Hai khẩu phi kiếm cũng hóa thành hai đạo ánh sáng màu hồng – bạch, theo thạch ấn trảm đến.
Pháp bảo thạch ấn này quả nhiên bất phàm, khi đánh trúng đoàn sáng mờ, trước hiết mơ hồ truyền đến tiếng sấm nổ mạnh. Theo sau là thanh âm ầm ầm ù ù kinh thiên động địa, linh quang các màu trong phút chốc đan vào nhau, mặt đất phụ cận cũng rung động theo.
Thấy thạch ấn hiển lộ uy lực to lớn như thế, trên mặt hai người lộ ra vẻ vui mừng nhưng lập tức vẻ tươi cười ngưng đã đọng lại trên khóe miệng.
Bởi vì sau khi đan vào giữa linh quang, đoàn sáng mờ bảy màu đột nhiên sáng bừng lên, linh quang của ba kiện pháp bảo lại nhất thời bị đoàn sáng mờ đè ép xuống. Tiếp theo trong đoàn sáng mờ lại phát ra từng trận thanh minh, ba kiện pháp bảo đồng thời bị đẩy lùi ra ngoài.
Ba người kinh hãi vội vàng một lần nữa khống chế pháp bảo, quay mặt nhìn nhau.
Cấm chế này tựa hồ lợi hại hơn xa so với tưởng tượng của bọn họ.
Đại hán hừ một tiếng, đang muốn mở miệng nói cái gì đó thì đoàn sáng mờ bốn phía đồng lóe ra linh quang, nổi lên màu sắc hỏa hồng.
Ba người ngẩn ra không rõ chuyện gì đang xảy ra thì từ cấm chế trên bầu trời có vô số hỏa vân bắt đầu ngưng tụ quay cuồng.
Một cổ khí tức nóng bức trong nháy mắt tràn ngập trong đoàn sáng mờ.
“Là chuyện gì xảy ra? Không phải nói đây là cấm chế không có tính công kích sao?” Đao ba đại hán thấy vậy vô cùng kinh sợ quát lên.
Nhưng hai người khác căn bản không có thời gian trả lời câu hỏi bởi vì hỏa vân trên bầu trời đã không chút khách khí đè thẳng xuống.
Ba người đại hán bị bao vây ở bên trong kinh hãi, đều tự thúc dục pháp bảo, vội vàng đem toàn thân bảo vệ lại vừa luống cuống giơ tay vỗ mấy đạo linh phù lên trên người. Vòng bảo hộ các loại thuộc tính trên người bọn họ lóe sáng.
Mày mù màu hồng trong chốc lát đã đem ba người bao phủ trong đó.
Một lát sau, ba tiếng kêu thê lương thảm thiết từ trong hỏa vân truyền ra, sau đó lạnh ngắt như tờ.
Một hồi lâu sau hỏa vân tự động tán đi, đoàn sáng mờ cũng thu liễm hội tán đi, lộ ra đám loạn thạch ở trong nhưng đã không có một bóng người.
Chỉ có ba kiện pháp bảo nằm trên mặt đất, quang hoa vô cùng ảm đạm, phảng phất linh tính đại giảm.
Tu sĩ vừa tiến vào Trụy Ma Cốc tao ngộ vận rủi cũng không nhiều lắm, chỉ có bảy tám người mà thôi nhưng bị chết như vậy thì lại chiếm hơn phân nửa.
Tại trong cốc, cơ hồ một khi gặp tao ngộ bất trắc thì tính mạng lập tức gặp nguy hiểm. Thậm chí trong đó có cả một gã tu sĩ Nguyên anh của một môn phái trung bình, nhất thời khinh thường mà chết trong một cái khe hở không gian.
Hàn Lập không biết những người khác đã gặp phải chuyện gì nhưng ở mảnh đất hung hiểm nhất Thiên Nam này tự nhiên là cẩn thận từng bước.
Chẳng qua giờ phút này hắn lại vừa vui vừa sợ.
Trên khoảng không hoang vắng hắn chắp hai tay sau lưng mà trợn to hai mắt nhìn phía trước, trong đồng tử lam mang lưu chuyển không ngừng, trông có chút chói mắt.
Nhìn từ bên ngoài thấy trong mắt Hàn Lập phóng ra lam quang trông có vẻ có chút yêu dị nhưng Hàn Lập không có tâm tư nào nghĩ đến việc này.
