Thông tin về Huyết Nguyệt Lâu đã được phong tỏa chặt chẽ trong tầng lớp chấp sự, nhưng cái chết của những đệ tử tham gia nhiệm vụ lại được công bố một cách công khai. Đó là cách Liệp Sát Tông vận hành.
Mọi sự hy sinh cho tông môn đều phải được ghi nhận, chi phí đền bù cũng được trao trả đầy đủ cho thân nhân của họ. Với những kẻ tứ cố vô thân, tông môn sẽ giữ lại khoản tiền đó, lo liệu hậu sự, hàng năm vẫn có người thắp nén nhang, cúng giỗ đúng lễ nghĩa.
Tất nhiên, đó chỉ là bề nổi.
Lý Uyển Như biết rõ hơn ai hết. Cái gọi là bồi thường chỉ là một phần nhỏ. Người chết thì không biết nói, phần lớn tài sản, điểm tích lũy và những vật phẩm quý giá mà họ để lại, sau khi trừ đi khoản chi phí tượng trưng, đều sẽ âm thầm chảy vào kho bạc chung. Khoản ăn chặn đó mới chính là trợ lực lớn cho sự phát triển của một tông môn như Liệp Sát Tông.
Lý Uyển Như biết, nhưng cô chẳng thể làm gì, cũng chẳng muốn làm gì. Cô đâu phải thánh mẫu mà đi lo chuyện bao đồng. Huống chi, với thân phận một chấp sự nhỏ nhoi, tu vi còn chưa chạm đến ngưỡng cửa Địa cấp, việc lên tiếng chẳng khác nào con kiến đòi kiện củ khoai. Tốt nhất vẫn là nên chú tâm vào con đường của riêng mình, con đường mà một con đĩ như cô phải đi để sinh tồn.
Trở về căn biệt viện tĩnh lặng, Lý Uyển Như ngồi xếp bằng trên đệm, nhắm mắt lại. Một luồng cảm giác quen thuộc nhưng đã lâu chưa từng trọn vẹn lan tỏa khắp tâm trí.
“Linh Hồn… đã khôi phục hoàn toàn.”
Cô thầm nhủ, một sự nhẹ nhõm len lỏi vào từng tế bào. Trải qua hơn một năm tĩnh dưỡng, phần linh hồn mà cô đã phải hiến tế để phá bỏ khế ước Tâm Huyết Tỏa Linh cuối cùng cũng đã hồi phục, trở về trạng thái nguyên vẹn như lúc cô mới đoạt xác trùng sinh.
Dù chưa thể mạnh mẽ như kiếp trước, nhưng so với những kẻ ở Nhân cảnh hay thậm chí là Địa cấp thông thường, linh hồn của Lý Uyển Như đã vượt trội hơn hẳn. Cô hiểu rằng, cơ thể này chỉ là một chiếc bình, còn tu vi chính là chất liệu và độ dày của chiếc bình đó. Bình càng lớn, càng vững chắc, thì khả năng chứa đựng và phát huy sức mạnh của linh hồn lại càng kinh khủng.
Theo kiến thức được ghi chép trong tất cả điển tịch về tu luyện, con người có tất cả tam hồn: Sinh Hồn, Giác Hồn, và Linh Hồn – hay còn được biết đến với tên gọi Nhân Hồn, Địa Hồn, và Thiên Hồn.
Sinh Hồn (Nhân Hồn) quản lý cơ thể. Mọi hành động, mỗi nhịp thở đều do nó chi phối. Nếu Sinh Hồn bị diệt, linh hồn sẽ mất đi khả năng chưởng khống thân xác, trở thành một cụm ý niệm du đãng, vĩnh viễn không thể đoạt xá hay trùng sinh.
Giác Hồn (Địa Hồn) quản lý năng lượng, tức nguyên khí. Mọi dòng chảy năng lượng trong cơ thể đều nằm dưới sự quản thúc của nó. Một khi Giác Hồn mất đi, năng lượng sẽ suy kiệt, cơ thể sẽ rơi vào trạng thái chết giả, sống thực vật.
Và cuối cùng, quan trọng nhất, là Linh Hồn (Thiên Hồn). Nó quản lý tinh thần, ý thức, và tư duy. Một khi Linh Hồn bị diệt, kẻ đó sẽ trở nên điên dại, mất hết lý trí. Còn khi Linh Hồn bị tổn thương, tư duy sẽ trở nên trì trệ, phán đoán sai lầm.
