Vừa nghĩ đến hình ảnh vô số con trùng bay trên không trung, công kích, giết chóc khắp nơi. Hàn Lập có chút cảm giác không lạnh mà run. Bởi vậy bây giờ việc cần phải làm là mau mau đem đám Phệ Kim Trùng này trưởng thành, sau đó làm cho bọn chúng nhanh sinh sản ra đời sau, như vậy số lượng mới có thể tăng nhanh được.
Nhưng nói thì dễ dàng làm mới gian nan!
Phệ Kim Trùng là kỳ trùng tồn tại từ thượng cổ, đã sớm tuyệt tích tại tu tiên giới Thiên Nam khu. Phương pháp nuôi dưỡng cụ thể hầu hết đều đã thất truyền rồi. Trong ngọc giản nuôi trùng của tu sĩ Ngư Linh Tông kia cũng chỉ là căn cứ vào chút điển tích thượng cổ mới ghi lại một số tập tính mà thôi, căn bản không ghi rõ về phương pháp cụ thể. Kỳ thật, không riêng “Phệ Kim Trùng” bài danh thứ mười hai này, mà tất cả các kỳ trùng bài danh trong ba mươi loại đứng đầu hầu như đều đã diệt tích từ lâu. Tu sĩ Ngư Linh Tông vốn là một gã trùng si, sau khi tiến hành phân tích tất cả các loại tài liệu thượng cổ về trùng mà hắn sưu tập được, mới đưa cổ trùng này ghi vào Kỳ trùng bảng. Còn độ đáng tin cậy của nhóm bài danh đầu trên Kỳ trùng bảng này thì cũng chỉ có trời mới biết.
Hàn Lập có thể có được loại Phệ Kim Trùng đã diệt tuyệt này, cũng là một sự xảo hợp. Bởi vì những ấu trùng Phệ Kim Trung này, chẳng hiểu vì nguyên nhân gì từ thời thượng cổ đến giờ vẫn một mực trong trạng thái ngủ say treo lơ lửng ở nơi tận cùng của Tiểu Hoàn Đảo. Theo lý thuyết cho dù là sơn băng địa liệt, phiên giang đảo hải (ý nói các chấn động mạnh), kỳ trùng này cũng sẽ không dễ dàng tỉnh lại Nhưng Hàn Lập đem đông đảo các loại trùng khác tụ tập lại một chỗ để nuôi bên trong động phủ. Kết quả làm cho mùi các trùng tử này truyền xuống dưới đất, làm cho bản năng tham ăn của bọn nó xuất hiện, khiến quần thể Phệ Kim Trùng dưới đất tỉnh lại một cách kỳ diệu.
Chúng nó đã sớm muốn phát động công kích để có thức ăn. Nhưng trong đám kỳ trùng của Hàn Lập lại còn có “Huyết ngọc tri thù” vốn cùng khắc tinh của chúng, theo bản năng khiến chúng nó không dám quá phận đến gần động phủ Hàn Lập. Vì vậy Phệ Kim Trùng lại vừa ẩn nấp lòng đất Tiểu Hoàn Đảo không dám ra, vừa nhìn chằm chằm vào động phủ của Hàn Lập.
Mà Hàn Lập lần kia ra ngoài mua sắm, đem theo Huyết ngọc tri thù cùng đi, cho Phệ Kim Trùng một cơ hội mà chúng chờ đợi đã lâu. Rồi giống như Hàn Lập suy đoán, Phệ Kim Trùng này đem toàn bộ kỳ trùng hắn nuốt chửng hết, rồi lấy dược viên trong động phủ làm tổ định cư luôn.
Kết quả bị Hàn lập len lén trở về một lưới bắt hết.
Bây giờ, Hàn Lập không có phương pháp nuổi trùng nào của người đi trước cả nên không thể làm gì khác hơn là tự mình từ từ mò mẫm. Đầu tiên, Hàn Lập thử đem các loại trùng lương (thức ăn côn trùng) để vào trong trùng thất, kết quả là bất cứ loại trùng lương gì đều bị mấy trăm con Phệ Kim Trùng quét qua một lần mất sạch, tuyệt không có chút kén chọn nào, điều này làm cho Hàn Lập rất mừng rỡ. Nhưng sự cao hứng của hắn chỉ duy trì được vài tháng vì phát hiện Phệ Kim Trùng này dù ăn bao nhiêu trùng lương đi cũng không có một chút phát triển nào. Điều này làm cho Hàn Lập trở nên buồn bực, không thể làm gì khác hơn là dùng biện pháp khác.
Trùng này thích ăn ngũ kim và linh khí?