Phía trước trống không không có vật gì, thậm chí dùng thần thức tảo qua cũng thấy rất bình thường.
Nhưng tại minh thanh linh nhãn toàn lực thi triển, Hàn Lập lại chứng kiến một đạo quang hồ lớn một vài thước đang ở phía trước vài chục trượng lóe ra quang mang yếu ớt.
Hàn Lập hít sâu một hơi, đem lam mang trong mắt dần dần giảm đi một ít. Vẻ mặt âm tình bất định.
Hắn bây giờ có thể hoàn toàn khẳng định, thần thông linh nhãn xác thực là có thể phát hiện khe hở không gian ẩn hình mà thần thức không có cách nào phát hiện ra được.
Điều này khiến hắn vừa vui vừa sợ. Cuối cùng cũng không phụ công hắn đã lãng phí nhiều linh dịch như vậy, dùng Minh Thanh Linh Thủy thanh tẩy hai mắt lâu như thế.
Kể từ đó, tính mạng hắn tại Trụy Ma Cốc tự nhiên là được đảm bảo hơn rất nhiều. Phiền toái duy nhất chính là minh thanh linh nhãn mặc dù có thể phát hiện ra các khe hở không gian nhưng phải dưới tình huống toàn lực thi triển. Nếu không hơi một sơ sẩy một chút vẫn sẽ bị dính vào.
Sử dụng minh thanh linh nhãn tiêu hao linh lực không đáng kể. Nhưng nếu là đi cùng bọn Nam Lũng Hầu mà để bọn họ phát hiện ra dị dạng trong mắt hắn thì điều này có chút phiền phức.
Hắn cũng không muốn những người này biết hắn có thần thông này trong người.
Hàn Lập cúi đầu trầm ngâm một lúc nhưng chỉ chốc lát sau liền có chú ý.
Hắn vỗ Túi Trữ Vật, nhất thời một kiện áo choàng thanh quang lòe lòe xuất hiện ở trong tay.
Cái áo choàng này không phải là trang phục bình thường, mà là thứ Hàn Lập cướp đoạt được trước kia, xem như đỉnh bậc linh khí.
Vật ấy không có công năng gì khác ngoài việc có thể che khuất khuôn mặt, phòng ngừa người khác nhìn trộm hình dáng.
Đương nhiên loại công hiệu này chỉ phát huy lâu dài khi có linh lực liên tục rót vào, hơn nữa chỉ có thể phòng được người nhìn trộm có công lực không hơn người mang áo choàng nhiều.
Hàn Lập phỏng chừng chính mình mang vật ấy thì trừ nho sinh họ Trọng cùng Ngụy Vô Nhai thì không ai có khả năng có thể nhìn thấu được. Các tu sĩ còn lại trong cốc không có cách nào thấy được dị dạng trong mắt hắn.
Đem áo choàng mang vào, Hàn Lập thản nhiên liếc mắt nhìn khe hở không gian mơ hồ, có thể thấy được một đạo thanh quang từ bên cạnh lướt qua.
Trong một khu rừng rậm rạp che kín bầu trời, một nữ tử vóc người cao gầy, dung mạo bình thường đang ở trên khoảng không thấp phía trên khu rừng phi hành.
Nữ nhân này dung nhan không xuất sắc nhưng hai mắt lại trong suốt động lòng người. Ánh mắt thỉnh thoảng lại hướng sang bên cạnh không ngừng, tựa hồ tìm kiếm cái gì.
Qua một chút thời gian sau, nữ tử rốt cục đã bay xuyên qua phiến rừng rậm này. Sau đó tại một chỗ ngoài bìa rừng dừng lại độn quang, thần sắc kinh ngạc.
“Nơi này xem ra cũng không phải. Không có dấu hiệu tên trưởng lão Quỷ Linh Môn kia lưu lại thì hẳn là tại phương khác. Bất quá, dĩ nhiên yêu cầu ta trước tiên tìm được dấu hiệu sau đó lại phải chờ hắn một vài ngày là rốt cuộc có ý tứ gì. Chẳng lẽ hắn tại Trụy Ma Cốc có mục tiêu gì khác?” Nữ tử khẽ lắc đầu vừa nhìn bầu trời màu vàng thì thào nói nhỏ, trong đôi mắt sáng hiện ra vẻ mờ mịt.
