Cô đứng thẳng dậy, vẻ mặt đã khôi phục lại sự lạnh lùng và quyết đoán. Tà áo choàng được khoác lại ngay ngắn, che đi mọi dấu vết của sự hỗn loạn vừa rồi.
“Tiểu Nhu!”
Giọng cô vang lên, không lớn nhưng đầy uy quyền. Tiểu Nhu lập tức xuất hiện từ gian phòng bên cạnh, cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
“Đi đến khu nô lệ,” Lý Uyển Như ra lệnh, giọng đều đều nhưng không cho phép chối từ. Cô tháo chiếc thẻ thành viên Dong Binh Hội bên hông, ném nó lên bàn. Tiếng chiếc thẻ chạm vào mặt gỗ vang lên một tiếng “cạch” khô khốc.
“Cầm lấy thẻ của ta,” cô nói, “đến đó, chọn ba tên nam nô lệ. Yêu cầu: Cao lớn, cơ bắp, không cần đầu óc. Thể chất càng tốt, càng trâu bò càng được.”
Tiểu Nhu run rẩy cầm lấy tấm thẻ. Nàng ta biết rõ giá trị của nó. Sau khi trở thành phó đoàn của Thôn Thiên đoàn, ngoài khoản bổng lộc chấp sự 1500 điểm, Lý Uyển Như đã khéo léo chuyển giao một phần không nhỏ tài sản mà Ngụy Doãn để lại trong chiếc thẻ này. Con số bên trong hiện tại không dưới 9000 điểm tích lũy, một lượng điểm khiến cho bất cứ Nhân cảnh nào cũng sẵn sàng đổi bằng tình mạng.
Lý Uyển Như không cho rằng Liệp Sát tông không biết việc cô biển thủ tài sản, chẳng qua họ không muốn phanh phui, bởi lẽ cả hai đều dùng một thủ đoạn tương đồng, đều là ăn chặn từ những kẻ khác. Nếu cao tầng tông môn không ý kiến, chẳng có lý do nào mà cô không dùng khoản tài chính trù phú này. Dẫu sao, Lý Uyển Như trước giờ vẫn luôn tiết kiệm, cho rằng bản thân là một con đĩ nghèo khổ, nên hiện tại chi tiêu hào phóng chút thì có sao?
Thuê một gã nô lệ cấp thấp chỉ tốn mười điểm một ngày, một con số không đáng kể. Nhưng…
“Nói với quản sự ở đó,” Lý Uyển Như nói tiếp, đưa ra một cái cớ hoàn hảo, “ta cần người để thử nghiệm liên tục một loại trận pháp công kích mới, loại có khả năng gây chấn động nguyên khí và bào mòn thể lực. Vì vậy, ta cần những kẻ có sức chịu đựng tốt nhất.”
Cô nhìn thẳng vào Tiểu Nhu, ánh mắt dâm dục đã thu lại, thay vào đó là vẻ cực kỳ nghiêm.
“Thuê chúng mười ngày. Nói rõ, đây là nhiệm vụ đặc biệt của chấp sự Trận Pháp Đường, mọi chi phí sẽ do ta chi trả. Nhớ bịt mắt chúng lại trước khi đưa đến đây.”
“Vâng, thưa chủ nhân.” Tiểu Nhu không dám hỏi thêm, lập tức quay người rời đi.
Khi cánh cửa đóng lại, Lý Uyển Như mới thực sự thở phào. Cô bước vào phòng tắm, xả nước lạnh lên người, cố gắng làm dịu đi ngọn lửa đang thiêu đốt. Nhưng vô ích. Nước lạnh chỉ càng làm cho làn da nhạy cảm của cô thêm rạo rực.
Lý Uyển Như từ bỏ, bước ra khỏi phòng tắm, người ướt sũng. Cô không lau khô, chỉ khoác hờ một chiếc áo lụa mỏng tang, để mặc nước thấm qua lớp vải, dán chặt vào từng đường cong cơ thể, làm lộ rõ hai đầu vú đang cương lên và hình dáng của âm hộ bí mật hiện ra bên dưới.
Cô đi xuống mật thất dưới lòng đất của biệt viện. Nơi này lạnh lẽo, ẩm thấp, chỉ có vài ngọn đèn soi sáng những bức tường đá rêu phong. Đây là nơi hoàn hảo. Cách âm, kín đáo.
