ có thể duy trì được khoảng hai canh giờ rồi sẽ lập tức chìm vào giấc ngủ.
“Nếu ngươi đã hồi phục thì có thể tiến hành khắc trận pháp giam cầm trước rồi mới tiến hành câu dẫn Phong Vân điểu. Chúng rất ngu ngốc nhưng sẽ không ngu đến mức đứng yên chờ ngươi khắc xong trận pháp đâu, tốt nhất là có chuẩn bị trước để tóm gọn nó càng nhanh càng tốt.”
Lý Uyển Như gật đầu, dùng nguyên khí trong tử cung tiến hành khắc trận văn dưới đất. Lần này trận văn có chút phức tạp hơn rất nhiều, không chỉ cần điều kiện kích hoạt mà còn cần truyền sẵn lượng lớn nguyên khí để có thể kích hoạt ngay lập tức. Do đó Lý Uyển Như dù có năm thành nguyên lực thì cô cũng chỉ hoàn thành được có một phần mười trận pháp mà thôi.
“Chiếu theo tốc độ này, ta cần phải hấp thụ tinh dịch của Ngựa Nâu thêm ba lần nữa mới có thể đủ để hoàn thiện trận pháp này. Thực sự là quá mất thời gian a.”
Lý Uyển Như vừa gặm lương khô vừa thở dài, lại nhìn Ngựa Nâu đang vô cùng bất mãn khi chân vẫn bị trói chặt khiến cô hạ thân côn bất giác run rẩy, không rõ là hưng phấn hay lo lắng nữa.
Lại qua hai ngày, cuối cùng Lý Uyển Như cũng hoàn thiện được trận pháp giam cầm của mình, đường kính trận pháp lên tới hơn hai trượng, có thể bao phủ hoàn toàn Phong Vân điểu. Còn Ngựa Nâu bên cạnh thì gầy đi một vòng, ánh mắt vốn đầy kiên định cùng cơ bắp cường tráng giờ đây có chút ủ rũ. Nó vốn thấy hạnh phúc khi hàng ngày có cô ngựa cái ưa thích chăm sóc, vậy mà qua hai ngày không ngừng bị ả ngựa cái kia quyến rũ, nó đã đánh mất đi thể trạng của một con ngựa ưu tú, một chiến mã mạnh mẽ chốn sa trường rồi.
Lý Uyển Như gật đầu hài lòng, hai ngày này cô chủ động giao phối với Ngựa Nâu hơn chục lần, vốn tưởng chỉ cần ba lần là đủ nhưng sau mỗi lần hấp thụ, cả chất lượng và số lượng tinh dịch thu được đều ít đi khiến cô không thể không kích thích con ngựa tiếp.
Âm hộ của cô giờ đây đã quen với cảm giác căng phồng rồi, không cần mượn nhờ nguyên khí, chỉ cần tới khả năng co bóp của Hoan Du Thánh Điển là đủ để tiếp nhận phân nửa dương vật của Ngựa Nâu. Thực sự khi đã quen với dương vật thô to, âm hộ của Lý Uyển Như giờ đây có chút ghẻ lạnh mấy gã nhân loại bình thường.
“Không được, ta không nên có suy nghĩ như vậy.” Lý Uyển Như vội trấn áp suy nghĩ không đứng đắn của mình.
Hoan khi thấy Lý Uyển Như đã chuẩn bị xong trận pháp, vội thúc giục:
“Nhanh lên, mở bình hương thủy ra đi. Phải tưới lên sinh vật sống thì mới có thể hấp dẫn Phong Vân điểu được.”
Lý Uyển Như bất giác chỉ vào mình, hỏi với vẻ nghi ngờ:
“Phải dùng lên ta ư?”
Tiểu cô nương liếc xéo vị thánh giả ngây ngô này:
“Ngu ngốc. Ngươi cần vận hành trận pháp, dù nó có kích hoạt tự động đi chăng nữa cũng cần phải có người kiểm soát, nếu không thì sao mà vây không một con vật lớn gần hai trượng cơ chứ. Bôi lên con ngựa của ngươi kìa, sắp có thể rời nơi đây chẳng lẽ còn luyến tiếc một con ngựa?”