Đột nhiên đôi mi thanh tú vừa động, thân hình nàng thoáng một cái, người bỗng nhiên lui trở về trong rừng, đồng thời thu liễm khí tức, hướng trên người thi triển mấy đạo pháp thuật che giấu hành tích, trốn ở dưới một gốc cây lớn không nhúc nhích.
Chỉ thấy ba đạo độn quang nhan sắc khác nhau từ xa xa bay tới, tốc độ không nhanh, có thể mơ hồ thấy rõ bên trong có ba lão giả đang cùng phi hành.
Trong phút chốc, ba đạo độn quang đã đến phía trên khu rừng rậm. Trong đó một lão giả tóc bạc tựa hồ cảm ứng được điều gì, ánh mắt nhìn xuống đảo qua chỗ nữ tử ẩn thân một cái. Trong miệng nhẹ ‘Ồ’ một tiếng.
“Sao vậy? Trình huynh có phát hiện gì ư?” Một lão giả vẻ mặt đầy nếp nhăn mặc tử bào bên cạnh đột nhiên mở miệng hỏi một câu.
“Không có gì? Chỉ là trong rừng cây phía dưới có một vị nữ tu Kết đan kỳ tựa hồ không muốn gặp người khác” Tóc bạc lão giả nhạt giọng nói.
“Ồ, nữ nhân này cẩn thận như thế chẳng lẽ trong rừng có bảo vật gì?” Lão giả này không khỏi tâm động.
“Lâm huynh đừng có nằm mơ nữa. Trong rừng cây này chỗ nào chả có dấu hiệu cấm chế. Người phía dưới chỉ là Kết Đan Tu Sĩ, và lại là một nữ tu, tại nơi hung hiểm này trốn tránh ba người chúng ta cũng là chuyện bình thường. Chúng ta không nên nhiều chuyện để thêm phần nắm chắc việc tầm bảo. Tốt nhất là bên ngoài cốc có thể có được thu hoạch là tốt nhất nếu không cũng chỉ có cách xông vào nội cốc.” Một gã tu sĩ trên mặt có lồng khí màu xanh bao phủ chậm rãi nói.
“Âu huynh nói có lý, chúng ta không cần để ý đến nữ tu này. Ở cái địa phương quỷ quái này, cho dù độn tốc mau hơn nữa thì cũng không dám toàn lực tìm kiếm. Muốn tìm tòi hết khu vực lớn như vậy sợ rằng không phải là chuyện trong thời gian ngắn. Tốt nhất là không nên lãng phí thời gian.” Bị người phản bác nhưng tử bào lão giả cũng không có vẻ không hài lòng mà ngược lại mỉm cười đồng ý.
Lão giả tóc bạc thì bình tĩnh gật đầu, ba người không quay lại mà bay xẹt qua khu rừng rậm.
Nữ tử trong rừng thấy độn quang đi xa mới cẩn thận từ trong rừng đi ra.
Nàng nhìn phương hướng bọn họ đi xa, hơi trầm ngâm một chút, tự nói:
“Lão giả tóc bạc nọ hình như là sư huynh của hắn tại Lạc Vân Tông. Không nghĩ tới là người này cũng đến đây. May mắn là chỉ khẽ đảo qua”.
Nữ tử này là Tử Linh đã dịch dung giả trang tiến vào Trụy Ma Cốc.
Hàn Lập cùng nàng ước hẹn trước tiên ở bên ngoài cốc tìm kiếm một ít dấu vết liên quan đến linh chúc quả. Sau đó chờ vài ngày để cùng nàng hội hợp đi tìm linh chúc quả.
Tử Linh lúc đầu đáp ứng rất vui vẻ nhưng trong lòng tự nhiên đối với điều kiện này của Hàn Lập vẫn có chút nghi hoặc.
Bất quá nàng cũng biết việc này khẳng định cùng nàng không có quan hệ gì nên vẫn không có truy hỏi qua Hàn Lập nguyên do trong đó.
Hôm nay, nàng ở trong khu rừng này cũng không tìm được mục tiêu nên sau khi do dự một chút thì lại biến thành độn quang hướng phía ba lão giả bay đi.