Lý Uyển Như xếp bằng giữa mật thất, cố gắng dùng Hoan Du Thánh Điển để trấn áp đi cơn nứng của mình như vô ích. Từ khi trở về tổng bộ, sự nhạy cảm của cô tăng lên rất nhiều, luôn trong tình trạng khao khát tình dục cực độ.
Một lúc sau, tiếng bước chân nặng nề vang lên. Cánh cửa đá nặng nề được đẩy ra. Tiểu Nhu dẫn ba gã nam nô lệ vào. Chúng đúng như yêu cầu của cô: Cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn như những tảng đá di động, ánh mắt có chút đờ đẫn của những kẻ đã bị thuần hóa. Và quan trọng nhất, mắt chúng bị bịt chặt bằng một dải vải đen.
“Ngươi ra ngoài,” Lý Uyển Như ra lệnh cho Tiểu Nhu. “Không có lệnh của ta, không ai được vào.”
Cánh cửa đá nặng nề đóng lại, âm thanh “rầm” một tiếng vang vọng rồi chìm vào im lặng tuyệt đối. Trong mật thất chỉ còn lại bốn người. Ba gã tử sĩ nô lệ, thân hình cao lớn như những pho tượng chiến thần, đứng bất động thành một hàng. Mắt bị bịt kín, tai bị phong bế tạm thời, họ chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc khe khẽ của chính mình, cảm nhận được không khí lạnh lẽo, ẩm ướt của mật thất và ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào, quyến rũ đến chết người đang từ từ lan tỏa, len lỏi vào từng tế bào, khiến máu trong người bắt đầu sôi lên.
Lý Uyển Như không nói một lời. Cô đứng đó, trong bóng tối mờ ảo, cơ thể đang trải qua một cơn nứng mà chính cô cũng không thể kiểm soát. Khuôn mặt yêu kiều, diễm lệ của cô giờ đây ửng hồng như ráng chiều, đôi mắt phượng vốn sắc sảo giờ đây ngập trong một làn sương mờ ảo của dục vọng. Hơi thở cô trở nên nóng rực, dồn dập, đôi môi đỏ mọng hé mở, thỉnh thoảng lại vô thức thè chiếc lưỡi nhỏ xinh ra liếm nhẹ.
Chiếc áo lụa ướt sũng dính chặt vào cơ thể đẫy đà của cô, làm nổi bật lên từng đường cong hoàn hảo. Rồi, nó từ từ trượt xuống, như một con rắn lột da, rơi trên sàn đá tạo thành một vũng nước nhỏ. Thân hình ngọc ngà của một tuyệt thế mỹ phụ hoàn toàn phơi bày trong bóng tối.
Làn da cô trắng nõn nà, mịn màng như sữa, dưới ánh sáng yếu ớt lại càng thêm phần ma mị. Bộ ngực đẫy đà, căng tròn như hai vầng trăng rằm, nặng trĩu và đầy sức sống, rung lên bần bật theo từng nhịp thở. Trên đỉnh là hai nụ hoa hồng mai đã sưng đỏ, dựng đứng một cách đầy khiêu khích. Vòng eo thon gọn uốn lượn thành một đường cong chết người, nối liền với cặp mông căng tròn, trắng nõn, vểnh cao đầy kiêu hãnh.
Cô bước tới, đôi chân thon dài, thẳng tắp di chuyển một cách uyển chuyển, đến trước mặt gã nô lệ đứng đầu. Bàn tay nhỏ bé, trắng nõn của cô đặt lên lồng ngực rắn chắc như thép của hắn. Ngay khoảnh khắc da thịt chạm vào nhau, một luồng điện giật chạy dọc toàn thân Lý Uyển Như. Làn da hắn nóng rực, thô ráp, tương phản hoàn toàn với sự mềm mại, mát lạnh của cô. Cảm giác kích thích mãnh liệt đó khiến hạ bộ cô, nơi đang bị Dâm Hồn Tán hành hạ, lập tức co giật. Một dòng dâm thủy trong suốt, nóng hổi không thể kìm nén mà rỉ ra, chảy dọc xuống bắp đùi non, tạo thành một vệt dài lấp lánh.
“Ưm…” Cô khẽ rên lên một tiếng mê người.