Lý Uyển Như không phải ngoại lệ. Cô nhìn lại quãng thời gian đã qua và không khỏi cười khổ. Từ khi trùng sinh, cô đã liên tục sử dụng bí pháp của Lý gia, hiến tế chính Linh Hồn của mình. Đó là lý do tại sao cô luôn ở trong trạng thái khuyết thiếu trí lực, đôi khi có những hành động hậu đậu khó hiểu, hay đưa ra những quyết định ngu muội mà một Thánh giả sống hàng trăm năm đáng lẽ không bao giờ nên mắc phải.
Cái cảm giác ngu ngơ khi bị ngựa cưỡi, sự sụp đổ dễ dàng trước màn huấn luyện nô lệ… tất cả đều có nguyên nhân từ một linh hồn không trọn vẹn.
Nhưng bây giờ, mọi thứ đã khác.
“Bí pháp Lý gia thực chất là mượn sức mạnh của tà vật. Ta sẽ không bao giờ sử dụng lại nó nữa, ít nhất, cho đến khi ta hoàn toàn nắm được bí mật của gia tộc và có đủ sức mạnh để đối mặt với nó.”
Lý Uyển Như tự thề với lòng mình.
Linh hồn đã hồi phục. Sự khôn ngoan của cô cũng đã trở lại phần nào, mặc dù phần lớn trí nhớ vẫn bị khuyết thiếu nhưng ít nhất những toan tính, kế sách của cô sẽ vẹn toàn hơn, cẩn mật hơn so với trước rất nhiều.
(Từ giờ viết linh hồn là cho 3 hồn 7/9 vía luôn nhé, còn tam hồn tôi sẽ để là Nhân Địa Thiên như trước. Chứ nó bị trùng lặp đọc hơi lú. Mà phần tam hồn này tôi k bốc phét nhé, anh em đọc trong mấy giáo lý phật giáo hay đạo giáo đều có chi tiết đấy)
… Bạn đang đọc truyện Hoan Du Thánh Nữ tại nguồn: http://truyensex.vip/hoan-du-thanh-nu/
Sáng hôm sau, Lý Uyển Như bước vào phòng học của lớp đệ tử hạt giống. Không khí tĩnh lặng và nghiêm trang. Hơn chục cặp mắt kiêu ngạo đồng loạt hướng về cô. Cô bước lên bục giảng, bộ trường bào chấp sự màu xám tro che đi mọi đường cong, chỉ để lại một vẻ ngoài nghiêm nghị, không thể xâm phạm.
Nhưng bên dưới lớp vải dày, một cuộc chiến âm thầm và dữ dội đang diễn ra.
Viên Tịnh Tâm Ngọc, thứ bảo vật tưởng chừng là cứu cánh, giờ lại trở thành một công cụ tra tấn tinh vi. Nó nằm im lìm, lạnh lẽo sâu trong âm hộ. Mỗi bước đi, mỗi cái xoay người, thậm chí mỗi nhịp thở sâu cũng khiến nó khẽ cựa quậy, ma sát vào những vách thịt non mềm, nhạy cảm nhất. Cảm giác đó không phải là đau, mà là một sự kích thích dai dẳng, một cơn ngứa ngáy từ tận cùng cơ thể mà không cách nào gãi được.
Cảm giác đó, cộng với gần hai mươi luồng dục vọng trần trụi từ đám đệ tử nam đang tuổi sung mãn, đồng loạt phản chiếu qua Dấu ấn Dục Vọng, khiến hạ thân cô như một lò lửa âm ỉ. Âm hộ cô đã ướt sũng từ lúc nào. Dâm thủy bắt đầu rỉ ra, thấm vào lớp quần lót lụa mỏng, tạo ra một cảm giác dính nhớp, khó chịu, nhưng lại vô cùng kích thích.
“Hôm nay, chúng ta sẽ thảo luận về…” Giọng cô vang lên, trong trẻo và lạnh lùng, nhưng chỉ có cô mới biết, để thốt ra được những lời đó, cô đã phải dùng toàn bộ ý chí để đè nén một tiếng rên đang chực chờ thoát ra từ cổ họng.
