“Gọi ta là Uyển Như,” cô thì thầm, giọng nói như tan chảy thành một dòng mật ngọt, len lỏi vào từng ngóc ngách tâm trí hắn. Đôi mắt phượng của cô khẽ ngước lên, long lanh, ướt át, như đang cầu xin sự che chở.
Đó là giọt nước làm tràn ly. Kiều Phong không thể kiềm chế được nữa. Hắn bế xốc cô lên, trong tiếng kêu “A” khe khẽ đầy giả tạo của cô, rồi bước nhanh về phía chiếc giường lụa.
Hắn đặt cô xuống một cách nhẹ nhàng, rồi cúi xuống, định chiếm lấy đôi môi đỏ mọng kia. Nhưng Lý Uyển Như lại khẽ nghiêng đầu né tránh.
“Đừng… Kiều chấp sự… chúng ta không thể…” Giọng cô run rẩy, mang theo sự kháng cự yếu ớt, như một con thỏ non đang cố giãy giụa trước miệng sói.
Hành động này, thay vì dập tắt, lại càng thổi bùng ngọn lửa chinh phục trong lòng Kiều Phong. Một nữ nhân càng tỏ ra thanh cao, trinh khiết, lại càng khiến một gã phong lưu như hắn muốn giày vò, muốn nhuộm bẩn, muốn nghe thấy tiếng nàng rên rỉ dâm đãng dưới thân mình.
“Chỉ một lần thôi, Uyển Như,” hắn thì thầm, giọng khàn đặc, đầy ma lực. Hắn không còn kiên nhẫn để cởi bỏ từng lớp áo một cách nghệ thuật nữa. Bàn tay hắn luồn vào trong lớp áo chấp sự, tìm đến dải lụa nịt ngực, giật mạnh một cái.
“Xoẹt!”
Lớp vải lụa bung ra, giải phóng cho hai quả đào tiên căng tròn, trắng nõn nảy bật ra trước mắt hắn. Chúng rung rinh theo từng nhịp thở của cô, đầu vú hồng hào, nhỏ xinh cương cứng lên vì lạnh và vì kích thích. Ánh nến ấm áp chiếu lên, khiến chúng trông như được tạc từ ngọc thạch thượng hạng, lấp lánh một vẻ mời gọi chết người.
Kiều Phong hít vào một hơi thật sâu, như bị vẻ đẹp ấy làm choáng ngợp. Hắn vùi mặt vào khe ngực sâu hút của cô, tham lam hít lấy mùi hương cơ thể thanh khiết hòa quyện với mùi sữa mẹ thoang thoảng. Mùi hương ấy, vừa ngây thơ vừa dâm dục, đánh thẳng vào bản năng nguyên thủy nhất của hắn.
“Thơm quá…” hắn lẩm bẩm, rồi bắt đầu cuộc chinh phạt của mình.
Lưỡi hắn không còn nhẹ nhàng. Nó trở nên thô bạo, liếm dọc từ khe ngực lên đến chiếc cổ thon dài, để lại những vệt nước ướt át. Hắn cắn nhẹ vào xương quai xanh của cô, khiến Lý Uyển Như khẽ rên lên một tiếng:
“Ưm… đau…”
Hắn không dừng lại. Hắn di chuyển xuống dưới, ngậm lấy một bên đầu vú. Lưỡi hắn xoáy tròn, mút mạnh, như một đứa trẻ sơ sinh đói sữa. Cảm giác bị một gã đàn ông trưởng thành bú mút đầu vú một cách thô bạo khiến một luồng điện khoái cảm chạy dọc sống lưng Lý Uyển Như. Sữa bắt đầu rỉ ra, vị ngọt thanh, béo ngậy tràn ngập trong khoang miệng hắn.
“Ha… sữa của nàng… thật ngọt,” hắn ngẩng lên, khóe miệng còn vương vệt sữa trắng, ánh mắt đỏ ngầu vì dục vọng khiến hắn có phần không nghi ngờ gì việc tại sao Lý chấp sự lại có sữa.
Hắn không để bầu ngực còn lại phải chờ đợi. Tay hắn bóp mạnh, nhào nặn nó thành đủ mọi hình dạng. Bầu vú mềm mại biến dạng trong bàn tay to lớn của hắn. Hắn vừa bóp, vừa dùng ngón tay cái và ngón trỏ vê lấy đầu vú, kéo nó ra, xoắn nhẹ.
