Cô nghĩ lại ba ngày qua, một vở kịch hoàn hảo đã được hạ màn.
Mỗi một lần gặp gỡ, mỗi một cuộc “thảo luận trận pháp” riêng tư, đều là một bước đi được tính toán kỹ lưỡng. Cô đã khéo léo vận dụng mọi thứ mình có: Từ cơ thể quyến rũ, vẻ ngoài yếu đuối đáng thương cho đến những kiến thức uyên thâm về trận pháp để từng bước một phá vỡ lớp phòng bị của Kiều Phong.
Nhưng vũ khí lợi hại nhất của cô không nằm ở những gì người khác có thể thấy. Nó nằm ở Dấu ấn Dục Vọng. Khả năng tra xét thông tin của Dấu ấn vốn tưởng vô dụng giờ đây thành một công cụ cực kỳ mạnh mẽ để dẫn dụ nam nhân. Nếu hắn không phải Địa cấp thì cô dư sức khống chế Kiều Phong trong tầm tay, nhưng Dấu ấn chỉ có thể điều khiển dục niệm của Nhân cảnh mà thôi, ở tầng lớp cao hơn vẫn hoàn toàn chưa thể làm được điều đó.
Lý Uyển Như biết hắn thích một nữ nhân vừa thông minh vừa có chút yếu đuối để hắn che chở. Cô biết hắn ghét sự giả tạo, nhưng lại dễ dàng bị chính sự chân thành giả tạo chinh phục. Cô biết hắn khao khát được công nhận là một trận pháp sư tài ba, không chỉ là một kẻ phong lưu. Và cô biết, điểm yếu lớn nhất của hắn chính là lòng tự tôn của một “anh hùng”.
Nắm được những điều đó, việc hóa thân thành người tình trong mộng của hắn trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết. Cô trở thành “tri kỷ” mà hắn tìm kiếm, người duy nhất có thể vừa cùng hắn đàm đạo về trận pháp phức tạp, vừa có thể rên rỉ một cách đầy phóng đãng trong vòng tay hắn.
Đúng như Lý Uyển Như dự đoán, tin đồn về mối quan hệ của họ lan đi nhanh như một cơn bão.
“Nghe nói Kiều chấp sự và Lý chấp sự càng lúc càng thân thiết, nghe đâu họ chính thức kết đạo lữ!”
“Điên thật! Xem ra lần này là thật lòng rồi. Chắc chắn là sắp có hỷ sự.”
Và quan trọng hơn, người ta bắt đầu đào sâu hơn về thân thế của Kiều Phong, kẻ mà có thể hái được bông hoa xinh đẹp mới nổi lên này.
“Các ngươi không biết à? Kiều chấp sự không chỉ là một Địa cấp bình thường đâu. Ngài ấy là đệ tử chân truyền duy nhất của Hứa trưởng lão đấy!”
“Thật sao? Vị trưởng lão khó tính nổi danh của Trận Pháp Đường?”
“Chứ còn gì nữa! Với tài năng của Kiều chấp sự, chỉ cần rèn luyện thêm chục năm nữa, cả cái Trận Pháp Đường này sớm muộn gì cũng nằm trong tay ngài ấy. Lý chấp sự đúng là có mắt nhìn người, một bước lên mây rồi.”
Những lời bàn tán đó đã gián tiếp nâng cao vị thế của Lý Uyển Như. Giờ đây, cô không chỉ là một chấp sự mới, một người được Tông chủ để mắt, mà còn là đạo lữ của người kế vị Trận Pháp Đường. Không một ai trong đám chấp sự cấp thấp dám mạo phạm. Ngay cả những kẻ có địa vị cũng phải nể nang vài phần. Vỏ bọc của cô đã trở nên vững chắc hơn bao giờ hết, một thân phận tuyệt vời để vừa có thể tiếp xúc tầng lớp cao, vừa có thể lợi dụng đám đệ tử cấp thấp.
Lý Uyển Như tay vẫn mân mê viên Tịnh Tâm Ngọc sáng loáng. Viên ngọc này không lớn, chỉ vừa vặn trong lòng bàn tay, hình dáng tự nhiên như một giọt nước mắt hóa đá. Bề mặt nó trắng trong như sữa, thỉnh thoảng lại ánh lên những vệt sáng màu bạc tựa như dải ngân hà thu nhỏ. Khi cầm trên tay, một luồng khí tức ấm áp, tinh khiết lan tỏa, khiến tâm trí đang căng như dây đàn của cô cũng phải dịu lại vài phần.
Cô nhớ lại đêm qua, cái đêm mà Kiều Phong đã mang nó đến.