Cô bắt đầu bài giảng, cố gắng tập trung toàn bộ tâm trí vào từng đường nét trận đồ. Nhưng vô ích. Dục vọng của đám đệ tử quá mạnh. Chúng không chỉ nhìn vào trận đồ. Chúng nhìn vào cô.
Ánh mắt chúng lướt qua gò má ửng hồng, đôi môi mọng đỏ khẽ mím lại, rồi dừng lại nơi chiếc cổ thon dài trắng ngần đang lấm tấm mồ hôi. Chúng tưởng tượng ra cảnh bộ trường bào kia bị xé toạc, để lộ thân thể hoàn mỹ bên trong. Chúng nghĩ đến việc đè cô xuống, nghe cô rên rỉ…
Tất cả những ý nghĩ bẩn thỉu đó, từng cái một, đều bị Dấu ấn hấp thụ và phản chiếu ngược lại, trở thành cảm giác của chính cô.
Cơ thể Lý Uyển Như bắt đầu nóng lên. Hai má cô đỏ bừng, hơi thở trở nên gấp gáp. Viên ngọc bên trong như cảm nhận được sự thay đổi, nó khẽ trượt nhẹ, cọ vào điểm G một cách hoàn hảo.
“A…”
Một luồng điện khoái cảm chạy dọc sống lưng, đánh thẳng lên đại não. Lý Uyển Như suýt nữa thì ngã khuỵu. Cô vội bám vào mép bàn, giả vờ như đang tìm kiếm tài liệu, nhưng thực chất là để giữ cho đôi chân không nhũn ra.
“Lý chấp sự, ngài không sao chứ ạ?” Một đệ tử lên tiếng, giọng đầy lo lắng.
“Ta… ta không sao.” Lý Uyển Như nghiến răng, cố gắng nặn ra một nụ cười. “Chỉ là… hơi mất tập trung.”
Cô không thể đứng yên được nữa. Cô bắt đầu đi lại trên bục giảng. Nhưng đó lại là một sai lầm chết người. Mỗi bước đi, hai bắp đùi non lại cọ xát vào nhau, ép chặt lớp vải quần lót đã ướt sũng vào hột le đang sưng tấy. Viên ngọc bên trong cũng theo đó mà di chuyển, trượt ra trượt vào, khuấy đảo dâm thủy, tạo ra những âm thanh “nhóp nhép” ướt át mà chỉ mình cô nghe thấy.
Cơn nứng dâng lên như vũ bão. Dâm thủy trào ra không thể kiểm soát, thấm qua cả lớp váy trong. Bầu ngực cũng căng tức đến phát đau, sữa bắt đầu rịn ra, thấm ướt cả lớp vải nịt.
Không phải cô không muốn.
Một ý nghĩ điên rồ, trần trụi lóe lên trong đầu. Cô muốn túm lấy một tên trong số chúng, kéo hắn vào góc khuất, xé toạc quần áo hắn ra và bắt hắn đâm vào cô ngay lập tức. Cô muốn bị chúng địt, bị chúng giày vò, bị chúng lấp đầy.
Nhưng cô không thể.
Danh tiếng. Cái thứ hư ảo mà Lý Uyển Như đã dày công để gầy dựng, giờ đây lại trở thành chiếc vòng kim cô siết chặt lấy dục vọng của cô. Cô là Lý chấp sự, là đạo lữ của Kiều Phong. Cô không thể để bất kỳ vết nhơ nào vấy bẩn lên hình tượng đó.
Cô phải diễn. Phải diễn cho tròn vai một nữ giảng viên nghiêm nghị, một đạo lữ chung thủy.
“Được rồi,” cô nói, giọng khàn đi trông thấy. “Lý thuyết đến đây là đủ. Bây giờ, ta muốn các ngươi chia nhóm, phác thảo một trận pháp phản công. Ta sẽ đi kiểm tra từng nhóm.”
Đó là một cái cớ. Lý Uyển Như đi xuống, bước đi có phần cứng nhắc. Khi cô đi ngang qua một nhóm đệ tử, mùi hương nam tính đặc trưng của những cơ thể trẻ trung, căng tràn sinh khí xộc thẳng vào mũi. Cái chạm vô tình đó, đối với họ là một ân huệ. Nhưng đối với cô, nó là một cực hình.