“A… a… đừng… đừng vặn…”
Lý Uyển Như rên rỉ, cơ thể bắt đầu uốn éo, hạ thân ướt át đến mức dâm thủy đã thấm ra cả lớp váy trong.
Kiều Phong cười khẩy. Hắn biết cô thích thế. Hắn lật người cô lại, bắt cô quỳ trên giường trong tư thế của một con chó cái. Hắn xé toạc lớp váy và quần lót của cô, để lộ ra cặp mông căng tròn, trắng nõn và khe mông hẹp, sâu hút.
Hắn không vội đâm vào. Hắn dùng tay banh rộng hai cánh mông của cô ra, để lộ hoàn toàn lỗ hậu nhỏ xinh, hồng hào và khép chặt. Hắn cúi xuống, thè lưỡi ra, liếm nhẹ.
“Aaaa…” Lý Uyển Như rên lên, cả người giật bắn. Cảm giác ướt át, nóng hổi và đầy bất ngờ từ phía sau khiến cô như muốn nổ tung. Lỗ hậu chưa từng được ai chạm vào một cách dâm đãng như vậy.
Hắn không chỉ liếm. Hắn dùng đầu lưỡi của mình, xoáy sâu vào bên trong, khuấy đảo. Rồi hắn di chuyển xuống dưới, liếm dọc theo khe mông, đến tận âm hộ đang co giật và rỉ nước không ngừng. Hắn tham lam liếm sạch từng giọt dâm thủy, tiếng “chụt chụt” vang lên đầy dâm đãng.
“Lồn của nàng… cũng ngọt như sữa vậy,” hắn thì thầm, rồi đứng dậy.
Lý Uyển Như gục mặt xuống giường, thở hổn hển, cả người mềm nhũn. Khoái cảm từ hai đầu vú và từ phía sau cùng lúc tấn công, khiến cô không còn chút sức lực nào để chống cự.
Kiều Phong cầm lấy dương vật đã cương cứng đến phát đau của mình, đầu khấc đỏ au, to bằng một quả trứng cút, gân xanh nổi lên cuồn cuộn. Hắn vỗ nhẹ lên cặp mông đang run rẩy của cô:
“Nào, con điếm của ta, dạng cái lồn của ngươi ra.”
Lý Uyển Như theo phản xạ, dạng hai chân ra rộng hơn, mông chổng cao hơn nữa. Hắn kê dương vật vào cửa huyệt ướt sũng, rồi thúc mạnh một cái.
“PHỤT!”
Dương vật lút cán vào trong một cách trơn tru. Âm đạo ấm nóng, co bóp của cô bao bọc lấy hắn, một cảm giác sung sướng tột độ lan tỏa khắp cơ thể.
“Ôi… a… chặt… chặt quá…” hắn rên rỉ.
Hắn bắt đầu thúc. Không phải kiểu thúc dồn dập, điên cuồng. Mà là một nhịp điệu hoàn hảo. Hắn thúc sâu, chậm rãi, để cô cảm nhận trọn vẹn sự to lớn của hắn đang nong rộng bên trong. Rồi hắn rút ra gần hết, chỉ để lại phần đầu khấc, rồi lại từ từ đâm vào. Mỗi một nhịp ra vào đều được hắn điều khiển một cách điêu luyện, ma sát vào những điểm nhạy cảm nhất, khiến Lý Uyển Như rên rỉ không thành tiếng.
Cô không còn là Lý chấp sự. Cô chỉ là một con điếm, một cái máy làm tình, đang bị một bậc thầy về tình dục điều khiển.
“A… a… sướng… Kiều… Kiều chấp sự… ngài… địt sướng quá…” Cô không còn giữ được sự tỉnh táo, bắt đầu rên rỉ tên hắn.
Hắn cười, cúi xuống cắn nhẹ vào vành tai cô.
“Gọi ta là chủ nhân.”
“… Chủ… chủ nhân… địt chết Uyển nô đi… Địt nát cái lồn của nô tì đi…”
Lý Uyển Như dù không muốn hóa thân nô lệ, nhưng trước kỹ năng của gã phong lưu này khiến cho cô chỉ biến oằn mình rên rỉ. Trước giờ chỉ có cô phục vụ người khác, lần đầu tiên có kẻ khiến cho cô sướng đến như vậy.