“Nhưng ta chưa từng sát sinh trước đây, thực sự cảm thấy rất tội lỗi a.” Lý Uyển Như nhẹ nhàng nói, thực sự dù kiếp trước tu luyện trăm năm, cô vẫn chưa từng hạ sát bất cứ sinh vật nào, đó cũng là một nguyên nhân giúp cho cô mới trở thành Thánh Giả trẻ nhất trong khi tu luyện theo hướng Thanh Khiết – một trong Thất Mỹ Đức vốn nổi tiếng khó khăn hơn Thất Đại Tội.
“Ngươi chỉ vây khốn đầu chim kia thôi chứ có hại chết con ngựa kia đâu, nếu ngươi kích hoạt trận pháp đúng lúc thì căn bản con chim kia chẳng có cơ hội chạm vào thớt ngựa của ngươi ấy chứ.” Tiểu loli lớn tiếng nói, nàng thật sự không thể hiểu nổi vị thánh giả ngu ngơ này.
Lý Uyển Như nhu thuận gật đầu, tán thành với ý kiến của Hoan. Cô mất đi phần nhiều ký ức, thêm cả linh hồn suy yếu sau khi thực hiện nghi thức soi xét thiên mệnh khiến khả năng suy nghĩ của cô hơi có chút trì độn so với bình thường.
Ngựa Nâu vẻ ủ rũ vô cùng đang cúi đầu gặm chút cỏ non còn lại dưới đất, lại nhìn thân ảnh yêu kiều đang bước tới với một bình sứ trên tay. Lập tức vẻ sợ hãi lan tràn trong mắt nó, chơi con ngựa cái này sướng thì sướng thật, nhưng nó vẫn quý mạng mình hơn.
Nó gồng hết sức toàn thân, cơ bắp vốn suy yếu như tiếp thêm năng lượng, không ngừng giãy giụa khỏi bốn sợi dây thừng buộc chân mình. Trời không tuyệt đường ngựa, cuối cùng Ngựa Nâu cũng có thể thoát khỏi trói buộc, chân sau vung mạnh giật đứt sợi dây.
Lý Uyển Như hoảng sợ, theo bản năng đưa tay lên đỡ cú đá hậu của Ngựa Nâu thì bất chợt “Choang” một tiếng, hương thủy mùi gai mũi lập tức theo quán tính của cú sút bắn lên người của cô. Dòng nước mùi khó ngửi lập tức khiến cô ướt nhẹp từ đầu tới chân.
Hoan thấy cảnh này, lập tức đưa tay vỗ chán, chỉ nghe thấy tiểu cô nương lẩm bẩm:
“Con mẹ nó, thật sự hậu đậu vô cùng. Vị cộng sự này của ta… của ta… thật khó nói a.”
Lý Uyển Như chết lặng nhìn theo bóng hình Ngựa Nâu phi nước đại vọt thẳng vào rừng, như thể nó đang trốn chạy một thứ gì đó kinh khủng vậy.
Giao lưu với Hoan, Lý Uyển Như cười khổ nói:
“Giờ thì phải làm sao?”
“Sao con mẹ ngươi, giờ chui vào trận pháp ngay, khi Phong Vân điểu bị hấp dẫn tới thì ra tay trói buộc nó chứ còn sao nữa.” Hoan không thể kìm nén cơn nóng này của mình, liên tục chửi bới.
Lý Uyển Như ủy khuất vô cùng, nhưng lại không dám cãi lời của tiểu loli, đành nhu thuận nghe theo sự sắp đặt của nàng.
Sau một thoáng, khi mùi hương đã lan tràn khắp cả khu rừng nhưng chỉ duy nhất Phong Vân Điểu là ngửi được mùi hương nhàn nhạt này. Tầm mắt của Lý Uyển Như bị che phủ bởi mấy đôi cánh chim to lớn đang chao lượn trên bầu trời, sải cánh từng con phải lớn hơn bảy mét. Từng tiếng khiếu dài cất lên liên tục như đang so tài vậy.