Đó là một đêm không có hoan lạc, chỉ có sự chân thành đến mức khiến cô phải bất ngờ. Hắn đến tìm cô, trên tay là chiếc hộp gấm tinh xảo, vẻ mặt vừa có chút mệt mỏi lại vừa ánh lên niềm vui sướng không thể che giấu. Hắn nói, Tịnh Tâm Ngọc này là một kỳ vật hiếm có, được hình thành từ tinh túy của một loại linh thạch nằm sâu trong lòng đất, hấp thụ linh khí đất trời hàng ngàn năm mới kết thành. Nó không có khả năng công kích hay phòng ngự, công dụng duy nhất của nó là thanh lọc tâm ma, trấn áp tà khí.
“Ta đã phải dùng gần hết điểm tích lũy của mình, lại còn nợ trưởng lão một ân tình lớn mới đổi được nó từ Dược Vương Các,” hắn nói, giọng đầy dịu dàng và không chút tiếc nuối.
“Chỉ cần nó có thể giúp nàng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, giúp nàng chống lại tà ấn kia, thì dù có phải trả giá đắt hơn nữa, ta cũng cam lòng.”
Khoảnh khắc hắn run rẩy đeo sợi dây chuyền có gắn viên ngọc vào cổ tay cô, sự chân thành trong mắt hắn gần như khiến Lý Uyển Như dao động. Gần như thôi. Cô đã diễn một màn kịch cảm động đến rơi lệ hoàn hảo, để rồi dùng chính cơ thể mình ban thưởng cho hắn một đêm cuồng nhiệt và biết ơn nhất.
Lý Uyển Như đặt viên ngọc xuống bàn. Tiếng ngọc chạm vào mặt gỗ vang lên một tiếng “cạch” nhẹ nhàng. Luồng khí ấm áp từ nó đúng là có tác dụng. Khi cầm trên tay, cô cảm nhận được Tàn Dư Huyết Tế trong tử cung dường như trở nên yên tĩnh hơn, không còn âm ỉ khuấy động như trước. Sự rạo rực do Dấu ấn Dục Vọng phản chiếu từ những kẻ xung quanh cũng giảm đi đáng kể, giúp cô không cần phải lúc nào cũng gồng mình dùng ý chí để trấn áp.
Nhưng… vẫn chưa đủ.
Cô nhận ra, luồng khí tức từ Tịnh Tâm Ngọc chỉ có thể tác động từ bên ngoài, giống như một lớp áo giáp mỏng manh, giúp cô giảm bớt áp lực, chứ không thể đi sâu vào tận gốc rễ để trấn áp hoàn toàn con quỷ đang ngủ yên bên trong. Mỗi khi cô không cầm nó, hoặc khi có một luồng dục vọng quá mạnh mẽ từ bên ngoài dội vào, cảm giác khó chịu vẫn quay trở lại.
“Nó chỉ có thể làm dịu, chứ không thể phong ấn,” cô lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên một tia tính toán sắc lạnh. “Nếu chỉ cầm trên tay hoặc đeo trên người, hiệu quả quá mức hạn chế.”
Lý Uyển Như cần một giải pháp triệt để hơn. Một cách để viên ngọc này có thể tác động trực tiếp, liên tục và mạnh mẽ nhất vào nơi phát ra tà khí – tử cung của cô.
Và rồi, một ý nghĩ điên rồ, nhưng lại hoàn toàn hợp lý với bản chất của Lý Uyển Như, nảy ra trong đầu.
Cô nhìn viên Tịnh Tâm Ngọc, rồi lại nhìn xuống hạ thân của mình.
“Nơi gần tử cung nhất… không phải là âm đạo sao?”
Một nụ cười bí ẩn, vừa có chút tà mị vừa đầy quyết đoán, nở trên môi Lý Uyển Như. Cô không hề có chút do dự của một nữ nhân bình thường. Thân thể này, với cô, chỉ là một công cụ. Mọi bộ phận của nó đều có thể được tận dụng để phục vụ cho mục tiêu cuối cùng.
Cô đứng dậy, đi đến bên giường, rồi từ từ cởi bỏ lớp váy áo. Dưới ánh sáng ban ngày, thân thể hoàn mỹ của cô hiện ra, trắng nõn và đầy sức sống. Cô nằm ngửa trên giường, hai chân từ từ dạng ra.
Tay Lý Uyển Như cầm lấy viên Tịnh Tâm Ngọc, vẫn còn vương chút hơi ấm của lòng bàn tay. Cô đưa nó đến cửa huyệt vẫn còn hơi sưng đỏ sau một đêm mây mưa. Cảm nhận được luồng khí tức tinh khiết của viên ngọc, âm hộ cô bất giác co giật khe khẽ, một dòng dâm thủy trong suốt bắt đầu rỉ ra.