Trong một khu rừng tậm khác trong Trụy Ma Cốc, sáu gã đệ tử Quỷ Linh Môn một thân hắc y đang ở trong rừng tìm kiếm mọi nơi. Vương Thiền cùng Yến Như Yên thì đứng ở phía ngoài.
Mà ở phía trên khu rừng rậm, lão giả khuôn có mặt tái nhợt nọ thì đang phiêu phù trên không trung không nhúc nhích, trên mặt không chút biểu tình.
Tông chủ Quỷ Linh Môn Vương Thiên Cổ cùng một số đệ tử Quỷ Linh Môn khác thì không thấy bóng dáng đâu, không biết đã đi nơi nào.
Đột nhiên trong rừng truyền ra một tiếng thét kinh hãi.
Theo sau trong tai lão giả truyền đến thanh âm của một gã đệ tử mừng rỡ nói.
“Tìm được rồi, ở chỗ này.”
Lão giả vẻ mặt khẽ biến đổi, hắc quang trên người chợt lóe, hóa thành một đạo ô hồng bay vụt xuống.
Những người khác cũng nghe được.
“Ở nơi nào!” Lão giả sau một khắc đã đứng ở phía trên tên đệ tử kia, ánh mắt sau khi hướng mọi nơi đảo qua lạnh lùng hỏi.
“Chung trưởng lão, ở chỗ này.” Tên này đệ tử chỉ vào khối đại thụ bên cạnh, cung kính mà nói.
Lão giả nghe vậy, ánh mắt nhìn theo chỗ ngón tay chỉ, lông mày khẽ cau một chút.
Khối đại thụ này hình dáng vô cùng kỳ lạ, gốc rễ chẳng những phân nhánh chằng chịt mà thân thể phía trên cũng rẽ làm nhiều nhánh thô to. Cả khối đại thụ phảng phất như một người khổng lồ.
“Làm rất tốt, rất có thể là nó. Nếu thật sự là cây này thì sau khi xuất cốc tông môn sẽ trọng thưởng cho ngươi.” Lão giả gật đầu, khuôn mặt giãn ra mà nói.
Tên đệ tử kia nghe vậy, mừng rỡ vội vàng tạ ơn.
Mà lão giả chậm rãi hạ xuống, di chuyển hai vòng xung quanh đại thụ rồi dừng lại cước bộ tại một bên đại thụ.
Sau khi đứng nhìn một lát hắn khoát tay, năm ngón tay hướng lên trên cây, hư không đánh ra một trảo.
Một tia âm khí màu đen từ trên thân cây chậm rãi bay ra, sau khi ngưng tụ thành một đoàn thì bắn vào trong tay lão giả.
“Quả thật là nơi này. Gọi những người khác lại đây.”
Lão giả họ Chung trên mặt rốt cục lộ ra vẻ mỉm cười, trong miệng phân phó.
Mà lúc này, theo thời gian mà trôi qua, các tu sĩ khác vào cốc đã dần dần phân tản ra.
Trừ số rất ít người có mục tìm kiếm cái gì còn đại bộ phận mọi người thì tản mạn không có mục đích gì mà hướng chung quanh dò xét, hy vọng có thể có phát hiện ra cái gì đó.
Nhưng làm cho đại đa số mọi người thất vọng chính là không biết có phải là do mới ở ngoại cốc hay không mà trừ vài tên vận khí tốt nhặt được một ít di vật tu sĩ vào cốc trước kia thì đại bộ phận trong khoảng thời gian này cũng không hề có thu hoạch gì. Cũng không phải là như lời đồn đãi rằng trong cốc khắp nơi đều là bảo vật.
Có một số tu sĩ nóng lòng cùng tự thị pháp lực cao cường thì bắt đầu chậm rãi đi sâu vào trong nội cốc.
Mà đối với Hàn Lập mà nói, ngày đầu tiên tại Trụy Ma Cốc lại có chút bình thản.
Dọc theo đường đi, hắn căn bản không có lãng phí thời gian tìm kiếm bảo vật mà nhằm chỗ nào an toàn mà đi. Những nơi có cấm chế thì tránh thật xa.
Theo đó, hắn mặc dù độn tốc rất chậm nhưng rốt cục cũng đã đến gần địa điểm ước định cùng Nam Lũng Hầu và cũng rõ ràng vị trí của chính mình trong cốc.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 14:39 (GMT+7) |