Hàn Lập thử cho chúng nó ăn một ít ngũ kim loại nguyên quáng và một ít linh thạch bậc thấp. Kết quả, sau khi nuốt chửng những thứ đó, trùng tử vẫn không có biến hóa khác thường gì, một lần nữa tuyên cáo thất bại Hàn Lập cực kỳ bức xúc, dứt khoát đem hơn mười quả trứng “Kim Bối Đao Lang” được hắn cất đã lâu vào trùng thất. Sau khi Phệ Kim Trùng ăn xong, linh khí trên người trùng tử này rốt cuộc xuất hiện biến hóa, hơn nữa so với trước khi ăn hình như hung mãnh hơn một chút.
Điều này làm cho Hàn Lập vừa vui mừng vừa sợ hãi, nhưng cũng trở nên lo lắng. Chẳng lẽ Phệ Kim Trùng này chỉ có ăn những con trùng khác mới có thể trưởng thành sao? Nếu như vậy thì sẽ rất khó khăn! Hắn chỉ có hai con “Huyết ngọc tri thù” ngoài ra không còn loại kỳ trùng gì nữa. Bất đắc dĩ, Hàn Lập phải ra ngoài mua một ít lợn, dê tươi sống đem về ném vào trong trùng thất.
Nhưng càng làm cho bọn Phệ Kim Trùng thêm hung mãnh, táo bạo hơn mà không chút có hiệu quả xúc tiến bọn nó thăng giai. Không còn cách nào khác, Hàn Lập đành phải thôi thúc linh thảo, bắt đầu luyện chế “Tự Linh Hoàn”. Trước kia, hắn luôn luyện chế đan dược để tăng tiến pháp lực cho mình, chưa bao giờ luyện chế đan dược này, bây giờ vừa lúc thử một lần. Vài ngày sau, một lô Tự Linh Hoàn đã được luyện chế thành công. Hàn Lập lập tức cho “Phệ Kim Trùng” và hai con “Huyết ngọc tri chu” ăn một ít. Kết quả, công hiệu của Tự Linh Hoàn làm cho Hàn Lập nửa vui nửa buồn.
Vui là vì đan dược này có thể cho yêu thú tiến cấp, quả nhiên cũng có tác dụng với kỳ trùng. Buồn chính là vì hiệu quả của “Phệ Kim Trùng” sau khi ăn kém quá xa so với “Huyết ngọc tri thù”. Hai con Huyết ngọc tri chu sau khi ăn vào bốn, năm viên Tự Linh Hoàn, ngày thứ hai linh khí tăng lên rất nhiều, hiệu quả cực kỳ rõ ràng. Mà Phệ Kim Trùng tuy cũng ăn vào mấy viên Tự Linh Hoàn, hiệu quả vẫn có, nhưng so với Huyết ngọc tri chu thì đúng là không đáng nhắc đến, chỉ có tăng trưởng một ít mà thôi. Phỏng chừng bởi vì số lượng Phệ Kim Trùng thật sự rất nhiều, mấy trăm con như vậy chia ra mà ăn, tự nhiên không cách nào tăng tiến. Mà bây giờ chỉ là mấy trăm con mà thôi, vừa nghĩ đến chuyện sau này mấy vạn con mới có thể sẽ ngốn hết bao nhiêu, Hàn Lập nhất thời mất đi sự tin tưởng về việc tiếp tục nuôi loại trùng này. Hắn dù có tiểu bình có thể sinh ra lục dịch làm tăng trưởng dược thảo để luyện chế Tự Linh Hoàn, cũng không có khả năng trong vòng trăm năm nuôi dưỡng đại quân “Phê Kim Trùng” quy mô lớn như thế.
Sau khi rút ra kết luận, Hàn Lập đối với việc huấn luyện Phệ Kim Trùng mất đi hứng thú. Đem tất cả Tự Linh Hoàn còn thừa đều đem cho đôi Huyết ngọc tri chu, những ngày tiếp theo chỉ cho Phệ Kim Trùng ăn một ít trùng lương mà thôi. Lúc này, Hàn Lập ở Thiên Tinh Thành đã được nửa năm. Thời gian còn lại, hắn bắt đầu bế quan điên cuống để chế tạo Khôi Lỗi cấp hai và các loại phù lục. Nói về phù lục, hắn chưa Kết Đan nên vẫn không cách nào nắm giữ trung cấp pháp thuật, tự nhiên cũng không thể làm ra Trung cấp phù lục. Sau khi chế tác ra rất nhiều phù lục, chỗ tốt duy nhất mà hắn có được chính là khả năng chế sơ cấp phù lục tăng lên rất nhiều. Cho dù là sơ cấp phù lục bậc cao, cũng có xác suất thành công gần một nửa, điều này làm cho Hàn Lập tiết kiệm không ít tài liệu để chế phù.