Cô hít một hơi thật sâu. Không phải vì xấu hổ, mà là để chuẩn bị cho cảm giác sắp tới.
Cô dùng hai ngón tay, nhẹ nhàng tách hai mép thịt hồng hào ra, rồi từ từ ấn viên ngọc vào bên trong.
“Ưmm…”
Một tiếng rên khe khẽ thoát ra từ cổ họng. Cảm giác một vật thể lạ, lạnh lẽo và cứng rắn đang từ từ xâm nhập vào nơi mềm mại, ấm nóng nhất khiến toàn thân cô run lên. Âm đạo co thắt dữ dội, cố gắng đẩy dị vật ra, nhưng cô vẫn kiên nhẫn, dùng một chút nguyên khí để thả lỏng cơ thịt, từ từ đẩy viên ngọc vào sâu hơn.
Cảm giác đau rát và căng tức ban đầu nhanh chóng qua đi, nhường chỗ cho một cảm giác vô cùng kỳ diệu.
Luồng khí ấm áp, tinh khiết từ Tịnh Tâm Ngọc giờ đây không còn bị lớp da thịt cản trở. Nó lan tỏa trực tiếp từ bên trong, bao bọc lấy toàn bộ tử cung. Tàn Dư Huyết Tế, thứ tà khí âm hàn cứng đầu nhất, như gặp phải thiên địch, lập tức co rúm lại, không còn dám manh động. Dấu ấn Dục Vọng cũng trở nên yên tĩnh lạ thường, không còn phản chiếu những dục niệm bẩn thỉu từ bên ngoài nữa.
Toàn bộ hạ thân cô, từ một chiến trường âm ỉ, giờ đây trở nên bình yên và thanh tịnh một cách lạ thường.
Lý Uyển Như thở phào một hơi dài, cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa khắp cơ thể. Cô đã đúng. Đây mới chính là cách sử dụng món quà này một cách hiệu quả nhất.
Nhưng rồi, một vấn đề khác lại nảy sinh.
Viên ngọc nằm sâu bên trong, cọ xát vào những vách thịt nhạy cảm nhất. Mỗi lần cô cử động, mỗi lần cô hít thở, nó lại di chuyển nhẹ, tạo ra một sự ma sát tinh tế nhưng liên tục.
Nó không gây đau đớn. Ngược lại, nó khơi dậy một cảm giác ngứa ngáy, một sự kích thích âm ỉ, dai dẳng từ sâu bên trong. Âm hộ cô lại bắt đầu rỉ nước, không phải vì dục vọng, mà là một phản xạ tự nhiên của cơ thể khi bị kích thích liên tục.
Lý Uyển Như khẽ cắn môi.
“Xem ra… cái giá phải trả cho sự bình yên này, cũng không hề rẻ.”
Cô biết, từ giờ trở đi, cô sẽ phải sống chung với một cảm giác rạo rực thường trực, một lời nhắc nhở liên tục về bản chất dâm dục của chính cơ thể mình. Nhưng dấu sao Lý Uyển Như cũng đã quá quen thuộc cái cảm giác này nên thực sự thì cô không hề bài xích, ngược lại có phần hưng phấn hơn khi âm hộ luôn mang theo dị vật, một cảm xúc biến thái, bệnh hoạn nhưng cực kỳ kích thích.
Lý Uyển Như vừa kịp chỉnh lại tà áo choàng, cố gắng che giấu cảm giác kỳ quái nơi hạ thân và vẻ mặt có chút khác lạ của mình, thì cánh cửa đã bật mở.
Tiểu Nhu lao vào, dáng vẻ vô cùng hấp tấp, không còn giữ được vẻ cung kính thường ngày. Hơi thở nàng ta hổn hển, giọng nói run rẩy:
“Lý chấp sự! Mau… mau đến Nghị Sự Đường! Trưởng Lão hội… đang triệu tập khẩn cấp tất cả các chấp sự!”
Lý Uyển Như khẽ nhíu mày. Triệu tập khẩn cấp? Chuyện gì có thể khiến cả Trưởng Lão hội phải ra mặt? Cô không hỏi nhiều, chỉ gật đầu một cách bình tĩnh rồi sải bước theo Tiểu Nhu, trong lòng dấy lên một dự cảm không lành.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hoan Du Thánh Nữ |
Tác giả | Dzynxc |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Truyện dâm hiệp, Truyện sắc hiệp |
Tình trạng | Update Phần 130 |
Ngày cập nhật | 10/08/2025 22:47 (GMT+7) |