Hắn tăng tốc. Tiếng da thịt va chạm “bạch bạch, bạch bạch” vang lên dồn dập, hòa cùng tiếng rên rỉ dâm đãng của cô. Hắn lật cô lại, nhấc hai chân cô lên gác trên vai, tiếp tục thúc. Hắn để cô nhìn thấy rõ dương vật của hắn đang ra vào trong âm hộ của cô, dâm thủy bắn tung tóe.
“Nhìn đi, Uyển Như! Nhìn xem cái lồn của nàng đang ăn cặc của ta như thế nào!”
Cô nhìn, đôi mắt mờ đi vì khoái lạc. Cô thấy dương vật hắn, thấy âm hộ mình, thấy cảnh tượng dâm loạn vô cùng khi môi âm hộ hồng hào ngậm chặt rồi lại nhả ra dương vật căng cứng.
Hắn địt cô đến mức cô lên đỉnh hết lần này đến lần khác. Âm đạo co giật, phun ra từng đợt âm tinh nóng hổi, nhưng hắn vẫn không dừng lại. Hắn muốn giày vò cô, muốn cô phải cầu xin hắn bắn ra.
“Chủ nhân… xin ngài… bắn cho nô tì… Nô tì muốn tinh dịch của ngài…”
Khi hắn cảm thấy mình không thể chịu đựng thêm, chuẩn bị phun trào dòng tinh nóng bỏng của mình, Lý Uyển Như đột nhiên mở bừng mắt. Trong đôi mắt ngập nước của cô không còn là sự đê mê, mà là một tia hoảng loạn tột độ.
“KHÔNG! Đừng vào trong!” Cô hét lên, giọng khản đặc, đầy tuyệt vọng. “Làm ơn… đừng bắn vào… ta sẽ chết… ta sẽ thực sự chết mất!”
Sự hoảng sợ của cô quá chân thật, quá mãnh liệt, khiến Kiều Phong, người đang trên đỉnh cao của khoái lạc, cũng phải khựng lại. Hắn nhìn cô, ánh mắt đầy nghi hoặc và khó hiểu.
“Chuyện gì?” Kiều Phong gầm lên, hạ thân vẫn căng cứng như sắt nung, chôn sâu trong cơ thể mềm mại của cô. Dục vọng đang ở đỉnh điểm bị cắt ngang đột ngột khiến hắn vừa khó hiểu vừa bực tức. “Nàng lại giở trò gì nữa?”
Lý Uyển Như không đáp. Đôi mắt cô, vốn đang mờ đi vì khoái lạc, giờ đây ngập tràn một nỗi kinh hoàng tột độ. Cô lắc đầu lia lịa, mái tóc đen dài bết mồ hôi quất vào ngực hắn. Bàn tay nhỏ bé, run rẩy của cô dùng hết sức đẩy mạnh vào lồng ngực rắn chắc của Kiều Phong.
Phụt!
Dương vật hắn bị đẩy bật ra khỏi âm hộ, kéo theo một sợi chỉ bạc óng ánh, ướt át, vương trên lông mu của cả hai.
Cô lồm cồm bò lùi lại, co rúm người vào một góc giường, hai tay vơ vội tấm chăn lụa mỏng manh che đi thân thể trần trụi đang run lên bần bật. Trông Lý Uyển Như lúc này không còn là một nữ nhân dâm đãng đang mời gọi, mà là một con thú nhỏ bị thương, hoảng loạn và đầy tuyệt vọng.
Kiều Phong sững người. Sự hoảng sợ trong mắt cô quá chân thật, không giống như một màn kịch. Cơn tức giận của hắn dần nguội đi, thay vào đó là sự bối rối. Hắn ngồi dậy, nhìn cô, giọng dịu lại một chút:
“Uyển Như, có chuyện gì? Nói cho ta biết.”
Lý Uyển Như ngẩng đầu lên. Gương mặt cô tái nhợt, đẫm nước mắt. Đôi môi mọng đỏ bị cắn đến bật máu, run rẩy.
“Kiều chấp sự…” cô nức nở, giọng nói vỡ vụn, “… ngài nghĩ ta muốn dâm đãng như vậy sao?”
Câu hỏi đó như một nhát búa vô hình giáng mạnh vào tâm trí Kiều Phong.