Loài chim thông thường với sải cánh và kích cỡ như vậy thì căn bản không thể bay được chứ đừng nói là chở cả một người trên lưng, thế nhưng Phong Vân Điểu lại là loài khá đặc biệt. Sức mạnh cơ bắp của nó đủ để xếp vào hàng nguyên thú nhưng trí tuệ lại quá kém nên vẫn chưa thể chân chính được công nhận. Bởi lẽ nguyên thú đều có trí khôn nhất định, không thể tinh ranh như con người nhưng vẫn có thể hiểu biết như một đứa trẻ 13 tuổi. Còn Phong Vân Điểu thì trí tuệ của nó như một đứa lên ba, căn bản còn thua cả các loài động vật bình thường như chó mèo.
Cuối cùng thì một con trống với tiếng khiếu to nhất, vang nhất đã thành công đuổi tất cả tình địch đi. Đây là cách cạnh tranh bạn lữ của Phong Vân Điểu, chỉ con trống tiếng hót mạnh mẽ nhất, vang vọng nhất mới có quyền ưu tiên chọn bạn tình.
Con chim đó bay vòng quanh một chút rồi mới hạ cánh xuống đất, cách nơi Lý Uyển Như đang đứng khoảng mười mét. Sau khi xác nhận được hình bóng trước mắt tỏa ra hương thơm kích thích, mời gọi bạn tình. Con Phong Vân Điểu này lập tức xòe đuôi, duỗi cánh, phần lông vũ ở cổ cũng dựng cả lên. Nó thực hiện một điệu múa đối đáp lại sự mời gọi của Lý Uyển Như, trí tuệ thấp đến nỗi không phân biệt nổi cơ thể bé bằng một góc này có cùng loài với nó hay không.
Nhìn một con chim to lớn trước mắt, sải cánh to lớn vươn ra, từng cái lông vũ sặc sỡ đủ màu sắc không ngừng rung động như bổ sung cho điệu múa của mình vậy, Lý Uyển Như có chút căng thẳng, sợ rằng trận pháp không thể vây khốn được con chim to lớn này.
Sau khi kết thúc điệu múa, Phong Vân Điểu tiến sát lại gần Lý Uyển Như đang ngẩn người để tiến hành bước tiếp theo mà nó học được từ tổ tiên: Giao phối.
Lý Uyển Như chứng kiến con chim đang tiến sát gần mình, vào trong phạm vi bao phủ của trận pháp, cô lập tức kích hoạt trận pháp và nói thầm:
“Ngu ngốc!”
Từng luồng nguyên khí từ khắp các trận văn lan tràn, tạo thành hàng ngàn các sợi tơ mảnh, sau đó lại như có hấp dẫn lẫn nhau mà bên thành sợi dây cứng cáp hơn. Nhiều sợi dây vươn tới bên cạnh Lý Uyển Như, tóm lấy hai chân của cô, thít chặt lấy cả cơ thể đẫy đà, bầu vú to lộ ra giữa khoảng trống của hai sợi dây. Cả cơ thể của Lý Uyển Như giờ đây bị buộc chặt như một đòn bánh tét, trận pháp giam cầm khiến cô càng giãy giụa thì càng thít chặt hơn. Giờ đây cô bị trói trên không trung, nằm ngửa mặt lên trời, hai đùi bị kéo căng sang hai bên như mời gọi con Phong Vân Điểu ngốc nghếch kia.
Lý Uyển Như thực sự hoảng sợ, cô không tin rằng bản thân có thể bày ra trận pháp sai lâm được. Bất chợt, cô nghe Hoan nói:
“Hình như lúc con ngựa kia giãy khỏi dây thừng và chạy thoát, nó lỡ làm hỏng một phần trận pháp thì phải. Ta cứ ngỡ điều đấy không quan trọng nên quên nhắc ngươi.”
Lý Uyển Như tái mặt, đầu óc cô trống rỗng, Ngựa Nâu đã bỏ đi nên giờ đây cô muốn trở về căn nhà nhỏ kia cũng không được. Hoàn cảnh này thật sự là tiến thoái lưỡng nan a.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hoan Du Thánh Nữ |
Tác giả | Dzynxc |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Truyện dâm hiệp, Truyện sắc hiệp |
Tình trạng | Update Phần 35 |
Ngày cập nhật | 11/05/2025 01:10 (GMT+7) |