Mà nguyên liệu chủ yếu để luyện chế nhị cấp Khôi Lỗi chính là thiết mộc mấy trăm năm, Hàn Lập có thể tự mình trồng ra, cho nên giá cả để chế tạo ra một con Khôi Lỗi đã thấp hơn một nửa. Muốn luyện chế Khôi Lỗi cần phải có hồn phách, trùng hợp hắn trước kia có được cái “Tụ Hồn Bát”, bên trong còn nhiều cô hồn dã quỷ đã sớm mất linh thức, Hàn Lập cũng không khách khí trực tiếp sử dụng. Dù sao không có linh thức, thì hồn phách này cũng đã mất tư cách luân hồi, chỉ có thể đem làm tài liệu tế luyện phổ thông.
Hai trăm con Khôi Lỗi rốt cuộc đều đã chế xong, tất cả đều là một loại thú hình Khôi Lỗi, điều này làm cho Hàn Lập cực kỳ vừa lòng. Nhưng những Khôi Lỗi này vừa xuất hiện, cũng ý nghĩa cho việc linh thạch trong túi tiền của Hàn Lập cũng biến mất một phần. Cho dù giá làm một con Khôi Lỗi không quá cao, nhưng hơn hai trăm con thì khác, hơn nữa nhiều tài liệu hỏng vì chế tạo thất bại, giá cả cũng khiến cho người ta không nói được lên lời.
Lúc này, Hàn Lập đã bế quan được hai năm. Trong hai năm này tất cả “Tự Linh Hoàn” Hàn Lập luyện chế ra đều dùng vào việc nuôi hai con Huyết ngọc tri thù. Dưới sự thôi động cường đại của dược lực, hai con yêu thú lần nữa thăng cấp, tiến vào nhóm yêu thú đỉnh cấp hàng đầu. Đồng thời Khúc Hồn cũng trong thời gian hai năm này cũng đã luyện hóa dung hợp “Hỗn Nguyên Bát” xong. Mặc dù không phải là nguyên chủ nhân của pháp bảo này, thủy chung không cách nào làm tâm thần hợp nhất được, nhưng cuối cùng cũng có thể đem nó thu vào trong cơ thể và phát huy được bảy phần uy lực.
Hàn Lập cũng không phải là không nghĩ tới việc luyện chế pháp bảo cho Khúc Hồn. Nhưng thứ nhất, tài liệu pháp bảo thật sự là giá rất cao, bằng vào số linh thạch còn lại của hắn, sợ ràng ngay cả tài liệu bình thường nhất cũng không dễ có được. Thứ hai, luyện chế pháp bảo cũng không phải là nhất thời nửa khắc là có thể tạo nên pháp bảo lợi hại mà tối thiểu cũng phải mất hai, ba mươi năm khổ công mới có thể có được một ít uy lực. Hàn Lập cũng không có nhiều thời gian để lãng phí như vậy được! Hắn cần cấp bách một số lượng lớn nội đan yêu thú để luyện chế linh dược, chuẩn bị tốt để bắt đầu “Tam chuyển trọng nguyên công” nhị chuyển.
Trước kia, bất luận là huấn luyện kỳ trùng, hay là luyện chế đại lượng khôi lỗi, cũng đều là vì chuẩn bị ra biển bắt, giết yêu thú. Hắn bên mình có Khôi Lỗi, Huyết ngọc tri thù, pháp khí bày trận hơn nữa đem Khúc Hồn làm chủ lực, còn mình ở một bên hiệp trợ việc đối phó với yêu thú ngũ cấp hẳn là không có khó khăn gì. Nghĩ như vậy, Hàn Lập đã rời khỏi động phủ, hướng phường thị Thiên Tinh thành mà đi. Nếu muốn ra ngoài biển săn yêu thú cấp cao, tự nhiên phải cần một ít tư liệu về yêu thú và các Truyền Tống trận bên Ngoại tinh hải kia. Hết thảy việc này, hẳn là bên trong phường thi đều có thể tìm được.
Phường thị Thiên Tinh thành, nằm trong tầng thứ nhất của thánh sơn, quy mô to lớn, cơ hồ chiếm cứ hơn một nửa phạm vi của tầng thứ nhất. Mỗi ngày đều có đông đảo tu sĩ đến đây mua bán các loại pháp khí và tài liệu, nói về quy mô, trình độ hưng thịnh, thì bất cứ phường thị nào mà Hàn Lập đã từng thấy qua trước kia đều không thể so sánh được.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 14:39 (GMT+7) |