Hơi ấm từ cơ thể đám đệ tử truyền qua, như một luồng điện, đánh thẳng vào Dấu ấn Dục Vọng. Cơn nứng bị dồn nén bùng lên dữ dội hơn. Âm hộ cô co giật điên cuồng, dâm thủy trào ra không thể kiểm soát. Cô cảm nhận rõ nó đang chảy thành dòng, thấm ướt cả lớp váy ngoài.
“Ta… ta không sao,” cô nghiến răng, cố nặn ra một nụ cười, nhưng giọng nói đã khàn đi và run rẩy. “Chỉ là… hơi choáng một chút. Các ngươi… cứ tiếp tục thảo luận đi.”
Cô vội vàng buông tay, lảo đảo bước về phía bục giảng, mỗi bước đi là một sự tra tấn. Họ chỉ thấy một vị chấp sự có vẻ không được khỏe. Họ không thể nào biết được, bên dưới lớp trường bào nghiêm trang kia, là một con dâm phụ đang quằn quại trong cơn khát tình, âm hộ ướt sũng, toàn thân run rẩy vì khoái lạc bị kìm nén.
Cô ngồi phịch xuống ghế, hai chân khép chặt lại, kẹp lấy lớp váy đã ẩm ướt. Cô dùng toàn bộ ý chí, cố gắng tập trung vào những trận đồ trên giấy, nhưng trong đầu chỉ còn lại những hình ảnh dâm đãng.
Buổi học hôm đó, Lý Uyển Như không còn giảng được chữ nào nữa. Cô chỉ ngồi đó, giả vờ xem xét bài làm của các đệ tử, nhưng thực chất là đang vật lộn với chính cơn bão dục vọng trong cơ thể mình.
Để viên ngọc ra ngoài thì thần trí cũng phải trấn áp tà khí, càng giảm tải khả năng đè nén dục vọng phản chiếu, mà nếu để viên ngọc trong âm hộ thì cơn nứng lại liên tục trào dâng. Một sự quyết tâm rất lớn dâng lên trong lòng Lý Uyển Như, cô muốn nhanh chóng dẹp tan thứ tà khí này để cuộc sống không bị đảo lộn hoàn toàn.
Khi tiếng chuông kết thúc buổi học vang lên, cô gần như là người đầu tiên lao ra khỏi phòng, không nói một lời từ biệt. Lý Uyển Như cần phải rời xa chỗ đông người nhanh nhất có thể, ít nhất thì nó cũng giảm bớt được cơn nứng khi dục vọng được phản chiếu hoàn toàn lên cơ thể yêu kiều này.
Cả cơ thể cô là một mớ hỗn độn, nóng, ướt, dính nhớp và run rẩy. Lý Uyển Như biết, bản không thể chịu đựng thêm được nữa, thế nhưng hai người có thể giải tỏa cho cô là Mã Tuấn và Kiều Phong thì một người đã chết, một người mới xuất quân hôm qua Chỉ còn lại một cái lồn khát tình, luôn co giật thèm khát một thứ cứng rắn, mạnh mẽ, cắm sâu vào tận cùng tử cung.
“Không đúng… có gì đó không thích hợp!”
Lý Uyển Như siết chặt hai đùi, ngăn cho dòng dâm thủy chảy ra, cắn chặt răng suy nghĩ điều gì đó bất hợp lý. Ngay sau đó, cô lắc đầu, liếc nhìn mồ hôi rịn trên cổ và ngực. Cảm giác rạo rực vẫn lan khắp người cô. Dấu ấn trên bụng như thể sáng lên từng nhịp, như phản chiếu tất cả những ánh nhìn, những dục vọng của đám đệ tử xung quanh.
“Chắc là… do chưa thỏa mãn đủ thôi.”
Cô đưa tay xoa nhẹ mép âm hộ qua lớp áo bào, một nụ cười hiện lên đầy vẻ thỏa mãn.
“Xem ra… phải bắt thêm vài tên nô lệ mới đủ.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hoan Du Thánh Nữ |
Tác giả | Dzynxc |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Truyện dâm hiệp, Truyện sắc hiệp |
Tình trạng | Update Phần 130 |
Ngày cập nhật | 10/08/2025 22:47 (GMT+7) |