Cô quỳ xuống trước mặt gã nô lệ. Đôi tay cô không hề run rẩy, mà đầy chủ động, tìm đến đai lưng của hắn, khéo léo cởi ra. Chiếc quần thô kệch rơi xuống. Nhưng trái với dự đoán, thứ hiện ra không phải là một con quái vật hung hãn, mà chỉ là một dương vật mềm oặt, ỉu xìu, lơ lửng giữa hai bắp đùi rắn chắc.
Lý Uyển Như nhếch mép cười, một nụ cười đầy dâm đãng và tự tin. Cô không hề tỏ ra thất vọng. Ngược lại, cô xem đây là một thử thách, một con mồi cần được đánh thức.
Cô vươn chiếc lưỡi nhỏ xinh, đỏ mọng của mình ra. Cô bắt đầu từ hai viên ngọc hành của hắn. Cô liếm nhẹ, rồi ngậm trọn một viên vào miệng, dùng lưỡi và vòm miệng ấm nóng của mình để xoa nắn, mút mạnh. Gã nô lệ, vốn đang đứng im như tượng, đột nhiên run lên một cái.
Sau khi đã “chăm sóc” kỹ càng hai viên ngọc, cô di chuyển lên trên. Chiếc lưỡi của cô như một con rắn nhỏ tinh quái, lướt dọc theo thân dương vật mềm oặt. Cô liếm lên từng đường gân, từng nếp gấp. Rồi, cô há miệng, ngậm lấy đầu dương vật. Cô không bú mút vội vàng, mà chỉ dùng môi và lưỡi để trêu đùa. Cô mút nhẹ đầu khấc, rồi lại nhả ra, dùng lưỡi xoáy sâu vào lỗ sáo nhỏ xíu, khiến cơ thể gã nô lệ giật lên từng hồi.
Dưới sự chăm sóc điêu luyện của cô, con thú ngủ say bắt đầu thức tỉnh. Dương vật của hắn từ từ ngóc đầu dậy, rồi nhanh chóng trướng căng, biến thành một cây gậy sắt nóng bỏng, sẫm màu.
Thấy con mồi đã hoàn toàn tỉnh giấc, Lý Uyển Như mới bắt đầu bữa tiệc chính. Cô ngậm trọn lấy nó, đầu cô lên xuống nhịp nhàng, cuống họng liên tục co thắt, cố gắng nuốt sâu đến tận gốc. Tiếng “chụt chụt” ướt át, tục tĩu vang lên.
Hai gã nô lệ còn lại, dù không nhìn thấy gì, nhưng có thể nghe thấy âm thanh dâm mỹ đó và cảm nhận được sự thay đổi của đồng bạn. Dương vật của chúng cũng bắt đầu có phản ứng.
Lý Uyển Như cảm nhận được điều đó. Cô tạm thời nhả cây dương vật đang ngậm trong miệng ra, để lại nó sừng sững, bóng loáng nước bọt. Cô cất tiếng, giọng nói khàn đặc vì dục vọng:
“Hai ngươi… cởi quần ra. Bước lên đây.”
Mệnh lệnh được ban ra. Hai gã nô lệ không chút do dự, làm theo. Chúng bước lên, đứng hai bên gã thứ nhất, để lộ ra hai cây dương vật cũng đang cương cứng.
“Tháo bịt mắt ra.” Lý Uyển Như lần nữa ra lệnh…
Ba gã nô lệ, như những cỗ máy, lập tức làm theo. Tấm vải đen rơi xuống, để lộ ba cặp mắt. Ban đầu là sự ngơ ngác, rồi nhanh chóng chuyển thành sự kinh ngạc, sững sờ, và cuối cùng là một sự ham muốn điên cuồng đến cực điểm.
Lý Uyển Như mỉm cười thỏa mãn. Cô lại quỳ xuống, giữa ba cây cột chống trời. Mùi hương nam tính khiến cho cô như mê như say, cảm giác rạo rực mỗi lúc một tràn đầy…
Cô không còn là một Lý chấp sự cao quý nữa. Cô là một con điếm đói khát, và trước mặt cô là một bữa tiệc thịnh soạn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hoan Du Thánh Nữ |
Tác giả | Dzynxc |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Truyện dâm hiệp, Truyện sắc hiệp |
Tình trạng | Update Phần 130 |
Ngày cập nhật | 10/08/2025 22:47 (GMT+7) |