Cô kéo tấm chăn sát hơn, như thể nó có thể che chở cô khỏi những ánh nhìn. Ánh mắt cô nhìn vào khoảng không vô định, như đang sống lại một cơn ác mộng.
“Ngài biết ta từng là nô lệ của Ngụy Doãn,” cô bắt đầu kể, giọng thì thầm, đứt quãng.
“Nhưng ngài không biết, để khống chế ta, hắn không chỉ dùng khế ước linh hồn. Hắn… hắn đã dùng một loại tà thuật cổ xưa, một thứ cấm kỵ của giới tu hành.”
Cô hít một hơi thật sâu, như để lấy can đảm.
“Hắn đã cấy vào tử cung ta một thứ gọi là ‘Âm Sát Ấn’. Nó là một loại tà chủng sống, một con quỷ hút máu… Nó sẽ được nuôi dưỡng bằng chính nguyên dương và tinh khí của nam nhân.”
Kiều Phong chết lặng. “Âm Sát Ấn”? Hắn đã từng nghe qua cái tên đó trong những điển tịch cổ xưa nhất, một loại tà thuật bị liệt vào hàng cấm tuyệt đối vì sự tàn độc của nó.
Lý Uyển Như tiếp tục, nước mắt lăn dài trên gò má.
“Mỗi lần… mỗi lần có tinh dịch bắn vào trong, nó sẽ hút lấy toàn bộ tinh hoa, và trở nên mạnh mẽ hơn. Nó khiến cơ thể ta luôn rạo rực, khao khát đàn ông, biến ta thành một con điếm không hơn không kém.”
Cô ngước lên nhìn hắn, đôi mắt ngập tràn sự đau khổ và bất lực.
“Đến một ngày nào đó, khi nó đủ mạnh, nó sẽ hoàn toàn nuốt chửng linh hồn ta. Ta sẽ không còn là Lý Uyển Như nữa… mà chỉ là một cái xác không hồn, một con rối bị nó điều khiển, vĩnh viễn bị kẻ khác giày vò.”
Cô bật khóc, tiếng khóc nức nở, xé lòng.
“Ta thà chết chứ không muốn trở thành thứ đó! Ta… ta chỉ muốn được làm người, dù chỉ là trong những khoảnh khắc ngắn ngủi này thôi…”
Cô cúi đầu, vùi mặt vào đầu gối, bờ vai run lên bần bật. Rồi như nhớ ra điều gì đó kinh hoàng, cô ngẩng lên, ánh mắt dại đi.
“Ngụy Doãn… hắn từng ép ta… ép ta mang thai cho những kẻ mà hắn muốn mua chuộc. Hắn nói, một nô lệ biết đẻ sẽ có giá trị hơn. Ta đã có con… nhưng khi đứa bé vừa mới hình thành, hắn đã bắt ta phải tự tay… phá bỏ nó… để tiếp tục phục vụ hắn.”
Giọng cô vỡ òa ở những từ cuối cùng. Nỗi đau của một người mẹ mất con, nỗi nhục của một nữ nhân bị chà đạp, tất cả hòa quyện lại, tạo thành một bi kịch không thể nào tả xiết.
Kiều Phong hoàn toàn bị chấn động. Giờ đây, hắn đã hiểu tất cả.
Tại sao cô lại dâm đãng đến vậy? Vì cô bị tà ấn khống chế, cơ thể không thuộc về mình.
Tại sao cô lại sợ hãi khi hắn định bắn vào trong? Vì đó là con đường dẫn đến sự hủy diệt linh hồn.
Tại sao bầu ngực cô lại có sữa? Vì cô đã từng là một người mẹ, nhưng lại bị tước đi quyền làm mẹ một cách tàn nhẫn nhất.
Trong mắt hắn lúc này, Lý Uyển Như không còn là một con điếm, một món đồ chơi hay một đối tượng để chinh phục. Cô là một nạn nhân. Một đóa hoa sen xinh đẹp, tài năng, nhưng lại bị ném vào vũng bùn dơ bẩn nhất, bị giày vò, bị chà đạp, nhưng vẫn đang cố gắng vươn lên, giãy giụa trong tuyệt vọng để giữ lấy chút nhân phẩm cuối cùng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hoan Du Thánh Nữ |
Tác giả | Dzynxc |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Truyện dâm hiệp, Truyện sắc hiệp |
Tình trạng | Update Phần 130 |
Ngày cập nhật | 10/08/2025 22:47 (GMT+7) |